(Nỗi buồn ly biệt dần dần thấm sâu dần dần không tiếng động)
Cô biết Triển Chiêu nhớ, nhưng cô không thể nào bù đắp vào chỗ trống trong cuộc sống của nó. Có thể trong tương lai rồi sẽ có một ngày, sẽ có một người hiền lành ôn nhu bồi ở bên cạnh nó, an ủi nỗi đau của nó.
—
Thời gian có thực sự là liều thuốc toàn năng có thể khép lại bất kỳ loại vết thương nào hay không, Cố Hoài Y không biết, nhưng mà vô luận đau buồn thế nào, đều không thể dừng bước chân của cuộc sống. Triển Chiêu mất đi cha mẹ ruột cứ vậy mà ở Bạch gia an cư lạc nghiệp, trở thành con trai thứ ba của Bạch gia, em trai của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu nhỏ tuổi chịu kích thích rất lớn, lại thêm hoàn cảnh sinh hoạt xa lạ với nó, Cố Hoài Y và Bạch Thắng Văn đã quyết đị để nó nhập học chậm lại một năm. Lại thêm Cố Hoài Y từ bỏ công tác ở toàn soạn báo của mình, về nhà chiếu cố Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, làm một tác giả tự do.
Tất thảy đều bình lặng, nhưng dưới cảm giác bình lặng này, sâu thẳm trong nội tâm Cố Hoài Y có một nỗi đau buồn âm thầm trước sau đều không gạt bỏ được, cô lắng lắng cho Tiểu Triển Chiêu. Đứa bé này vẫn luôn thật khéo léo hiểu chuyện, nhưng trong đôi mắt của nó luôn luôn có một sự ưu thương và trầm mặc sâu sắc đến không thể tan ra, vốn không phải là tâm tình nên có ở cái tuổi của nó. Cố Hoài Y chẳng biết phải làm sao cho phải, cô không biết mình như thế nào mới có thể cho Triển Chiêu một tuổi thơ bình thường, vui vẻ. Trong cuộc sống thực sự luôn có một số người, vĩnh viễn không thể thay thế được.
Nó thường hay một mình ngồi ở chỗ kia không nói lời nào, chỉ ôm con mèo con màu trắng đó, đặc biệt ỷ lại vào cơ thể ấm áp mềm mại đến kỳ lạ, thỉnh thoảng có khi, cũng sẽ nói vài câu với con mèo này, nét mặt trẻ con rất an tĩnh. Cố Hoài Y biết, con mèo đó được gọi là Bố Oa Oa, là món quà sinh nhật mà Tô Tĩnh đã mua cho con trai trước khi xảy ra tai nạn. Là một con mèo con vừa mới sinh chưa bao lâu, yếu ớt mà yên tĩnh, thích nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, phảng phất như sẽ bồi bạn với nó thiên trường địa cửu.
Cô biết Triển Chiêu nhớ, nhưng cô không thể nào bù đắp vào chỗ trống trong cuộc sống của nó. Có thể trong tương lai rồi sẽ có một ngày, sẽ có một người hiền lành ôn nhu bồi ở bên cạnh nó, an ủi nỗi đau của nó.
Điều khiến Cố Hoài Y vui mừng là, hai đứa con trai kia của cô đều vô cùng yêu thương Tiểu Triển Chiêu, Bạch Cẩm Đường lớn hơn em tuổi, đương nhiên hiểu chuyện nhiều lắm, đau lòng cho tình cảnh và tính tình của em trai nhỏ, đối với em cực kỳ cưng chiều, bảo bọc không thua gì cha mẹ. Bạch Ngọc Đường càng hơn thế nữa, nó cho tới nay chỉ là em út, khó khăn lắm mới được làm anh trai, cao hứng vô cùng, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất cho Triển Chiêu hết, dụ cho em vui. Bạch Cẩm Đường trọ lại trong ký túc xá trường học, ít khi ở nhà, cho nên thật ra đều là Bạch Ngọc Đường cùng với Triển Chiêu tuổi tác gần nhau ở với nhau. Bạch Ngọc Đường tính cách hoạt bát hiếu động, đi ra ngoài chơi cũng phải dắt Triển Chiêu theo, chỉ là em không thích đi ra ngoài, Bạch Ngọc Đường lại cũng có thể bỏ chơi, lẳng lặng bồi em nói chuyện. Nhưng thời gian trôi qua, chỉ cần ngồi bên cạnh em, chuyên chú nhìn em, thỉnh thoảng vươn tay sờ sờ thân thể mềm mại của Bố Oa Oa, chỉ cần làm bạn, cũng là một cảm giác thoải mái không diễn tả được. Cứ như vậy, Triển Chiêu ngoài trừ mẹ, người không muốn xa rời nhất chính là anh hai. Qua một thời gian, Triển Chiêu dần dần khá hơn một chút.
Lúc vào tiểu học, bắt đầu thường xuyên có một số đứa trẻ con phá phách khi dễ Triển Chiêu, lớn tiếng nói “Triển Chiêu mày là đồ con hoang! Mày được nhặt về!” Sự ngây thơ của trẻ con có khi lại là lưỡi dao bén nhọn nhất, cũng làm người bị thương sâu nhất. Trên mặt Triển Chiêu cắt không còn giọt máu, lại vẫn cứ trầm mặc như trước không nói lời nào. Việc này nhanh chóng bị Bạch Ngọc Đường biết, nó dị thường hung hãn đứng trước mặt Triển Chiêu, phất tay giáo huấn đám trẻ con hư hỏng đó, có lần đã cùng mấy đứa đánh nhau đến ác liệt, trên mặt và trên cánh tay khắp nơi đều là vết thương, lại thắng. Rất nhiều năm sau, Triển Chiêu vẫn còn có thể rõ ràng nhớ lại buổi hoàng hôn hôm đó, Bạch Ngọc Đường đứng trong ánh mặt trời ấp áp, toàn thân lấp lánh ánh sáng, mang theo những vết thương đó kiêu ngạo dũng cảm đứng trước mặt cậu, ánh mắt so với viên kim cương trên chiếc nhẫn mẹ đeo ở ngón áp út còn rực rỡ chói mắt hơn, lớn tiếng dõng dạc nói: “Mèo con, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, sẽ không để cho người khác khi dễ em, sẽ không để em phải chịu ủy khuất.” Triển Chiêu nâng khuôn mặt thanh tú lên, trong đôi mắt ngời sáng là ba quang lưu chuyển, sau đó chầm chậm nở nụ cười, gật đầu. Vĩnh viễn là cái gì, nó không rõ, nhưng nó biết người này vẫn luôn luôn bên cạnh nó, nếu đây thật sự là nghĩa của vĩnh viễn, nó sẽ rất vui.
Sau đó chuyện này bị Cố Hoài Y và Bạch Thắng Văn biết được, hai người vốn định giáo dục Bạch Ngọc Đường một chút, thế nhưng một câu nói của Bạch Cẩm Đường đã khiến bọn họ bỏ qua. Con trai trưởng của bọn họ đối với cha mẹ, thản nhiên nói: “Con nghĩ Ngọc Đường không làm sai gì cả, Tiểu Chiêu là con cái nhà chúng ta, là em trai của chúng con, dựa vào cái gì để cho thằng bé phải chịu loại ủy khuất này.”
Cố Hoài Y mân mê mấy sợi tóc mai rũ xuống bên tai, cười nhẹ một tiếng nói: “Đúng là vậy nhỉ.” Việc này qua đi, không còn ai lại dám khi dễ Triển Chiêu nữa, cuộc sống của nó dần dần trở về với quỹ đạo.
Mà có một vài thứ, dần dần chìm xuống đến nơi sâu nhất trong lòng, không người nào có thể xem thấu.