Edit: Hồ Điệp
Beta: Vũ Điệp
“Ngươi ——” hắn mới vừa phun ra một chữ, đã bị một trận ho khan đánh gảy. Tay ấn ngực trái, mày cũng trao chặt lại.
Thẩm Thương Hải nhớ tới lời dặn dò của hồng y nam tử, vội đỡ lấy Thương Tịch Tuyệt: “Đừng quá dùng sức. Miệng vết thương của ngươi mới vừa thi châm, phải quá vài ngày mới có thể hoạt động lại bình thường. bây giờ ngươi hãy nằm xuống, nếu đói thì ta đi lấy lương khô.”
Thương Tịch Tuyệt một chút cũng không nằm xuống, ngược lại nhìn chằm chằm Thẩm Thương Hải, hỏi: “Ta sao lại ở trong này? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thương Hải ngẩn ngơ, nhưng không khỏi nhớ lại cứ mỗi lần Thương Tịch Tuyệt tái phát những gì xảy ra trong lúc đó hắn đều quên hết, liền đem bệnh tình phát tát chôn hết ở trong lòng, tự nhiên cũng không vạch trần bản tính hung ác của hắn.
Nếu mà kể lại chi tiết, khẳng định Thương Tịch Tuyệt sẽ ái náy trong lòng.
Thẩm Thương Hải đang do dự thì bên ngoài Ung Dạ Vương đã nghe được đối thoại của hai người, nói: “Ngươi tối hôm qua lại phát bệnh, còn làm cho Thương Hải bị thương, thiếu chút nữa thì giết chết hắn. May mắn người đồng hành ở Trung Nguyên đã giúp ngươi trị liệu, chỉ mong căn bệnh này của ngươi không còn tái phát, ngươi...”
Thương Tịch Tuyệt thần sắc hốt hoảng,sắc mặt cũng biến đổi không ngừng. Thẩm Thương Hải sợ hắn nan kham ( không chịu nổi), vội ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng lệnh Ung Dạ Vương không nói nữa. Gặp Thương Tịch Tuyệt ánh mắt lóe ra tia dao động, Thẩm Thương Hải chỉ cảm thấy đau lòng, ôn nhu an ủi nói: “Ta cũng không sao, ngươi đừng để ở trong lòng.”
“......” Thương Tịch Tuyệt đôi mắt nhẹ buôn xuống, im lặng không nói.
Thẩm Thương Hải không nghĩ nam nhân này lại miên man suy nghĩ, di chuyển ra góc sáng sủa của thùng xe cầm túi lương khô, kêu Ung Dạ Vương cùng ThươngTịch Tuyệt ăn cơm.
Mặt trời đã là một vòng tròn to, đỏ, chiếu sáng cả ngày những tia sáng chói chang chung quy mà ảm đạm, một chút xanh đã bị trời đất từ từ cắn nuốt. Hai chiếc xe ngựa một trước một sau, ở thảo nguyên mà chạy nhanh. Thẩm Thương Hải dưới thân tuy rằng là một tấm thảm lót thật dày một tầng da lông đệm giường, nhưng vẫn một chút ân ẩn đau, chuyển thân mình điều chỉnh lại thân thể, liền dựa vào thùng xe đối mặt với Thương Tịch Tuyệt. Tầm mắt của hai người gặp nhau ở giữa không trung nhưng Thương Tịch Tuyệt phút chốc liền quay đầu, nữa gương mặt hoàn toàn đều bị tóc dài che lấp, Thẩm Thương Hải căn bản không thấy rõ biểu tình của nam nhân.
Thẩm Thương Hải nhịn không được cười khổ. Từ lúc Thương Tịch Tuyệt tỉnh lại đã qua hai ngày, nam nhân tựa hồ vẫn như cũ không thể nhận chính mình bệnh cũ tái phát là chuyện thật, luôn ngồi cách hắn rất xa, không nói một lời. Thẩm Thương Hải mấy lần nghĩ muốn dụ Thương Tịch Tuyệt nói chuyện nhưng vô ích. Nam nhân thậm chí không như lúc đầu mà quan tâm, chăm lo đến cuộc sống hằng ngày của hắn, cũng may còn có Ung Dạ Vương, đem chiếu cố hắn mà dẫn dắt hắn xuống phía dưới. Tịch Tuyệt nhất định là sợ lại làm cho hắn bị thương nên không dám tới gần hắn. Hai người bọn hắn không biết dằng co như vậy bao lâu nữa.
Thẩm Thương Hải suy nghĩ phập phồng, đột nhiên nghe được ngoài xe có tiếng đạp phanh, còn hỗn loạn nghe được nhiều tiếng cười nói, hắn ngẩn ra, bán ngồi ở bên cao luân xe ngựa, một đường ngựa chạy, khói bụi bay mù mịt đem ánh sáng đỏ của mặt trời cuối con đường hoàng toàn che khuất. Lập tức những kỵ sĩ thân hình mỗi người cường tráng nhanh nhẹn dũng mãnh, lưng đeo cung tên, thắt lưng là một túi quả tiễn, cưỡi ngựa chạy nhanh, nhưng hình ảnh nhìn rất đẹp.
Ung Dạ Vương trời sanh tính lãnh đạm không muốn dính vào những chuyện này, liền lặc chậm dây cương, muốn cho này nhóm người đi trước.
Kỵ sĩ trung gian vẽ mặt là một trán niên nam nhi ( là một người đàn ông tuổi trung niên) , râu qai nón, đánh mã trong đám người kia mà đi ra hướng về đây mà cười. “Ta còn nói trên đường đi trước nay chưa gặp người quen, ha ha, hôm nay khả tính đụng tới bạn đường.”
“Nguyên lai là Ô Thuật Nạp vương tử.” Ung Dạ Vương đang ngồi ở chỗ điều khiển xe nhẹ cuối người, ngữ khí vẫn thản nhiên.
Ô Thuật Nạp là người ở Cát Sư Quốc là một phần của Tây Vực, Cát Sư Quốc là một quốc gia nhỏ, nơi trú ngụ lại xa Tây Bắc, Ung Dạ tộc cũng không lui tới làm gì, chẳng qua vài lần đi tham gia đại hội săn bắn ở Băng Hải, Ô Thuật Nạp cũng có tham gia, nên Ung Dạ Vương cũng có chút quen biết. Ô Thuật Lạp thái độ làm cho người ta cực kì thân thiện,lập tức giục ngựa chạy song song với đoàn người Ung Dạ Vương, đoàn người đi được khoảng mười dặm đường thì sắc trời đã dần tối lại.
Mọi người chọn bãi đất gần nguồn nước mà cắm trại, không bao lâu, vài cái lều ở trên mặt đất bằng phẳng mà dựng lên. Ở giữa là khoảng đất trống, còn nổi lên một đống lửa trại, những kỵ sĩ ngồi trên chiếu mà quay quanh lửa trại. Trở mình nướng những món ăn thôn quê, vừa hát vang vừa uống thả cửa không khí rất náo nhiệt. Ung Dạ Vương cũng nhảy vào góp vui, cố ý đem lều trại khoát lên một bên.
Ô thuật nạp lại cực lực mời Ung Dạ Vương ngồi chung một nhóm mà dùng cơm, Ung Dạ Vương đã từ chối hai lần, cuối cũng cũng không thể từ chối được nữa mà đáp ứng.
“Bằng hữu trong kia cũng sau lại không ra ăn cùng.” Ô thuật nạp cười chỉ một ngón tay ra chiếc xe ngựa ở phía sau Ung Dạ Vương.
Thẩm Thương Hải đã sờm nghe được động tĩnh bên ngoài, liếc mắt nhìn Thương Tịch Tuyệt, nhưng người này khuôn mặt đã khuất trong bóng tối mờ hồ không nhìn rõ, tay đã cầm một mảnh vải mỏng, đem che hết khuông mặt chỉ lộ ra cặp mắt màu nâu khẽ chớp, nam nhân này bên ngoài chỉ còn lạnh lùng cùng...... Cảnh giác. Ở Ung Dạ tộc khi nam nhân này đã từ từ đuổi dần tâm tư của mình bằng lòng đối mặt với mọi người trong tộc, nhưng nay lại đem mình dấu vào một gốc bóng tối nhỏ bé.Nhìn Thương Tịch Tuyệt trong góc tối ngồi không một cử động, trong lòng chua sót vươn tay bắt lấy cánh tay của Thương Tịch Tuyệt. Cách một lớp y phục, hắn như cũ cảm giác được cơ thể Thương Tịch Tuyệt đang căng thẳng,nhưng ánh mắt nam nhân lại lộ ra vài tia hung quang. Phảng phất như lần đầu gặp nhau ở giữa Thạch Thất.
“Buông tay.” Thương Tịch Tuyệt thanh âm mang theo tia tức giận mà nhẹ phát ra
“Đừng như vậy, Tịch Tuyệt.” Thẩm Thương Hải cắn cắn môi, ngược lại cầm thật chặt, nhẹ giọng nói: “Ta không phải đã nói, ngươi tuyệt không xấu mà?” Thương Tịch Tuyệt nhìn chằm chằm Thẩm Thương Hải khóe miệng nhu hòa mỉm cười, cuối cùng hừ một tiếng, vùng khỏi Thẩm Thương Hải, nhảy xuống xe ngựa.
Ung Dạ Vương mới vừa đi tới đứng ở bên ngoài xe ngựa thấy thế chỉ có thể lắc đầu. Mấy ngày nay tình hình của hai nam nhân hắn đều thu vào mắt, không khỏi làm Thẩm Thương Hải kêu oan, vốn định trách cứ Thương Tịch Tuyệt vài câu nhưng lại sợ Thương Tịch Tuyệt lại chịu kích thích, ngộ nhỡ bệnh lại tái phát thì người gặp rắc rối chỉ là Thẩm Thương Hải, hắn đành phải thuận theo tự nhiên.
“Ta mang ngươi đi xuống.” Hắn bế Thẩm Thương Hải bỏ vào xe lăn, đẩy xe mà đi đến đống lửa.
Ô Thuật Nạp nhìn thấy chiếc khăn đã che hết khuông mặt của Thương Tịch Tuyệt thì sửng sốt, nghĩ thầm người này là sợ hàn khí ( khí lạnh) vào ban đêm nên cũng không để ý, còn cười kêu hắn lại đây ăn dã vị ( món ăn thôn quê)
Thương Tịch Tuyệt cũng không để ý tới hắn, mang theo đống thịt nướng đi xa ra đống lửa, hiển nhiên không muốn ăn cùng.
Người này thật sự là vô lễ! Ô Thuật Nạp ngầm bực, quay đầu nhìn thấy Ung Dạ Vương đang đẩy Thẩm Thương Hải tới gần đống lửa, ánh mắt không khỏi sáng ngời, cao thấp đánh giá đứng lên nói “Ung Dạ Vương, người này bộ dạng nhã nhặn thanh tú, không giống người trong tộc của ngươi nha!”
Ung Dạ Vương lạnh nhạt nói: “Hắn là người Trung Nguyên được ta mời về dạy cho nhân tộc đọc sách.”
“Trách không được, ta lại nghĩ người Tây Vực lại có một người ưu tú như ngươi.” Ô Thuật Nạp giỏi võ, nhưng không giỏi văn, đối văn nhân thật là coi trọng, lập tức mỉm cười cùng Thẩm Thương Hải hàn huyên, đứng lên dùng đao cắt một khối thịt nhiều mỡ đưa cho Thẩm Thương Hải cùng ăn.
Nếu là Thương Tịch Tuyệt biết hắn không thích mỡ, tuyệt không đem miếng thịt mỡ đó cho hắn( edit: giống ta ak không ăn mỡ được hehe có bạn không ăn mỡ được ^_^) . Thẩm Thương Hải hướng tầm mắt rất xa nhìn Thương Tịch Tuyệt, người đó đang rất chậm rãi mà ăn thức ăn, cũng không ngẩng đầu lên. Thẩm Thương Hải một trận khổ sở trong lòng, gặp phải Ô Thuật Nạp còn cầm một miếng thịt nướng chờ chính mình lấy, hắn không thể thất lễ với Ô Thuật Nạp, nhân tiện nói tạ ơn, tiếp nhận thịt nướng.
“Thẩm tiên sinh lắm lễ.” Phát hiện Thẩm Thương Hải ăn rất tao nhã, hoàn toàn khác với hắn và cái đám người kia toàn là ăn qua loa, phóng túng, thậm chí so với mấy thiếp thất ở nhà của hắn còn tỉ mỉ hơn, Ô Thuật Nạp cười nói: “Người Trung Nguyên thích đọc sách, ăn Đông Tây cũng là nho nhã lễ độ. Nhà ta phụ nữ có chồng đều thô lỗ, mỗi người không ai giống ai.” Tất cả mọi người đều cười rộ lên
Thẩm Thương Hải mặt hơi hơi đỏ lên, không vui tí nào khi Ô Thuật Nạp lại lấy hắn so sánh vời phụ nữ, nhưng đối phương nói chuyện ngay thẳng, không phải cố ý mà đùa giỡn, hắn cũng không thể nổi giận, lại nghe Thương Tịch Tuyệt một tiếng hừ lạnh, thanh âm mặc dù thấp, lại rõ ràng lộ ra tia hờn giận. Tịch Tuyệt sinh khí? Hắn kinh ngạc quay đầu, lại gặp ánh mắt bén nhọn của Thương Tịch Tuyệt đang nhìn Ô Thuật Nạp. Cảm thấy được ánh mắt của Thẩm Thương Hải, Thương Tịch Tuyệt mạnh mẽ quay đầu ra hướng khác, chỉ chừa cho Thẩm Thương Hải nhìn được nửa khuông mặt.
Ô Thuật Nạp vẫn chưa chú ý đến cái nhìn chăm chú của Thương Tịch Tuyệt, lại hỏi Ung Dạ Vương: “Còn có bằng hữa bên kia sau lại không đến đây?” Ngón tay hắn chỉ đến hồng y nam tử trên chiếc xe ngựa phía xa.
Ung Dạ Vương định nói mấy người kia đều không phái bạn đồng hành của chính mình,thì bên kia hồng y nam tử mang trúc lạp xuống xe, hướng tới mọi người cười mà đi tới.”Tại hạ đã nghe thấy được mùi rượu, tại hạ hậu trứ da mặt (edit: ý tự nói da mặt mình dày ak,beta: ngta chỉ lịch sự k mún phá k khí thui mờ:v) mà uống một bát rượu.”
Phần lớn mọi người đang ngồi đều mang tính hào sảng ( hào phóng + thẳng thắng) , nghe vậy cười to, mặc dù gặp hồng y nam tự mặc trang phục của người Trung Nguyên cũng không hỏi gì, kêu hắn ngồi xuống uống cùng.
Rượu cay nồng tới cổ họng, nhưng hồng y nam tử xem nó như nước lã, ngay cả uống hết bốn túi rượu nhưng tình thần vẫn như thường, cùng mọi người trò chuyện vui vẻ.
Các nam tử ngồi uống cùng ai cũng khâm phục, trừ những võ dũng, đem rượu tiếp tục mời khách, thấy thế đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, càng liên tiếp mời rượu, náo nhiệt thành một đoàn.
Ô Thuật Nạp cũng vui mừng cười nói: “Ta vẫn là người không uống được rượu,nhưng hôm nay lại có một nhân vật uống rượu không say, thật là làm ta mở mang kiến thức ” kính nam tử một chén rượu đầy, hắn lại đem khoảng không bát rót đầy, nhưng lần này lại đem đến trước mặ Thẩm Thương Hải.”Thẩm tiên sinh, ngươi cũng đến uống một chén.”
Thẩm Thương Hải cảm thấy ngoài ý muốn, xấu hổ mà cười cười, lời nói dịu dàng chối từ: “Ta không thể uống rượu, cảm ơn ý tốt của vương tử.” Đây là một chén rượu lớn nếu hắn uống xong chắc sẽ nôn tới tối tăm mặt mũi
“Thẩm tiên sinh chẳng lẽ là khinh thường ta, hay là chê rượu của ta không tốt?”Ô Thuật Nạp chỉ nói người trí thức cao ngạo khinh thường những người lính như bọn hắn, cố ý đẩy đường, vẻ mặt lộ vẻ không vui.
“Vương tử hiểu lầm, Thương Hải quả thật là không uống rượu được.” Thẩm Thương không uống được rượu lại bị mọi người liên tục mời rượu, nhất thời không biết làm sau bèn xoay qua cầu cứu Ung Dạ Vương.
“Ô Thuật Nạp, Thẩm tiên sinh hắn đích xác sẽ không uống rượu, này bát rượu ta đến thay hắn uống.” Ung Dạ Vương tiếp nhận bát rượu. Hắn chính biết tập tục của người Tây Vực từ chối sự mời rượu của họ so với nhục mạ lời nói của họ càng thất lễ.Hơn nữa bây giờ còn có Ô Thuật Nạp có nhiều binh lính, bây giờ không uống chén rượu này nghĩa là không nể mặt họ, tất phải Ô Thuật Nạp liền thẹn quá thành giận. Bọn họ vài ngày đi dường cùng nhau, hắn cũng không nghĩ là gây thù chuốt oán ở khắp nơi. Ung Dạ Vương bưng bát lên, đang muốn uống một hơi cạn sạch, đột nhiên một thân ảnh tới gần đoạt đi bát rượu.
Đúng là Thương Tịch Tuyệt ngồi ở góc sáng sủa, đôi mắt màu nâu nhìn hắn. Hắn cư nhiên cảm thấy được Thương Tịch Tuyệt trong ánh mắt ẩn ẩn man sự tức giận, còn có làm cho tim hắn đập đến rùng mình ý...... Nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ sâu xa, Thương Tịch Tuyệt liền chuyển khai tầm mắt, nhẹ kéo khăng lên, một hơi uống chén rượu, đem khoảng không bát hướng Ô Thuật Nạp phía trước ném không thấy đâu, căn bản không nhìn mọi người tức giận, cũng không quay đầu lại đi trở về lều trại. Từ đầu đến cuối hắn không nói một câu, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo cách xa mọi người
Ung Dạ Vương thở dài, không thể không hướng tới Ô Thuật Nạp đang xanh cả mặt mà giải thích:
“Người này ở tộc ta trời sinh tính tình kì quái, thích độc lai độc vãng ( thích ở một mình) , ngay cả ta cũng không đặt vào ở trong mắt, mong mọi người đừng chê cười ”
Ô Thuật Nạp vốn một bụng cơn tức giận, nghe Ung Dạ Vương vừa nói như thế, thật là không thể nào nổi giận, thuận thế ha ha cười nói: “Đã là quái nhân ( người kì quái) , sẽ không tất đi quản hắn. Nào, chúng ta tiếp tục uống rượu!”
Thẩm Thương Hải nhớ tới Thương Tịch Tuyệt, tố cáo cái tội, chuyển động xe lăn trở lại lều trại. Thương Tịch Tuyệt an vị ở lều trại trung ương, đống lửa nhỏ vừa bị hắn tháo xuống, mông đặt trên mao chiên, cúi đầu nhìn đống lửa có vài tiếng keng keng kêu nhẹ, nghe thấy có người đi vào, cũng không giương mắt. Cảm nhận được được sự lạnh lùng của nam nhân, Thẩm Thương Hải mạnh mẽ vị chua sót nổi lên trong lòng, mang chén nước trong, đẩy xe lăn đem chính mình đưa đến bên người Thương Tịch Tuyệt, ôn nhu nói: “Ngươi uống một chén rượu lớn, phải hay không không thoải mái? Muốn không uống nước?”
“Tránh ra!” Thương Tịch Tuyệt cuối cùng ngẩng đầu, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ chán ghét, thanh âm lạnh lùng, tàn bạo, phải gọi là tâm đều lạnh bán liệt. “Đừng tới gần ta.” Thương Tịch Tuyệt xoay người, dường như không nghĩ lại nhìn thấy Thẩm Thương Hải.
“Tịch tuyệt, ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thương Hải quá khiếp sợ. lương tâm lại khó hiểu, một hồi bệnh cũ tái phát, cư nhiên khiến cho tính nhiệt tình của Thương Tịch Tuyệt lạc một nghìn trượng, làm hắn hoàn toàn không biết theo ai.
“Ta thật sự không có trách ngươi ngày đó phát bệnh khi như vậy đối ta. Ngươi cũng là thân không khỏi ngày đó ngươi cũng không cố ý giết ta. Ta cũng không để ý, ngươi đừng có nhớ riết trong lòng như vậy?”
Hắn theo phía sau ôm lấy thân hình cô độc của Thương Tịch Tuyệt, nhẹ giọng an ủi nói: “Ta biết ngươi là sợ chính mình lại phát bệnh lại làm ta bị thương, mới không cố ý mà bất hòa với ta, nhưng bây giờ ngươi đừng như vậy, ta thật là rất đau khổ. Tịch Tuyệt, ngươi chính là bị bệnh, đừng nhụt chí, chúng ta cùng nhau ý tìm cách chữa trị, chung quy là có thể làm quái bệnh của ngươi biến mất hoàn toàn, Tịch Tuyệt, Tịch Tuyệt...............”
Thương Tịch Tuyệt hô hấp dần dần thay đổi, hai tay bỗng dưng bắt lấy tay của Thẩm Thương Hải, tựa hồ muốn thoát khỏi sự trói buột đó, nhưng mà Thẩm Thương Hải trong lời nói mang tia ôn nhu, mười ngón tay đang buột chặt dần dần thả ra, tiện đà chậm rãi xoay đầu nhìn thẳng Thẩm Thương Hải, sau một lúc lâu, mới bỗng nhiên cười, nói: “Nếu bệnh này của ta cả đời không tốt lên tí nào? Ngươi sẽ không sợ một ngày kia sẽ chết ở trong tay ta?”
“Ta đây cũng vẫn cùng ngươi sống cả đời ” Trong thời khắc này hắn xác định cả đời sẽ không buông tha cho nam nhân này. Nghe được Thương Tịch Tuyệt hầu như cam chịu lời nói, hắn cảm thấy đau lòng, chịu không được mà khẽ hôn Thương Tịch Tuyệt mà nói:”Tịch tuyệt, ta sẽ không làm cho ngươi lại phải cô đơn...... A!”
Thương Tịch Tuyệt mạnh nghiên vai, nhưng lại đem Thẩm Thương Hải cả người toàn bộ ngã xuống đất.
Cái chén rơi xuống đất vỡ nát, người cũng theo đó mà ngã xuống, hai chân quì gối trên những mảnh sứ vỡ ( edit: ôi tội anh quá mí hôn người ta xong giờ bị z á), Thẩm Thương Hải bỗng chốc đau đến trắng mặt.
Thương Tịch Tuyệt vẫn chưa lưu ý, mà lãnh đạm nói: “Ta đã muốn đã cảnh cáo ngươi đừng dựa vào gần ta. Thẩm Thương Hải, ngươi hãy đến người nam nhân đang yêu thương nhung nhớ của ngươi đi? Vừa thấy mặt liền trêu chọc cái ngươi tên Ô Thuật Nạp kia, làm cho hắn đối với ngươi đại xum xoe. A, ngươi câu dẫn nam nhân quả là không tồi.” ( edit: khịa kịa anh ghen ùi, ghen quá trời mà không thấy anh Thương Hải bị Thương ^^; beta: chưa chắc đâu,ta nghĩ tính chiếm hữu cao hơn)
Tuy rằng chính tay nghe thấy Thẩm Thương Hải vẫn không thể tin, Thương Tịch Tuyệt lại nói ra những lời nói chua ngoa mà châm biến hắn, hắn cảm thấy thật ủy khuất thanh âm không khỏi run rẩy mà đứng lên: ” Ngươi nói cái gì?”
Thương Tịch Tuyệt cười lạnh hai tiếng, quay sang, không hề để ý tới hắn.
Lúc này bên ngoài lều trại vang lên tiếng bước chân, Ung Dạ Vương vén rèm đi vào. Hắn ngồi một lác ở bên ngoài, chung quy lo lắng cho Thẩm Thương Hải, liền hướng Ô Thuật Nạp tạ tội mà quay vào. Không ngờ lúc đi vào lại gặp Thẩm Thương Hải té ngã trên mặt đất, xe lăn cũng ngã, hắn nhất thời nổi giận, mặt trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc không kìm nổi cơn nóng giận đã tích tụ mấy ngày nay mà tức giận nói: “Thương Tịch Tuyệt, Thương Hải cũng là khách quý mà ta mời tới, ngươi lại lấy Thương Hải ra mà nổi giận, xin mời ngươi tùy tiện đừng cùng chúng ta đồng hành.”
Hắn lời còn chưa dứt, Thương Tịch Tuyệt đã dật ra tiếng hừ lạnh, tràn ngập sự thù định từ Ung Dạ Vương chuyển dần sang Thẩm Thương Hải, cười khẩy nói: ” Vốn dĩ ta là một người ngoai chướng mắt, ha ha! Khó trách ngươi uống không được rượu không đến cầu ta hỗ trợ, Ung Dạ Vương lại phải thay ngươi uống.”
Thẩm Thương Hải nghe những lời nói chói tay lập tức không vui, hướng sang Ung Dạ Vương mà nói: “Là ta tự mình không cẩn thận té ngã, ngươi hiểu lầm Tịch Tuyệt.”
Ung Dạ Vương là người thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào nhìn không ra Thẩm Thương Hải là có ý thay Thương Tịch Tuyệt che dấu, nhưng cũng không đành lòng đi vạch trần hắn, khẽ thở dài, cúi người đi ôm Thẩm Thương Hải “Ta đêm nay cho ngươi ngủ ở lều trại thôi,miễn cho hắn lại nổi điên lên làm hại tới ngươi.” Hắn ngón tay chưa đụng tới quần áo của Thẩm Thương Hải, thì Thương Tịch Tuyệt đã lấy thân mình chắn trước mặt
“Không cho chạm vào hắn!”
Nam nhân nâu đôi mắt, tất cả đều trợn trắng lên căm tức nhìn hắn ( edit: oa …oa… dữ quá). Ung Dạ Vương giật mình, mấy ngày nay Thương Tịch Tuyệt đều không quan tâm Thẩm Thương Hải, chiếu cố Thẩm Thương Hải súc miệng, thay y phục toàn là hắn phải làm, cũng không có nghe Thương Tịch Tuyệt phun ra nữa chữ không, không nghĩ giờ phút này Thương Tịch Tuyệt lại thay đổi chủ ý. Bất quá Thương Tịch Tuyệt cũng biết ghen như vậy trong lòng hắn Thẩm Thương Hải là người rất quan trọng. Ung Dạ Vương trong lòng nghiệm ra đêu này khẽ cười: ” Vậy ngươi lo cho hắn đi nhưng đừng đối với hắn mà hờ hững, thôi trời cũng không còn sớm, các ngươi mau nghỉ tạm chút đi ”
Thương Tịch Tuyệt không phản bác cũng không đáp ứng, mặt âm trầm đem lều trại sang một bên, trục khách ý không cần nói cũng biết. Đợi Ung Dạ Vương đi, hắn mới quay đầu lại ngồi như trước hướng Thẩm Thương Hải mà lạnh nhạt nói: “Mọi người đi rồi, ngươi còn ngồi đó, tính toán chờ ai tới nhìn bộ giáng đáng thương này của ngươi?”
Thẩm Thương Hải không tiếng động cười khổ, lần nữa nói cho chính mình, hiện giờ Thương Tịch Tuyệt có bệnh ở người, chịu không nổi kích thích, cứ mỗi khi phát bệnh như vào tai này ra tai kia. Hắn nâng xe lăn, hai tay chống xuống mặt đất, cố gắng nghĩ muốn đem chính mình ngồi trên xe.Hắn đi rất vất vả, Thương Tịch Tuyệt lại khoanh tay đứng nhìn, chỉ riêng khóe môi mang tia khinh miệt mà tươi cười.
Đột nhiên trông thấy Thẩm Thương Hải dưới xiêm y lộ ra vết máu, trên mặt đất nhiều mảnh chén nhỏ đều dính máu, hắn ánh mắt vi ảm, bỗng dưng đi lên trước, đem Thẩm Thương Hải bỏ vào xe lăn.
Thẩm Thương Hải thật là ngoài ý muốn, còn tưởng rằng Thương Tịch Tuyệt đối với hắn còn đang nổi nóng, sẽ không đến giúp hắn đâu! Thầm nghĩ mà tạ ơn nhưng Thương Tịch Tuyệt đã đi hướng một bên mao chiên, ngã đầu liền ngủ, ngay cả khóe mắt cũng không nhìn hắn một cái.
“Tịch tuyệt......” Thẩn Thương Hải kêu vài tiếng, cũng chưa đáp lại, hắn cũng buông tha cho cái ý niệm bắt chuyện với Thương Tịch Tuyệt ở trong đầu, nhìn những ngọn lửa phát ra từ lò sưởi những tia sáng ảm đạm. Ngồi yên đến nửa đêm, tai nghe bên ngoài những tiếng mời rượu cũng dần chìm vào yên lặng, khổ tâm trong lòng vẫn chưa giải hết được, lại khát nước, cầm lấy túi nước mới uống một ít, liền không còn nước. Hắn nhìn nhìn Thương Tịch Tuyệt đang nằm đưa lưng về hắn tâm nghĩ không thể nhờ Thương Tịch Tuyệt đi lấy nước giùm hắn, dứt bỏ vẻ âu sầu, lền đẩy xe lăn ra ngoài lều trại. Tất cả mọi người đi vào lều trại của mình mà chìm vào giấc ngủ, ngọn lửa trại ở khoảng đất trống cũng đã tắt. Phía trước cách đó không xa, là một dòng suối nhỏ như một tấm vải tơ tầm đang trên mặt cỏ. Thẩm Thương Hải đi vào dòng suối, múc đầy vào túi mà uống giải khát, nước cuồn cuộn chảy vào ống quần làm những vết thương nhỏ lúc nãy của hắn mở miệng, nước chảy đâm mạnh vào những vết thương ấy làm cho hắn cảm thấy ân ẩn đau.
“Di, trời đạ khuya như thế nào Thẩm tiên sinh còn chưa ngủ?” Một thanh âm đột nhiên ở ở phía sau vang lên.
Thẩm Thương Hải vừa hoảng sợ vừa bất ngờ, nhưng lại nghe anh thanh phía sau là của Ô Thuật Nạp. Hắn quay đầu về, lại nghe một cỗ nùi rượu nồng nặc, lại nhìn thấy Ô Thuật Nạp khuông mặt đỏ bừng, đi còn không vững hiển nhiên là uống rất nhiều rượu. Hắn cũng lễ độ, mỉm cười gật gật đầu, nói: “Ta khát nước nên đi ra đây lấy một ít nước.”
Ô Thuật Nạp cũng là đang khát nước lliền ghé miệng xuống dòng suối mà uống nước lúc ngóc dậy thì thấy đôi mắt so với trăng tròn thanh thiết gấp bội lần liền làm cho chân hắn ba phần mà mềm nhũn. Đừng nói Tây Vực nam tử phần lớn làn da thô ráp, thể mao nồng đậm, mặc dù nữ tử, cũng không cần thiết có da thịt trắng noãn. Ô Thuật Nạp lại là một người hào phóng, không cần suy nghĩ điều gì liền bật thốt lên khen: “Thẩm tiên sinh, hai chân của ngươi có thể đẹp hơn mấy bà nương ở nhà ta đấy.”
Thẩm Thương Hải quẫn bách cực kỳ, ngại đối phương đã say hắn cũng không hề so đo, thôi chuyển xe lăn đã muốn đi, ai ngờ mắt cá chân lại bị Ô Thuật Nạp nắm lấy.
“Chân của ngươi sao bị thương vậy? Ta đến thay ngươi xem xem.” Ô Thuật Nạp không tà niệm, nắm lấy bàn chân đang đầy vết máu để lên tên đùi, nhìn những vết thương mà thầm kêu đáng tiết vì không chừng khi nó lành sẽ để lại sẹo, thừa dịp cảm giác say liền xung phong kiểm tra vết thương thay Thẩm Thương Hải.
Mặc dù ở ban đêm của trời hè nhưng lưng hắn lại toát ra bao nhiêu là mồ hôi lạnh, vì nổi lên cảm giác lo sợ khi Ô Thuật Nạp lại nổi lên dục vọng với hắn, hắn cố gắng trấn định mà nói ” Vết thương này có Thương Hải có thể sử lí, không dám làm phiền vương tử, thỉnh ngài buông tay.”
Ô Thuật Nạp cười thầm người Trung Nguyên giỏi văn này thật là cổ hủ, chỉ giúp hắn sử lí vết thương mà hắn còn ra sức từ chối, hắn cười phun ra toàn mùi rượu cười trêu nói: “Ta cũng sẽ không làm đau ngươi, Thẩm tiên sinh ngươi đang sợ cái gì?”
( edit: Vũ Điệp tỷ tỷ tình huống trên đây thật là mờ ám quá nha không biết nếu Tịch Tuyệt ca ca thấy không biết ghen cỡ nào ha; beta: rồi mụi sẽ pklượn lờlượn lờ)
Được hắn cũng không quan tâm là Thẩm Thương Hải có xấu hổ hay không liền lấy tay sờ lên miệng vết thương, xay người đột nhiên bị một lực đẩy ngã
——”Cút!”
Một tiếng quát mắng, lãnh khốc vang lên xẹt qua tai hắn. Ô Thuật Nạp cả thân hình tráng kiện liền bị ngã ra sau, “Bùm” rơi vào trong nước, liền uống vài ngụm nước mới đứng lên được.
Thương Tịch Tuyệt đứng đứng trước mặt Thẩm Thương Hải, hắn đưa lưng về phía sau. Ánh trăng sáng tỏa chiếu xuống cành cây, trên mặt phủ một tầng bóng râm, trong mắt mang tia tức giận, Thẩm Thương Hải nghĩ làm như không thấy cũng không được, trong lòng mang một tia bất ổn. Không biết Thương Tịch Tuyệt làm cái gì mà thời điệm này lại tới.
Nam nhân phía trước liền nghĩ hắn đang trêu trọc người khác ( edit: Thương Hải nghĩ trong lòng là Tịch Tuyệt đang hiểu lầm Thương Hải đang trêu ghẹo Thuật Nạp? ; beta: chỉ pk ns tội cho Tịch Tuyệt thôi chớ pk s h -_-) , liền nghĩ thầm hắn và Ô Thuật Nạp làm những đều không rõ ràng vào lúc tối, cho dù hắn có mười cái miệng cũng không giải thích hết được. Thẩm Thương Hải cười khổ, từ bỏ ý đồ giải thích, đột nhiên thân thể cả kinh, thân thể đã bị Thương Tịch Tuyệt từ phía sau ôm lấy.
Nam nhân tay kia kia thì đẩy xe lăn, mắt điếc tay ngơ Ô Thuật Nạp đang chửi bới ở phía sau, chỉ đi thật nhanh về lều trại mang Thẩm Thương Hải ném lên mao chiên thật mạnh. Thẩm Thương Hải nổi dậy một trận hoa mắt, một lúc sau mới ổn định lại, nhưng lại nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Thương Tịch Tuyệt đang dần dần phủ lấy hắn, hắn sinh ra hoảng sợ theo bản năng lùi phái sau một bước, sau một lúc lại thấp giọng hô. Thương Tịch Tuyệt chế trụ mắt cá chân nơi mà lúc nãy bị Ô Thuật Nạp bắt, kéo hắn lại gần sức lực to lớn làm hắn cảm thấy nam nhân này muốn đem xương đùi của hắn bóp nát, nhưng Thương Tịch Tuyệt cũng không có tiếp tục dùng sức, mà lạnh lùng liếc nhìn khuông mặt trắng bệt của Thẩm Thương Hải, ngồi xổm xuống, thay Thẩm Thương Hải lấy ra những manh vỡ nhỏ trên vết thương của hắn. Động tác của hắn không được ôn nhu, thậm chí có thể nói thô lỗ, trên mặt còn mang theo một chút không kiên nhẫn. Lấy xong hết những mảnh vỡ liền lập tức xoay người mang túi nước đi rửa tay.
Phảng phất trên tay dính vật không sạch. Thẩm Thương Hải nhìn chân của mình, vết thương đã bị nặng ra hiện lên những dấu tay xanh xanh tím tím, trong lòng ngũ vị hỗn loạn, ngây người sau một lúc lâu, ngập ngừng nói: “Tịch Tuyệt, người nọ không nên thay ta xem vết thương, ta lại trốn không thoát ——” hắn chính là chọn từ ngữ hướng Thương Tịch Tuyệt giải thích rõ ràng, tránh trường hợp càng giải thích sự việc rắc rối.
Thương Tịch Tuyệt ngoài dự kến quay đầu nói: “Ta biết, lúc ngươi đi ra ngoài ta liền ở phía sau ngươi ” Hắn sắc mặt bỗng nhiên tối tăm, cười lạnh: “Ngươi biết rõ là không nên đi chọc hắn, làm cái gì mà còn muốn hướng hắn thay hắn giải thích?”
Nguyên lai Tịch Tuyệt vẫn theo phía sau hắn, thật đỡ hắn lại đi giải thích, nhưng nghe đến Thương Tịch Tuyệt cõi lòng đầy ghen tị chỉ trích, Thẩm Thương Hải nhịn không được dưới đáy lòng thật sâu thở dài. Tịch tuyệt lần này bệnh cũ tái phát, nếu không tính tình trở nên bất thường âm trầm, tâm mắt cũng nhỏ đi.
Nếu không có ba đao ở ngực trái hắn sẽ hoài nghi người trước mắt này là Vĩnh Xương Vương. Bất quá ý tưởng này chỉ vòng vo trong đầu Thẩm Thương Hải giây lác, tự nhiên cũng sẽ không ní ra mà kích thích Thương Tịch Tuyệt. Hắn ôn nhu giải thích nói: “Tịch tuyệt, hắn yên lành nói với ta, ta cũng khôn thể dùng ác ngữ mà nói chuyện với hắn?”
Thương Tịch Tuyệt ngược lại biểu tình càng phát ra tia âm trầm, càng lộ ra vài phần buồn bực.”Nguyên lai chỉ cần có người cùng ngươi nói những lời hay thì ngươi đối với ai cũng tươi cười phải hay không?”
Cùng một lúc mà chui rúc vào sừng trâu tranh chấp, giải thích coi như chỉ phí lời. Thẩm Thương Hải chỉ cười khổ không mở miệng.
Thương Tịch Tuyệt hướng hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng dời ánh mắt, cười nhạo một tiếng: “Ngươi không phài luôn miêng cái gì mà nói thích ta? Tốt lắm, ta sau này cũng không nhìn ngươi dây dưa với người khác, ngươi nếu làm không được thì đừng có tới dây dưa với ta. Ta Thương Tịch Tuyệt cũng không hiếm lạ ngươi tới thích.”
Thẩm Thương Hải một trận đau khổ, muốn vì chính mình cãi cọ vài câu, nhưng Thương Tịch Tuyệt đã nhắc lên chăn gối ngủ ở một lều trại khác, không bao lâu đã truyền ra thanh âm ngân nga vững vàng còn kèm theo âm mũi mang tia tức giận. Thẩm Thương Hải trong đầu loạn lên nơi đây hắn có quen ai làm sao mà có chỗ ngủ, kinh ngạc nhìn chăm chú bóng dáng Thương Tịch Tuyệt đang dần dần biến mất. Hắn khó nhịn mà sắc mặt khẽ biến đổi, nhìn ánh lửa u ám mà trợn to mắt cho nước mắt đông lại để không cuồn cuộn chảy ra. Người kia, từng vì cứu hắn, không tiếc nâng đao tự sát, cũng làm hắn quyết ý phải cùng chi tư thủ cả đời ( giống như câu đầu bạc răng long) . Nhưng hôm nay Thương Tịch Tuyệt lại biểu lộ ra hết, chúng làm cho Thẩm Thương Hải nghi hoặc lo sợ không thôi, hắn cảm thấy mơ hồ khi Thương Tịch Tuyệt cái người luôn luôn quan tâm, ôn nhu, chăm sóc cho hắn ngày càng cách xa hắn. Nếu Tịch Tuyệt rốt cuộc không về được...... Thẩm Thương Hải đột nhiên rùng mình, không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa.
Hôm sau đại sáng sớm, tuấn mã tê binh ( các con ngựa hí lên) mọi người vội nhổ trại và tiếp tục lên đường. Ung Dạ Vương sớm thức dậy, chạy tới lều trại Thẩm Thương Hải, bên trong lều trại chỉ thấy Thẩm Thương Hải ngồi trên thảm, đôi mắt hơi thanh đen, hai mắt còn mơ hồ có chút sưng đỏ, hiển nhiên chảy nước mắt. Hắn sắc mặt hơi trầm xuống, nghĩ thầm rằng hơn phân nửa lại là bị Thương Tịch Tuyệt nổi nóng, cũng lười đi chất vấn Thương Tịch Tuyệt, kéo xe lăn qua định mang Thẩm Thương Hải ra ngoài súc miệng, còn phải giải quyết một chút sinh lí.
Thẩm Thương Hải nhìn nhìn Thương Tịch Tuyệt khóe miệng đang thản nhiên cười lạnh, không nghĩ lại phải cùng hắn bất hòa, liền thấp giọng từ chối Ung Dạ Vương: “Không cần, Tịch Tuyệt sẽ giúp ta.”
Ung Dạ Vương tâm tư bối rối, không khỏi thầm than, gật đầu nói: “Hắn nếu không muốn, ngươi hãy bảo ta đi. Sớm biết ta sẽ mang ngươi cho Ly Phong hắn cũng sẽ mang ngươi mà hảo hảo chiếu cố.”
Ly phong nếu theo tới, nhìn đến Thương Tịch Tuyệt hiện tại đối với hắn tính khí thất thường Ly Phong hắn còn sớm không liều mạng? Thẩm Thương Hải cười khổ không nói, nhìn theo Ung Dạ Vương rời đi. Hắn cũng không hy vọng xa vời Thương Tịch Tuyệt sẽ chiếu cố hắn súc miệng, liền lấy thanh diêm ( muối ăn) , cầm khăn đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Ô Thuật Nạp kêu tùy tùng thu nhập dụng cụ, vội trang trên xe lộ. Thẩm Thương Hải đi vào lối hôm qua nơi có nguồn nước, rửa mặt xong xui đánh mắt nhìn xung quanh tìm nơi góc khuất để giải quyết vấn đề sinh lí nhưng lại nhìn thấy Thương Tịch Tuyệt trên tay cầm một tấm mao chiên ( tấm màng nhỏ nhìn giống giống rèm che cửa sổ hình như to nhiêu đó đủ để che chắn người mà lúc xưa người ta tắm để che lại ak m.n hình dung ra được không).
“Vì cái gì mà không kêu ta đẩy ngươi đi ra?” Thương Tịch Tuyệt thanh âm cách mao chiên có chút nặng nề, cũng không đợi Thẩm Thương Hải trả lời hắn đẩy xe đến thùng xe ngựa phía sau đỡ hắn đi ngoài ( edit: m.n chắc biết làm gì ùi chứ đi oa sin tơn ak =_= ta không thấy gì ta không thấy gì tội lỗi tội lỗi tai hại khi edit đoạn này ; beta: sẽ còn tai hại nữa nếu như mụi edit H ấy:).
Thẩm Thương Hải không phải là lần đầu tiên để hắn nhìn thấy chỗ giải quyết sinh lí,nhưng mặt đối mặt với Thương Tịch Tuyệt hắn cảm thấy xấu hổ vạn lần đầu cuối xuống không dám cùng Thương Tịch Tuyệt đối mặt. Thật vất vả là đã giải quyết xong khuông mặt hắn cũng trở nên ửng đỏ.
Thương Tịch Tuyệt đôi mắt nâu so với thường ngày càng ngày càng sâu, chậm rãi nhìn phần trắng nõn trên đùi của Thẩm Thương Hải mà ngựợng ngùng lộ ra tia hồng nhạt ở lỗ tai. Nếu Thẩm Thương Hải lúc này ngẩng đầu, sẽ phát hiện nam nhân ánh mắt lẫn lộn những tia nguy hiểm, mang vài phần tìm tòi nghiên cứu, vài phần mỉa mai, vài phần trêu đùa, càng chớp động như mãnh thú bắt được con mồi đặc biệt có mang theo một chút thèm muốn. Đáng tiếc hắn chỉ lo trứ cúi đầu sửa sang lại y phục, cho nên hoàn toàn không biết bên người có người nam nhân đang chăm chú nhìn hắn. (edit: nhìn sao cảm giác caca Thương Hải sắp bị ăn z ta ; beta ; chờ chương sau ik òi pk,haha)