Edit: Tran Le
Beta: Thỏ TK
Đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể tháo bỏ lớp băng gạc trên mặt. Lần đầu tiên đối diện với dung mạo mới của mình trong gương, tuy biểu tình bất động thanh sắc, nhưng trái tim thật sự vui mừng khôn xiết, sau đó lại phát hiện ra hai màu da có chút khác biệt.
Đầu ngón tay chầm chậm chạm vào má trái nơi vừa cấy ghép, mặc dù khi tiếp xúc có thể cảm nhận được nhiệt độ, hắn suy cho cùng vẫn có cảm giác quái dị. Mảnh da rất tinh tế, xem qua ở Tây Vực cũng thuộc vào hàng hiếm, hoặc có thể là làn da của những đứa trẻ? Không biết là từ nam hay nữ, nếu là nữ, liệu gương mặt bên trái của hắn có khi nào sẽ càng ngày càng có nét nữ tính…..
Thương Tịch Tuyệt trong đầu như một mớ hỗn độn, hai hàng chân mày nhíu chặt, sau đó lại thả lỏng. Bây giờ lo lắng, cũng xem như vô dụng, chỉ có thể tin tưởng vào tác dụng của dược cao mà tên đại phu kia đưa cho.
Hắn đeo lại chiếc mặt nạ vàng đã lạnh, tìm một tư thế thoải mái ngồi trên toạ ỷ, hỏi Thương Ngâm Hạc: “Còn chưa tìm được tung tích của Thẩm Thương Hải sao?”
Thương Ngâm Hạc lắc đầu, tàn nhẫn cười, “Đệ có thể phái người đi Trung Nguyên thám thính. Một khi tìm thấy được tên què kia, lập tức sẽ đem thủ cấp của hắn về cho hoàng huynh trút giận.”
“Ta có nói là muốn lấy mạng hắn sao?” Ánh mắt từ trong mặt nạ dừng lại trên khuôn mặt của Thương Ngâm Hạc, như kim châm đâm thấu tận xương, làm trái tim hắn phát lạnh. “Ta muốn hắn lông tóc vô thương đứng trước mặt ta, nghe rõ chưa? Còn nữa, hắn có tên họ, không cho phép ngươi gọi hắn là tên què.”
“Đã rõ, hoàng huynh.” Thương Ngâm Hạc sắc mặt trắng bệch, chợt nhận ra sự quan tâm lo lắng của hoàng huynh đối với tên què kia đã vượt quá dự liệu của hắn. Hắn cúi đầu uể oải nói: “Hoàng huynh nếu không còn phân phó gì, vậy đệ xin phép cáo lui.”
Thương Tịch Tuyệt gật đầu, bỗng trong một khắc khựng lại hỏi: “Phải rồi, ta cho ngươi đi điều động binh mã, như thế nào?”
“Hai lộ đại quân đã sẵn sàng xuất phát, chỉ chờ hoàng huynh hạ lệnh xuống, liền lập tức tấn công Hắc Dực và Cát Sư. Bất quá…..” Thương Ngâm Hạc có chút do dự, cẩn thận nói: “Hoàng huynh, chúng ta thật sự phải cùng hai tiểu quốc đó tuyên bố giao tranh sao? Suy cho cùng, Vĩnh Xương cũng chỉ cùng vài nước nhỏ kết minh, còn chưa đối ngoại, kéo đồng minh vào tuyến chiến, e là sẽ khiến nhiều người phật ý. Đệ thấy không bằng chúng ta phái cao thủ đi ám sát, không cần phải quy mô lớn như thế này.”
“Chính vì Vĩnh Xương Quốc xưa nay cùng đồng minh chưa từng đối địch, có thể sẽ khiến nhiều người lơ là, nên nhớ người của Hắc Dực Quốc đã khởi đầu tấn công người Vĩnh Xương trước! Không cho bọn chúng một bài học, thì làm sao Vĩnh Xương Vương ta sau này phục chúng?”
Thương Tịch Tuyệt cầm gậy như ý, tay nhẹ nhàng mơn trớn lên bề mặt ngọc thạch san hô với những đường điêu khắc hoa mỹ, nhắm mắt, như đang cảm nhận sự tinh tế sắc sảo trong từng âm thanh ma sát. “Truyền lệnh của ta, trước đánh Cát Sư, sau tấn công Hắc Dực. Lưu lại mạng sống cho Sư Vương và Hoả Xích Hậu, tận lực chất vấn, ta muốn biết số lưu huỳnh ngày hôm đó mà bọn họ dùng là từ đâu mà ra.”
“Ba!” Theo một chường giáng xuống của hắn, cây gậy như ý vỡ tan. Hắn mở ánh mắt không có động tĩnh, chầm chậm nở nụ cười, “Bên cạnh ta, tuyệt đối không có chỗ đứng cho những kẻ phản bội.”
Thân ảnh thanh nhu như hoa lại xuất hiện trước mặt hắn, tâm trí có chút bồi hồi, nhưng rất nhanh lại hồi phục, đối không khí lạnh lùng nói: “Thẩm Thương Hải, ngươi cũng không phải ngoại lệ.”
Thu về man mát, nhuộm thắm cả vùng ngoại ô Tô Châu là hàng ngàn cây phong đỏ. Gió nhẹ nhàng thổi qua, xoáy theo những lá phong không ngừng đung đưa, cuốn đi lớp bụi mỏng trên tấm biển đã cũ – Kiếm Lư.
“Đại ca, chúng ta rốt cuộc cũng về rồi.” Thẩm Nhật Noãn nhảy xuống giá xe, mang từ trong xe ra một chiếc xe lăn, cẩn thận đỡ Thẩm Thương Hải vào trong ngồi.
“Đúng vậy…..” Sau bao năm lưu lạc nơi xứ người, cuối cùng Thẩm Thương Hải cũng được quay về.
Mở ra hai cánh cửa lớn, Thẩm Nhật Noãn đẩy đại ca của mình vào giữa nhà, “Trước khi lên đường đi tìm huynh, đệ thực không biết khi nào mình mới có thể trở về, nên đã cho hai hạ nhân trong nhà nghỉ việc về quê rồi. Hôm nay an bài ổn thoả, ngày mai đệ sẽ lên kinh thành thuê một hạ nhân làm việc trong trù phòng và kiếm về cho đại ca hai người giúp huynh sinh hoạt.”
“Một người là đủ rồi.” Thẩm Thương nhớ về Li Phong, bản thân không từ mà biệt, không biết Li Phong sẽ buồn đến nhường nào, không kìm đươc buông tiếng thở dài.
Thẩm Nhật Noãn sợ đại ca lo lắng, ấm áp cười, “Bao nhiêu tôi tớ, đệ đều có khả năng thuê về. Tuy rằng cha đã mất, nhưng đất đai cũng còn đó. Ngoài ra, đệ còn muốn đem Kiếm Lư biến thành y quán, thuê hai ba hạ nhân giúp huynh nấu thuốc, không nhận tiền, chỉ nhận điều trị cho các dân làng túng thiếu gần đây. Đại ca huynh thấy thế nào?”
Thẩm Thương Hải rất thông minh, rất nhanh liền hiểu ra đệ đệ có ý tốt, lập một y quán cho y có chuyện để làm, tránh việc rảnh rỗi sinh nhàm chán. Y mỉm cười gật đầu, “Ta thực cũng muốn tìm chút việc để làm. Nhưng khi mở y quán, lại còn không nhận tiền, kinh phí bỏ ra cũng không nhỏ đâu.”
“Chỉ cần đại ca vui, vấn đề tiền bạc, đối với đệ không thành vấn đề. Đệ trong một năm nay đi khắp tứ phương, quen biết khá nhiều bằng hữu giang hồ, có thể xem như giao thiệp rộng. Đệ vốn có ý định cùng bọn họ mở bảo tiêu, không mong đại phú đại quý, chỉ cần đủ ăn đủ mặc, vậy là tốt rồi.” Thẩm Nhật Noãn trả lời, tràn đầy tự tin.
Kiếm Lư xưa nay im ắng, có phần hoang tàn trong mắt dân làng bỗng chốc trở nên bận rộn, hạ nhân chủ tử ngày ngày ra vào không ngừng nghỉ.
Một tháng sau, hạ nhân của Thẩm gia theo lời công tử của bọn họ truyền ra, y quán của Thẩm Thị chính thức mở cửa, không thu tiền của người nghèo.
Đại phu, chính là Thẩm gia đại công tử xưa nay luôn thần thần bí bí. Dân làng ban đầu đến điều trị thấy một thiếu niên ốm yếu ngồi trên xe lăn đâm ra có chút e ngại, nhưng sau khi bọn họ kinh qua hàng loạt những màn diệu thủ hồi xuân, tất cả đều đã bị thuyết phục. Vị đại công tử này tính tình ôn thuận, đạo mạo hữu lễ, lại rất nho nhã tuấn tú, chúng dân đối với y thập phần yêu ái. Dân làng cũng là người hiểu chuyện, họ Thẩm gia ân tình lớn như vậy, mỗi lần đến không thể cứ mãi đi tay không, liền đem thật nhiều lúa gạo, rau quả và thịt cá từ nhà đến Kiếm Lư. Năm nay, lễ vật tặng cho Thẩm gia chất đầy đại sảnh.
Có một vài vị phu nhân lớn tuổi, thấy Thẩm Thương Hải đi lại không tiện, bèn tìm cho y một bộc đồng khoảng mười ba mười bốn tuổi. Thẩm Thương Hải khéo léo từ chối.
Thẩm Nhật Noãn ở nội thành trở về nhà, đến gặp đại ca, nghe xong chuyện này không khỏi bật cười, “Đại ca, nữ tử tính tình luôn chu đáo, huynh có muốn lấy một người về không?”
“Đệ đừng lấy đại ca ra đùa. Nhật Noãn, đệ biết rõ, ta không thể cùng nữ nhân kết hôn.” Thẩm Thương Hải nhếch môi, “Ta làm sao có thể hại cô nương nhà người ta săn sóc cho tên què này cả đời chứ?”
Thẩm Nhật Noãn nói những lời này, chỉ là để thăm dò đôi chút, nhìn thấy nụ cười bi thương của đại ca, hắn buồn bã thở dài, lắc đầu, không nói thêm gì.
Từ lúc về nhà đến giờ, đại ca đã được hoàn thành ước nguyện, cả ngày bận rộn chữa bệnh cứu người, nghiên cứu y thuật, sức khoẻ cũng đã khá hơn rất nhiều, nhìn thấy điều này, hắn cũng được an ủi phần nào. Mặc dù suốt ngày nhìn thấy đại ca ở trước mặt mọi người treo lên nụ cười vô tư, nhưng khi quay lưng đi, biểu cảm duy nhất chỉ còn lại cô đơn trầm mặc.
Đại ca sợ hắn lo lắng, nên luôn ngụy trang bằng nụ cười thường trực, như một con tằm, bọc mình trong lớp tơ mềm mại, hoàn toàn cô lập, không để người khác nhìn thấu nội tâm.
Người đại ca này của hắn, đến khi nào mới có thể quên được tên người Vĩnh Xương đó, lấy lại nụ cười chân thật? Hắn cảm nhận cơn đau không rõ tên, nghiêng người nắm lấy đôi tay của đại ca, nghiêm túc nói: “Đệ trên đường đi áp tiêu nghe được, Hạ Lan Hoàng Triều và Xạ Nguyệt Quốc đã chính thức đình chiến cầu hoà.
Nhưng lãnh thổ Tây Vực vẫn chưa được thái bình, dường như Vĩnh Xương Vương đã khởi binh đánh chiếm các tiểu quốc, đồng thời thanh trừ nội bộ hoàng tộc, điều này làm cho mọi quốc gia ở Tây Vực lấy làm lo sợ hoang mang.”
Hắn nhìn Thẩm Thương Hải, chậm rãi nói: “Đại ca, người mà huynh lâu nay thương nhớ Thương Tịch Tuyệt, có lẽ không còn cơ hội tỉnh lại rồi. Vĩnh Xương Vương vướng bận trên mặt trận bề bộn giao tranh, cũng đã đem chuyện của huynh quên mất. Đại ca huynh hãy đem hình bóng của người đó bỏ xuống đi, đừng tự giày vò bản thân nữa.”
Thẩm Thương Hải trống ngực liên hồi động, sự phát triển của mọi việc, gần như tất cả đều cùng y có liên quan. Y đã vui mừng tưởng rằng mình cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng mang tên Vĩnh Xương Vương, vậy mà khi nhắc lại, ngoài những bi thương thống khổ, y còn cảm nhận được chút hạnh phúc mơ hồ.
Một khắc tỉnh mộng, yêu thương đã hoá tro tàn, theo gió lớn mưa dầm trôi đi mất, chỉ để lại những vết sẹo như ngày đêm nhắc nhở, cả đời này chẳng thể nào quên.
“Tại sao vẫn chưa có tin tức gì của y?” Thanh âm của nam nhân mang theo vô vàn phẫn nộ, đến độ như muốn đem toàn bộ trướng bồng phá vỡ.
Thương Ngâm Hạc hiếm khi thấy hoàng huynh giận dữ như vậy, vội vàng thỉnh tội, “Hoàng huynh xin bình tĩnh, tại vì hai tên người Trung Nguyên đó quá xảo quyệt, võ công lại cao. Đệ cử nhân lực theo dõi, tám chín trong số mười người đều là cao thủ, vậy mà vẫn bại dưới tay bọn họ. Chỉ còn một hai tên may mắn, được bọn họ thả về nhờ chuyển lời, nói Thẩm Thương Hải không muốn cùng chúng ta đồng hành, nói đệ đừng cử thêm người đến tìm chết. Hoàng huynh, vậy hãy nhờ đến tác sự của chúng ta Nhược Nha đi Trung Nguyên một chuyến đi, với thân thủ của hắn, có thể đánh bại hai tên cao thủ kia, đem bọn chúng về đây tra khảo.”
Sau mặt nạ truyền ra một tiếng cười lạnh đầy mỉa mai, “Nhược Nha loại người đó thấy tiền là sáng mắt, khẳng định Trung Nguyên đã có một cuộc mua bán lớn rồi, loại hắn ra đi, đừng hy vọng về hắn nữa. Ta chỉ là thắc mắc, bọn họ cùng Thẩm Thương Hải không thân không thích, tại sao lại sẵn sàng giúp đỡ hắn, rước họa vào thân?”
Thương Ngâm Hạc thầm nghĩ hoàng huynh người cũng thật xuất sắc, bị một tên què mê hoặc, tìm kiếm nửa năm trời vẫn chưa bỏ cuộc, chuyện này còn có gì kỳ quái hơn sao! Bất quá hắn cũng chỉ tự mình suy nghĩ, làm sao dám đứng trước mặt hoàng huynh nói những lời này, lắc đầu nói: “Điều này đệ cũng không rõ, có thể giữa hai phía có giao tình mà ta không rõ.”
Thương Tịch Tuyệt nghe xong câu nói đó, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh, tại trong cung điện dạo một lượt, đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi tám phần là đem Vĩnh Xương Vương ra lừa gạt rồi. Thẩm Thương Hải căn bản không cùng bọn họ đồng hành, ngươi tìm sai người, vĩnh viễn cũng sẽ không có kết quả.”
Hắn nhìn biểu tình ngạc nhiên trên mặt Thương Ngâm Hạc, ánh mắt cuối cùng lại rơi trên một chiếc xe lăn được dát vàng xa hoa và khảm vào vô vàn châu báu. Hai tay vịn của xe lăn cũng được làm bằng vàng, trông khá nặng nề, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Đó là do hắn vội vã sai tất cả các người thợ thủ công trong cung điện làm ra. Xe lăn được đặt ở góc cung điện một thời gian, nhưng chủ nhân của nó thì vẫn biệt vô âm tín, kéo theo kiên nhẫn của hắn chạm đến cực hạn. “Xem ra, đã đến lúc ta phải đích thân ra tay, mang người trở về rồi.”
Thương Ngâm Hạc cúi thấp đầu, hai tròng mắt màu xám ánh lên hận ý. Tên què đó nếu được đưa về hoàng cung, chắc chắn sẽ chiếm hết sủng ái của hoàng huynh. Hoàng huynh đường đường là quân chủ của Vĩnh Xương đại quốc, việc cần làm, là phải đem cả Tây Vực thu hết vào tay, thống nhất thiên hạ, sao có thể để cho một tên dị tộc câu mất hồn được?
Hắn sẽ không để cho chuyện như thế phát sinh! Nhất định phải kéo hoàng huynh ra khỏi chướng ngại vật này!
Ung Dạ Vương sáng sớm nay đã đi đến hàng thợ rèn, nghe được một tin mừng. “Ta đã làm theo phương phức của Thẩm tiên sinh, đem hộp gió và lò nung cải thiện lại, sau một hai lần thử nghiệm, sắt bây giờ rèn ra, cứng hơn nhiều so với thuở ban đầu. Đem đúc thành đầu mũi tên, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.”
Địa bàn của Ung Dạ Tộc khá nhỏ, khẩu lương đã là một vấn đề lớn. Nay chất lượng của sắt được cải thiện, người trong tộc có thể săn nhiều con mồi hơn, lương thực cũng được cải thiện, Ung Dạ Vương nghĩ đến đây liền mỉm cười gật đầu.
Thợ rèn không tránh khỏi có chút nuối tiếc, “Thẩm tiên sinh đã đi rồi, không thể cùng chúng ta mỗi ngày bận rộn.”
“Nhân các hữu chí, y không muốn ở lại nơi đây, ta cũng không thể ép buộc y ở lại.” Lời nói của Ung Dạ Vương như chìm xuống, kèm theo đó là tiếng người hớt hải chạy đến, hắn chau mày, nhìn qua bọn họ, “Các ngươi hốt hoảng như vậy, là có chuyện gì?”
“Tộc trưởng, bên ngoài có hàng ngàn kỵ binh đang bao vây chúng ta, có vẻ như đang mang theo cờ Vĩnh Xương Quốc.” Bọn họ thở hổn hển, lại bắt đầu hoảng loạn.
Gần đây Vĩnh Xương Quốc dấy binh khai chiến, gần như san bằng hai nước Cát Sư và Hắc Dực, các tiểu quốc Tây Vực cũng lấy làm lo lắng run sợ. Ung Dạ Vương thở dài, vẫn còn phòng thủ tốt như vậy, xem ra hắn có thể yên tâm một chút, khuyên mọi người trở về nhà, không cần lo lắng. Tay áo phiêu phiêu trong gió, từ lúc nào đã ở trên đỉnh cao nhất của sườn núi tuyết.
Từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên thấy rõ trùng trùng điệp điệp hàng ngàn binh sĩ đang bao vây lấy Ung Dạ Tộc. Giữa đại quân, ngồi trên lưng tuấn mã, nổi bật một nam nhân đeo chiếc mặt nạ vàng, tóc dài phảng phất tung bay cùng chiến bào xanh ngọc bích.
Thương Tịch Tuyệt cuối cùng đã không còn kiên nhẫn, đích thân đến tận cửa…… Ung Dạ Vương cười thấu đáo, cao giọng nói: “Vĩnh Xương Vương đã đến, sao không xuống ngựa một phen?” Nói xong, cũng không quan tâm đến đám người Vĩnh Xương đang nghị luận nhỏ to, đi xuống đồi, tiến thẳng về chỗ ở của mình.
Sau lưng, rất nhanh liền có thêm tiếng bước chân của một người. Ung Dạ Vương vẫn không quay đầu, bước thẳng vào bên trong, tay chỉ vào một chiếc ghế gỗ, mới nhìn sang người mới đi vào, Thương Tịch Tuyệt, nói: “Chỗ này của ta đơn sơ, không sánh bằng cung điện xa hoa của ngươi, ngồi tạm ở đây đi.”
“Ung Dạ Vương, ta không phải đến đây để làm khách, cũng không có thời gian để lắng nghe những lời vô nghĩa.” Thương Tịch Tuyệt trừng Ung Dạ Vương, ánh mắt dần hiện lên sát khí. “Thương Hải có phải đã được ngươi che giấu không? Giao y ra, ta sẽ lập tức thu binh, bằng không, hôm nay chính là ngày diệt tộc của ngươi.”
Đối mặt với lời lẽ đe doạ, Ung Dạ Vương vẫn bình tĩnh cười, đi đến sau thư án ngồi xuống. “Y thật sự không trú lại trong tộc của ta. Ngươi có tiếp tục trừng ta cũng vô dụng, đem ta hoá thành tro bụi, ta cũng không biến y ra được.”
“Vậy y đã đi đâu rồi?”
“Ta đã hứa với Thương Hải, sẽ không nói cho ngươi biết nơi ở của y.”
“Là ngươi buộc ta phải huyết tẩy Ung Dạ Tộc!” Thương Tịch Tuyệt toan hạ lệnh cho toàn quân tổng tấn công, nhưng động tác tiếp theo của Ung Dạ Vương khiến hắn hồ nghi mà dừng lại, sau đó chầm chậm đến ngồi đối diện thư án.
Nam nhân không nhanh không chậm nhấc bút chấm vào mực, viết trên mặt bàn bốn chữ – Tô Châu Kiếm Lư.
“Ta không thể nói cho ngươi nghe, nhưng ta chưa từng đáp hứng y không thể viết cho ngươi đọc.” Nơi đáy mắt Ung Dạ Vương tràn ngập ý cười.
Thương Tịch Tuyệt chưa từng nghĩ tình thế sẽ chuyển biến tốt đẹp như vậy, trong lòng cảm thấy lâng lâng, trầm giọng nói: “Ung Dạ Vương, ngươi vì sao lại giúp ta?”
Mặc dù là hắn đem binh sang đe doạ sẽ tàn sát mọi người trong tộc của Ung Dạ Vương, thâm tâm vẫn biết rõ đối phương rất khó vì chuyện này mà bị đe doạ. Trừ phi Ung Dạ Vương tự nguyện nói ra, bằng không hắn có sử dụng trăm ngàn phương pháp cũng không thể từ miệng người này biết được tin tức về nơi ở của Thẩm Thương Hải.
“Người ta giúp không phải ngươi, là Thương Hải.”
Nhìn nhìn gương mặt đang mỉm cười của Ung Dạ Vương một lúc lâu, có không tình nguyện nhưng Thương Tịch Tuyệt vẫn miễn cưỡng nói tiếng cảm tạ, ra khỏi cửa, nhanh chóng lên đường.
Chờ đến khi màu áo xanh hoàn toàn biến mất, ngựa hí vang trời, bước chân đều đều bắt đầu khởi hành, Ung Dạ Vương mới mở ngăn kéo bên dưới thư án, lấy ra một bức thư, nhìn chằm chằm vào nó, thở dài, “Mong sao những gì ta thấy, không có gì sai…..”
Một tràng tuyết xuân tan chảy, kéo theo mưa gió liên miên. Hạt mưa bay bay, làm ướt đẫm những nhánh liễu mỏng manh trồng bên trong đình viện Kiếm Lư. Lá liễu xanh mướt như tơ lụa, theo cơn mưa chiều đong đưa.
Thẩm Thương Hải tiễn vị bệnh nhân cuối cùng trong ngày ra trước cửa, xoa xoa bàn tay đã có chút mỏi, gọi hạ nhân đẩy y vào nhà.
Sang năm mới, bảo tiêu sinh ý không tệ, Thẩm Nhật Noãn càng lúc càng bận rộn, ba ngày hai bữa lại phải ra ngoài, trong một tháng, chỉ có vài hôm rảnh rỗi trở về Kiếm Lư. Vài ngày trước từ xưởng muối (Tran Le: chỗ này không biết phải ghi như nào cho phải =))))))) có mối làm ăn lớn, đệ đệ lại phải ra ngoài.
Danh khí của y quán dần dần lan rộng, rất nhiều bệnh nhân đến điều trị, Thẩm Thương Hải cũng khá bận rộn.
Tại thời điểm hai chân chạm vào làn nước nóng pha lẫn thảo dược thơm dịu, Thẩm Thương Hải như trút bỏ đi hết bao mệt mỏi, thoải mái thở ra. Hạ nhân không những pha nước ngâm chân, mà còn đắp khăn nóng lên cổ và vai y.. Hắn theo Thẩm Thương Hải chưa lâu, nhưng ngày ngày vào ra y quán, cũng học được không ít thao tác xoa bóp.
“Vai của ta không cần lo nữa, ngươi cả ngày ở y quán bận rộn, ăn cơm tối xong ngủ sớm đi.” Thẩm Thương Hải có chút đau lòng nhìn hạ nhân. Đợi đệ đệ áp tiêu trở về, y sẽ bảo đệ đệ mướn thêm vài hạ nhân ra y quán làm việc.
Hạ nhân ứng thanh một tiếng, liền hướng phía trù phòng tìm thức ăn.
Thẩm Thương Hải hàng ngày đều quanh quẩn với mùi thuốc, nghĩ muốn hít thở không khí trong lành, liền bung dù, đẩy xe ra giữa sân.
Nước mưa rơi trên mặt dù, trượt xuống tán dù, đọng lại bên mép, từng giọt từng giọt rơi trước mặt y, thấm vào đất.
Y lúng túng vươn tay, hứng được hai giọt lạnh lẽo, không biết vì sao lại nhớ đến, khi ở cùng Tịch Tuyệt, bọn họ cũng đã cùng nhau trải qua màn mưa mù sương.
Tịch Tuyệt của năm đó, gương mặt đỏ bừng, cố lấy hết dũng khí, ở trên má y đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. “Ngày mai ta đợi ngươi…..”
Giọt mưa luồn qua kẽ tay tuột mất, chợt thấy mắt cay cay. Y nghĩ mình sắp khóc, vì hai mắt rất xót rất đau, nhưng nước mắt chung quy vẫn không rơi xuống.
“….. Muốn khóc cứ khóc, kiềm nén lại làm gì? …..” Một âm thanh rõ ràng ấm áp, đẩy lùi sự ảm đạm của cơn mưa, ở ngay bên cạnh y vang lên.
Thẩm Thương Hải giật mình ngẩng đầu lên, cơ thể chợt chấn động, nhìn thấy nam nhân đang đứng trước mắt này, đầu ngón tay run rẩy không kiểm soát được.
Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, ánh mắt phía sau chiếc mặt nạ vàng vẫn sáng rực đầy sắc sảo, phảng phất lưu động như đao kiếm, xoáy sâu vào người Thẩm Thương Hải.
“Biết sợ sao? Ngươi tên phản bội này!” Nam nhân cất giọng nhạo báng, đoạn nhấc Thẩm Thương Hải khỏi xe lăn, vác vào phòng ném thẳng lên giường, thuận tay đóng cửa lại.
“Nơi này đã bị ta cho người canh gác hết rồi, đừng mong sẽ có người đến cứu ngươi.” Thương Tịch Tuyệt lục lọi trong y phục của Thẩm Thương Hải, tìm được một số kim châm, đem tất cả vứt vào một góc. Hắn khộng muốn bị y đánh lén lần nữa.
Thẩm Thương Hải đã hồi phục từ nỗi sợ hãi ban nãy, nỗ lực lùi về cạnh giường, một khắc sau liền bị nam nhân nắm lấy cổ chân thô lỗ kéo về, kiên quyết chế trụ.
Thương Tịch Tuyệt nhìn thấy trong mắt y chỉ toàn sợ hãi, trái tim như bị bóp chặt, có chút đau lòng, nhưng hắn không dừng tay, tiếp tục đem y phục của y cởi ra.
Chính y, Thẩm Thương Hải, không dám đón nhận tình cảm hắn! Dám cả gan âm mưu chống lại hắn, đào thoát khỏi hắn! Còn dám trở về Tô Châu, để hắn một mình ở lại Tây Vực, hại hắn trong nửa năm nay mỗi ngày mỗi đêm, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến y!
“Ngươi không phải nói cùng ta đi đến hết đời sao? Ngươi là kẻ nói dối! Kẻ phản bội! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Mang theo tức giận cùng ham muốn đã đè nén từ lâu, hắn ngang ngạnh mang tính khí nóng rực như sắt nung của mình đưa vào miệng Thẩm Thương Hải.
“Ưm a….. A…..” Tính khí đưa vào khoang miệng ấm áp liền trướng lớn, Thẩm Thương Hải gần như vô pháp hít thở, liều mạng lắc đầu, nhưng lại bị nam nhân nắm tóc chế trụ không thể cử động. Y muốn dùng lưỡi đẩy vật đang xâm nhập ra khỏi miệng, hành vi này khiến ánh mắt ánh nam nhân tối đi, càng thẳng lưng đưa đẩy kịch liệt hơn.
Thấy Thẩm Thương Hải gần như sắp chết ngạt, Thương Tịch Tuyệt cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi vì ma sát mà trở nên sưng đỏ, chất lỏng màu trắng bạc từ khoé miệng y chảy ra, nhuộm ướt cả chăn đệm. (=_=)
Thẩm Thương Hải cố điều chỉnh lại hô hấp, sau đó khép chặt môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Học cách thả lỏng, nếu không người bị thương sẽ là ngươi.” Thương Tịch Tuyệt nâng hai chân Thẩm Thương Hải gác lên vai, đem tính khí tiến vào. Mặc dù đã có chất dịch bôi trơn, nhưng mật động lâu ngày chưa chạm tới bao lấy chặt chẽ, khiến hắn cũng có chút đau mà cau mày.
Hắn ép sát cơ thể đang không ngừng run rẩy của Thẩm Thương Hải, đem hai tay đang gắt gao cấu vào chăn đệm mở ra, ngoan cố tiếp tục tiến sâu, dùng bộ phận kiên định nhất của mình để chinh phục người dưới thân.
“A a…..” Thứ to lớn tiến vào thân thể, thân thể cùng với linh hồn, phảng phất như bị nam nhân lần nữa xé toạc. Nước mắt Thẩm Thương Hải bất lực rơi xuống.
Kiếp này, có lẽ y sẽ không bao giờ thoát khỏi nam nhân…..
( Beta : Tất nhiên rồi, với tính độc đoán của Tịch Tuyệt sau anh thoát khỏi lòng bàn tay huynh ấy được kkkk)
“Đừng nghĩ rằng ngươi rơi nước mắt sẽ khiến ta thương hại. Bây giờ ngươi có khóc lóc thế nào, cầu xin ta thế nào, ta cũng không dừng lại đâu.” Thương Tịch Tuyệt một bên cúi xuống liếm đi những giọt nước mắt trên mặt y, một bên bắt đầu mang theo niềm khao khát vô cùng mà di chuyển. Mật động mới đầu còn siết chặt đã dần được khuếch rộng, không ngừng co rút như muốn mời gọi thứ đang xâm nhập càng tiến sâu vào khoái lạc.
Giường gỗ cứ thế dao động, da thịt dần chuyển sang màu hồng, tiếng thở gấp cùng rên rỉ hoà vào nhau tạo ra thứ âm thanh dâm mỹ liêu nhân. Chăn đệm, rất nhanh đã bị mồ hôi và chất dịch của hai người nhuộm ướt.
Thẩm Thương Hải trong tiếng khóc dần mang theo âm thanh khác với đau đớn. Vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng kí ức đã bị đánh thức làm cho cơ thể chỉ biết hành động theo bản năng, phản bội lại lí trí. Biến thành nhu nhuyễn như bột, thít chặt lấy thứ bên trong cơ thể, vẫn cảm thấy chưa đủ, ham muốn nam nhân đem lại cho mình khoái cảm nhiều hơn.
“Ha ha, cơ thể của ngươi, so với trái tim của ngươi trung thực hơn nhiều.” Chứng kiến Thẩm Thương Hải thần sắc biến hoá, Thương Tịch Tuyệt cảm thấy vô cùng tự hào, tâm trạng cũng được cải thiện đôi chút, vươn tay nắm lấy phân thân nhỏ bé của y chầm chậm lên xuống, đỉnh đầu hồng phấn vì kích thích nên bắt đầu tiết dịch.
“Thương Hải, mở mắt ra nhìn ta!” Hắn thật sự muốn biết, khi nhìn thấy gương mặt mới Thẩm Thương Hải sẽ có biểu tình gì. Vì vậy tháo bỏ mặt nạ, chờ đợi đối phương mở mắt.
Đó là gương mặt tuấn lãng đối với Thẩm Thương Hải vừa xa lạ vừa quen thuộc, một mảng da so với tổng thể nhạt màu hơn, nếu không nhìn kĩ chắc chắn sẽ không nhận ra.
( Beta : thật nóng quá đi đỗ mồ hôi)
Nam nhân mang theo kì vọng cùng vui mừng khó tả, nhìn y mỉm cười, “Dáng vẻ của ta hiện giờ, ngươi có thích không? Hài lòng chứ?”
Làm sao không hài lòng được? Đôi môi Thẩm Thương Hải khẽ run rẩy, muốn cười, bỗng bi thương như cơn sóng chợt ập đến, nhấn chìm đi sự hân hoan. Tịch Tuyệt của y, đáng lẽ đã không còn phải sống trong cảnh luôn hạ thấp lòng tự trọng, không còn bị giam giữ trong trí óc của Vĩnh Xương Vương. Nhưng tất cả những chuyện này, liệu chính bản thân Tịch Tuyệt đang mãi ngủ vùi trong thân thể nam nhân, có biết không?
Chỉ trách y ngày đó ánh mắt mang đầy sợ hãi, để Tịch Tuyệt vì lo lắng mà bị ảnh hưởng, cũng không dám tỉnh lại đối mặt với y….. Khép mi, nước mắt theo đó lăn dài.
Thương Tịch Tuyệt sửng sốt, sau đó là tức giận. “Thẩm Thương Hải, ngươi làm vậy là có ý gì? Không muốn nhìn ta sao?”
Mặc cho hắn cứ lặp lại câu hỏi của mình, Thẩm Thương Hải vẫn kiên quyết không mở mắt. Nam nhân cảm thấy khôn cùng tuyệt vọng, động tác càng mạnh mẽ như để trút giận lên người y vì tội dám xem thường hắn, sau một tiếng gầm bạo phát, xuất ra.
“Ô ưm…..” Hắn bấu chặt lấy Thẩm Thương Hải thở hổn hển, cho đến khi nhịp tim đã dần chậm lại, hắn mới rút ra. Nơi vừa được hắn yêu thương kịch liệt trong một thời gian dài mang màu đỏ thẩm mị nhân, vẫn đang co thắt, ép tinh hoa của hắn chảy ra ngoài.
Thương Tịch Tuyệt cơ thể lại phát nóng, máu dồn xuống hạ thân, phân thân lại lần nữa đứng thẳng. Nắm lấy cái eo đầy mồ hôi của Thẩm Thương Hải, hắn di chuyển vị trí thâm nhập từ phía sau.
“Không!” Người từ đầu đến cuối vẫn không phản kháng bây giờ lại vươn hai tay muốn chống cự.
Hành động này xem vào mắt Thương Tịch Tuyệt, chỉ là đứa trẻ đang vẫy vùng. Hắn buồn cười dùng lực một lần, đem toàn bộ thân thể Thẩm Thương Hải lật úp, nằm gọn trên giường. Để hạ thân của hắn gần Thẩm Thương Hải, chuẩn bị tiến vào, đột nhiên ánh mắt đứng lại, dừng hẳn động tác. Dưới ánh nến, Thẩm Thương Hải lộ rõ một mảng da lưng không đồng màu với tất cả các nơi khác trên cơ thể.
Khi bị mắc kẹt ở Băng Hải Nguyên Đầu, hắn đã từng nhiều hơn một lần ôm Thẩm Thương Hải, trên dưới cơ thể y, chính bản thân hắn cũng rất quen thuộc. Hắn nhớ rõ ngoài vài dấu roi rất nhẹ trên làn da trắng trẻo như ngọc, cộng thêm những vết tích do hoan ái rất nhanh sẽ mờ đi, trên người Thẩm Thương Hải không có điểm nào xấu xí.
Hắn vươn một tay chạm vào mảng da trên lưng, tay còn lại, vô thức chạm vào má trái. Cảm giác mịn màng trên đầu ngón tay khiến hắn bừng tỉnh. Hắn lật người Thẩm Thương Hải lại đối mặt, hỏi: “Mảng da này của ta, là cắt từ lưng ngươi xuống, phải không?”
Bí mật lâu nay một lòng giấu kín bị phanh phui, Thẩm Thương Hải chỉ biết giương mắt nhìn Thương Tịch Tuyệt. Thần tình của nam nhân, không rõ là chấn kinh, là cảm động, hay hối hận, hoặc có thể là tất cả…..
“Tại sao không nói cho ta biết? Nếu ngươi nói sớm, ta đã không đối xử với ngươi thô bạo như vậy.” Thương Tịch Tuyệt lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận. Tự thân trải qua đau ngứa khó chịu trong thời gian dưỡng thương chờ da lành, hắn cũng hiểu rõ trong sáu tháng qua Thẩm Thương Hải đã chịu bao nhiêu thống khổ.
“Thương Hải, ta thật sự không biết, ngươi sẵn sàng vì ta mà làm như vậy.” Hắn động tình cúi đầu muốn hôn Thẩm Thương Hải, lại phát hiện người kia nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của hắn.
“Ta là vì Tịch Tuyệt…..” Không màng đến gương mặt cứng đờ của nam nhân, Thẩm Thương Hải buồn bã cười, “Chữa khuôn mặt, là để xoá tan đi tâm bệnh cho ngươi, để ngươi sau này không ghét bỏ hắn vì hắn xấu xí, đem hắn giam giữ trong lòng. Phỉ phiếm luận đàm”
(Phỉ báng, bằng lời nói: phiếm, luận đàm: bàn bạc)
Thương Tịch Tuyệt đối với chuyện này, cảm giác ghen tuông chưa bao giờ mạnh mẽ như thế này, nhưng sự bất lực trước nay chưa hề có nặng nề kéo hắn xuống, không thể cứ thế trút giận lên người Thẩm Thương Hải.
Tình địch lớn nhất đời hắn, lại là chính bản thân hắn. Có bực dọc ghen tuông, hắn cũng không thể nào tự đấu thắng được bản thân.
Hít vào một hơi thật sâu, Thương Tịch Tuyệt lại trở về bình tĩnh như ban đầu, mặc quần áo, nắm lấy trải giường nhàu nát lau sạch sẽ nơi giữa hai chân Thẩm Thương Hải, nói: “Ta đi kêu người mang nước nóng đến. Đợi ngươi tắm rửa xong, ta đem ngươi trở về Vĩnh Xương.”
Thẩm Thương Hải bất lực thở dài, thì thầm, “Vĩnh Xương Vương, ngươi muốn tìm ta báo thù, chuyện làm xong rồi. Cơ thể của ta, ngươi từ lâu đã sở hữu được, vậy mà ngươi vẫn không muốn buông tha cho ta sao?”
“Ta…..” Nghe giọng nói bình tĩnh của Thẩm Thương Hải, Thương Tịch Tuyệt thoáng chút bối rối, im lặng một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thương Hải, “Ta còn muốn trái tim của ngươi.”
Ngay cả khi mục đích ban đầu của hắn chỉ là muốn chà đạp lăng mạ y, theo thời gian qua đi, hắn đã quên đi việc chính là phải trả thù, cam tâm tình nguyện buông bỏ để tận hưởng khí tức nhẹ nhàng ấm áp như xuân phong của Thẩm Thương Hải.
Người tham lam như hắn, dĩ nhiên càng lúc sẽ càng muốn nhiều hơn.
Thẩm Thương Hải thấy biểu tình của nam nhân đặc biệt nghiêm trọng, y chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng khẽ lắc đầu, “Trái tim của ta, chỉ dành cho người thật sự thích ta.”
Thương Tịch Tuyệt nhanh miệng nói: “Thẩm Thương Hải, ngươi nghĩ rằng ta không thích ngươi? Vậy tại sao cứ phải khổ công tìm cách để đưa ngươi về Vĩnh Xương?”
Thẩm Thương Hải nhẹ nhàng đáp trả, “Cái thích mà ngươi nói, chính là đưa ta vào hoàng cung, làm món đồ yêu thích của ngươi. Ta bất quá chỉ nằm trong bộ sưu tập sống của ngươi, cũng có thể trở thành thị đồng cho ngươi, ở trên giường phục vụ cho ngươi. Đợi đến khi ngươi chán rồi, số phận của ta, cũng sẽ giống như người bị huỷ đi nhãn cầu ngày đó.”
Sắc mặt nam nhân lập tức trở nên xấu xí, tức giận nói lớn: “Ngươi đem ta nghĩ thành bộ dạng gì rồi?”
Thẩm Thương Hải nhìn thấy Thương Tịch Tuyệt phẫn nộ quát mắng rất lấy làm bất ngờ, y nhìn hắn gằn mạnh từng chữ, “Nếu như ngươi cứ khăng khăng đòi làm theo ý mình, ta cũng sẽ tự tìm cách tẩu thoát. Thứ ngươi muốn đem về, chỉ là thân thể của ta mà thôi.”
Biểu tình của đối phương, rõ ràng muốn nói cho Thương Tịch Tuyệt biết, hắn còn tiếp tục làm khó, Thẩm Thương Hải sẽ không ngại tự tìm đường chết. Hắn nhìn y, thật lâu thật lâu, sau cùng chỉ thốt lên một câu: “Ngươi không tin tưởng ta!”
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Thẩm Thương Hải cười khổ hỏi lại.
Đến giờ phút này, xem ra Thẩm Thương Hải đối với hắn còn sinh ra nhiều hoài nghi hơn, tuyệt không vì chuyện hắn yêu thích y mà thay đổi ý kiến. Hắn mím chặt môi, vì giờ đây, có nói thêm điều gì cũng vô ích.
Thẩm Thương Hải, không tin hắn.
Vì một người mà bôn ba ngàn dặm, sau lại quay về tay trắng, hắn không cam tâm. Tâm niệm xoay chuyển, cứng rắn nói: “Ta không quan tâm ngươi có tin hay không, đều vẫn sẽ đem ngươi quay về! Ngươi đã hứa sẽ cùng ta đi đến cuối đời, nào có thể tuỳ tiện rút lại. Ngươi dám nói thêm một tiếng không, ta liền sai người giết đi một tên hạ nhân trong Kiếm Lư. Ngươi dám tự sát, ta liền đem mọi người ở đây chôn cùng ngươi.”
Thẩm Thương Hải kinh ngạc mở to mắt.
Thương Tịch Tuyệt nhìn khuôn mặt sợ hãi của Thẩm Thương Hải mà tim nhói đau, không quay đầu lại, đanh mặt nói: “Lời ta đã nói, Thẩm Thương Hải, ngươi đừng ép ta.”
Tại sao nam nhân lại dùng thủ đoạn đê hèn ghê tởm này để ép mình? Tim y như bị rơi xuống vực sâu, một lúc sau khe khẽ thở dài, bình tĩnh nói: “Hãy tha cho bọn họ, ta đồng ý cùng ngươi trở lại. Nếu thứ ngươi muốn, chỉ là một món đồ chơi không tâm không phế, ta liền cho ngươi.”
Thương Tịch Tuyệt đang vui vẻ cảm nhận chiến thắng, nghe đến câu cuối cùng, chợt nụ cười tắt ngúm, nhìn cơ thể cứng đờ của Thẩm Thương Hải, gần như bất lực than thở, “Ai nói ta muốn có một món đồ chơi không cảm xúc? Là ngươi từ đầu đã không muốn để ta vào mắt. Thẩm Thương Hải, hắn rốt cuộc có chỗ nào hơn ta? Khiến ngươi trong tim chỉ có hắn, mà lại không có ta?”
Thẩm Thương Hải nhìn nam nhân vẻ mặt pha lẫn tức giận cùng không phục, từng chữ từng câu thì thầm: “Nếu đổi lại là Tịch Tuyệt, tuyệt đối sẽ không làm cho ta buồn, cũng không bắt ta làm những điều ta không thích.”
Kẻ cầm thú hung hãn như Vĩnh Xương Vương, trong lòng chưa bao giờ tồn tại hai chữ nhún nhường, cũng không biết cách tha thứ cho người khác. Y mỉa mai cười, “Ngươi vĩnh viễn cũng không sánh bằng Thương Tịch Tuyệt.”
“Răng rắc” Từng âm thanh đứt đoạn vang lên, bàn tay Thương Tịch Tuyệt đã nắm chặt đến trắng cả khớp. Đáy mắt dần hiện lên sát khí, như con mãnh thú đang thụ thương bị dồn đến bước đường cùng, lao vào vây chặt lấy Thẩm Thương Hải.
Khoảnh khắc ấy, Thẩm Thương Hải hoàn toàn không nghi ngờ sớm muộn gì nam nhân cũng sẽ bẻ gãy cổ y, sợ hãi đến ứa nước mắt. Nhưng Thương Tịch Tuyệt chỉ ép sát y vào thành giường, nặng nề hít thở, từ từ thả lỏng nắm tay, cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị móng tay ghim vào ứa máu, cười đầy man rợ, “Thẩm Thương Hải, ta sẽ không để mình thua vào tay hắn đâu.”
Thẩm Thương Hải trong một khắc không lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng Thương Tịch Tuyệt không mở miệng thêm một lần nào nữa, chỉ lặng lẽ giúp y tắm rửa, thay ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ, lệnh thuộc hạ đến trù phòng đem thức ăn khuya đến.
Hắn ngồi một bên bàn, nhìn Thẩm Thương Hải dùng bữa, đến khi kết thúc lại buông ra tiếng thở dài, mang theo thật nhiều tâm sự, rời khỏi Kiếm Lư.
Vĩnh Xương Vương đã bị lời nói của mình đả động, thay đổi tâm ý? Thẩm Thương Hải như người trong cõi mộng, ngồi thẫn thờ cho đến lúc bình minh, không chắc chắn được Thương Tịch Tuyệt cứ như vậy buông tha cho y.