Hai năm sau.
Đông qua xuân tới, cỏ mọc én bay.
Những bông hoa trong sân lần lượt nở ra, Mộc Hương hái một ít hoa tường vi, đinh hương, cắm vào trong lọ hoa trong phòng.
Duệ nhi còn đang chơi bên ngoài sao? Kỷ Dao hỏi.
Đúng vậy, cầm kiếm gỗ chạy tới chạy lui, Bạch Quả cũng không đuổi theo kịp.
Kỷ Dao cười.
Con trai lớn quả thật giống với Kỷ Dao, tuổi còn nhỏ mà đã thích múa đao múa thương, nàng tìm những vật Dương Thiệu chơi khi còn bé, nhóc con như nhặt được bảo vật, cả ngoài ở bên ngoài chơi những thứ này.
Như vậy cũng tốt, Kỷ Dao cúi đầu trêu chọc con gái, nếu như cả ngày đều quấn lấy nàng như trước đó, nàng cũng không có nhiều sức lực như vậy.
Ba tháng trước nàng mới sinh được một đôi long phượng thai, khá bận rộn.
Mộc Hương cắm hoa xong, lập tức ôm Nhị công tử tới.
Nhị công tử vô cùng ngoan ngoãn, không ầm ĩ chút nào, ngày bình thường cho dù là ai ôm nhóc, nhóc đều cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.
Vì thế mà một ngày không biết Thái phu nhân đến mấy lần, chỉ vì thăm Nhị công tử, còn nói đợi lớn hơn một chút lập tức đưa Nhị công tử đến chỗ của bà, cũng giúp đỡ phu nhân một chút, tránh để nàng vất vả không chịu nổi.
Nói phòng bếp tối này làm thêm một ít thịt tôm nhuyễn, nấu chung với canh gà, Duệ nhi thích ăn. Kỷ Dao cũng không quên món con trai lớn yêu thích.
Mộc Hương vâng lời.
Đang nói chuyện, nha hoàn bẩm báo nói Liêu thị tới.
Một năm này Liêu thị tới đây không ít lần, đương nhiên Kỷ Dao hiểu được là vì chuyện gì.
Ca ca thành thân hơn hai năm vẫn chưa có con, mẫu thân nàng nóng lòng, đến chùa miếu mấy lần, bất cứ phương thuốc dân gian gì cũng cho Thẩm Nghiên dùng, nhưng vẫn không có tin tức. Bà cảm thấy bởi vì Thẩm Nghiên quá coi trọng quán rượu, muốn nhờ Kỷ Dao khuyên một chút.
Quả nhiên vừa đi vào, Liêu thị lập tức nói: Trời ơi, Dao Dao, rốt cuộc là con có nói với A Nghiên không vậy? Hôm qua nàng lại đến quán rượu, cũng không phải nương chê bai nàng bán rượu, chỉ là muốn nàng sinh cho Kỷ Đình Nguyên một đứa bé.
Kỷ Dao khuyên nhủ: Nương à, cũng không phải ban đêm A Nghiên không về nhà, chuyện này không trở ngại.
Sao lại không trở ngại? Liêu thị nhỏ giọng nói, Đợi đến lúc Đình Nguyên có ngày hưu mộc, hai người cũng không thể có một ngày...
Đây là chuyện mà suốt ngày quấn quýt thì có thể giải quyết sao? Kỷ Dao cảm thấy chỉ là cơ duyên chưa tới. Nàng hỏi ngược lại: Ca ca nói thế nào?
Đừng nói nữa, trước kia ca ca con nói do bản thân mình, hiện tại nàng dâu lại nói là do mình. Không những không khuyên nhủ A Nghiên, còn thiên vị nàng, tên ngốc này, không sợ A Nghiên bị mấy công tử trong quán rượu dụ chạy mất à? Sinh con rồi mới có thể giữ được!
Kỷ Dao buồn cười.
Nếu Thẩm Nghiên thật muốn chạy, đã sớm chạy rồi, nếu không trước kia sao vẫn luôn chờ ca ca chứ?
Nương, tình cảm vợ chồng bọn họ tốt, sớm muộn gì cũng có con, nương cũng đừng quan tâm mù quán, không phải có câu nói, con cháu tự có phúc của con cháu sao?
Cũng chỉ có câu này nghe được một chút. Liệu thị ôm cháu ngoại từ tay Mộc Hương, điểm điểm cái mũi của bé, Dao Dao à, thời điểm bây giờ của con trẻ là tốt nhất, đáng yêu nhất, chờ khi trưởng thành rồi, sẽ thường xuyên chọc con tức giận đến giơ chân. Chờ ba đứa nhỏ của con lớn, nương nhìn con làm sao mà không quan tâm.
Kỷ Dao sững sờ, một lúc sau nói: Con không quan tâm đâu, nếu bọn nhỏ không nghe lời, tự có tướng công trị.
Liêu thị cười: Nhìn cha con thử xem, có trị được hay không? Con đó...được rồi, tự nương nghĩ cách vậy!
Đến khi Dương Thiệu trở về, Kỷ Dao nói lời của mẫu thân nàng cho hắn biết.
Ây da, thật là sợ, nếu sau này tính tình Duệ nhi giống ca ca, không chừng thϊếp thật sự đau đầu. Nàng kéo ống tay áo của Dương Thiệu, Thϊếp mặc kệ, trông vào chàng đó, thϊếp không muốn tức giận đến bạc đầu đâu.
Nữ nhân chỉ giỏi đoán bừa.
Dương Thiệu ôm nàng lên chân: Được được, đều do ta trị, không nghe lời thì đánh, gậy gỗ phụ thân ta để lại vẫn còn ở đây.
Kỷ Dao trố mắt.
Thế nào, không nỡ rồi sao?
Trừ đánh ra, không còn biện pháp khác sao? Kỷ Dao nói, Đánh hỏng thì sao bây giờ? Sức chàng mạnh như vậy!
Vậy thì không đánh, nếu như không nghe lời thì đuổi bọn nhỏ đi, một mình hai chúng ta sống chung. Dương Thiệu cúi đầu hôn cánh môi hồng hồng của nàng, giọng nói khàn khàn, Chỉ có hai chúng ta, không biết ung dung cỡ nào.
Nghĩ một chút đã hiểu là ý gì, Kỷ Dao giãy dụa muốn xuống: Lát nữa còn phải cho bú đó.
Đút cho ta trước, ta mới từ nha môn trở về, sao nàng không đút cho ta trước? Dương Thiệu ôm chặt vòng eo của nàng, cúi đầu đòi hỏi môi của nàng.
Cách một lớp váy sam và áo bào cũng có thể cảm giác được một vật /cứng rắn có thể tiến công xâm lược bất cứ lúc nào. Kỷ Dao cảm thấy mình đâu chỉ có ba đứa con, ở đây còn một đứa lớn như vậy, suốt ngày còn muốn cho ăn cho ăn, không nhịn được cắn hắn một cái.
Dương Thiệu bị đau, ngẩng đầu lên đôi mắt tĩnh mịch, đang lúc muốn ôm vợ lên giường thì nghe phía sau vang lên tiếng gọi bi bô: Cha!
Hắn quay đầu lại, thấy là con trai lớn, lập tức thả Kỷ Dao ra.
Duệ nhi một đường đi tới, giơ kiếm gỗ trong tay lên: Cha, chơi cái này, chơi cái này với con đi.
Sớm không tới muộn không tới, Dương Thiệu không vui, nhìn gương mặt vô cùng giống mình này, làm thế nào cũng không tức giận được, ngược lại trong lòng lại dâng trào vui vẻ, ôm con trai vào lòng: Đi, cha dạy con kiếm pháp.
Kiếm pháp, là cái gì? Duệ nhi tò mò.
Kiếp pháp là dùng để đánh trận, bảo vệ quốc gia. Dương Thiệu biết bé nghe không hiểu, tay cầm kiếm gỗ khua khua, Lợi hại không?
A, lợi hại, con muốn học cái này. Hai tay Duệ nhi vung vẫy.
Học xong rồi phải nhớ bảo vệ quốc gia, còn phải bảo vệ đệ đệ, muội muội, biết chưa? Dương Thiệu quay đầu nhìn đôi long phượng thai của mình, nhưng mà chỉ mới mấy tháng, vô cùng bé nhỏ.
Nhắc đến đệ đệ muội muội của mình, Duệ nhi nghe hơi hiểu, gật gật đầu.
Dương Thiệu ôm con trai ra ngoài chơi, lúc gần đi luyến tiếc nhìn thoáng qua Kỷ Dao, dùng ánh mắt nói: Chờ đó cho bản hầu.
Mặc dù thành thân đã năm năm, ánh mắt này vẫn khiến mặt nàng nóng lên.
...
Sau khi quán rượu Thanh Nguyệt khai trương lại, chuyện làm ăn còn tốt hơn so với trước đó, sau khi Đại Yên yên ổn, mở rộng giao thương biên giới, thậm chí Thẩm Nghiên còn nhập rất nhiều rượu ở nước khác. Chỉ cần là khách gọi rượu, chỉ có không nghĩ ra, không trả nổi, đây chính là quán rượu có nhiều rượu nhất kinh thành.
Mà tên tuổi của bà chủ Thẩm cũng càng ngày càng vang dội.
Quan viên triều đình nhắc đến uống rượu đều sẽ nói: Đi đến quán rượu của Kỷ phu nhân.
Mỗi lần nghe được câu này, trong lòng Kỷ Đình Nguyên vô cùng vui vẻ, vợ của mình tài giỏi, người làm chồng như hắn cũng kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng có chút không vui, Thẩm Nghiên rất thích quán rượu, còn thích hơn so với hắn.
Tính toán thời gian một chút thì biết, buổi sáng nàng sẽ tận hiếu đối với người lớn trong nhà, nhưng buổi chiều vẫn đến quán rượu đến khuya mới về nhà. Sau đó còn đi xem sổ sách, thời gian trao đổi chuyện buôn bán với quản gia, còn lại bao nhiêu lời gian cho hắn đâu chứ?
Chẳng qua cũng chỉ có một hai canh giờ, khó trách mẫu thân luôn nói liên miên lải nhải. Hôm nay Kỷ Đình Nguyên rời nha môn trước thời gian, đến quán rượu, quả là Thẩm Nghiên đang ở chỗ này.
Hắn lặng lẽ nhìn xuyên qua màn, phát hiện nàng đang nói chuyện với quản sự.
Dáng dấp quản sự kia trẻ trung xinh đẹp, tuổi cũng nhỏ, không biết đang nói cái gì mà chọc Thẩm Nghiên cười một trận.
Hai người nói một lúc lâu, quản sự mới đi ra ngoài.
Chân sau Kỷ Đình Nguyên liền vọt vào.
Tướng công. Thẩm Nghiên sững sờ, Sao chàng tới đây, vừa khéo thϊếp cũng muốn trở về, chúng ta cùng...
Kỷ Đình Nguyên đột nhiên áp sát trước mặt, nắm lấy cổ tay của nàng: Nàng còn biết phải trở về nhà à? Sao nàng không dứt khoát ở lại quán rượu luôn đi, trở về ăn cơm làm chi? Nàng sống với quán rượu này luôn đi!
Sắc mặt nam nhân rất khó coi, Thẩm Nghiên phì cười một tiếng: Chàng nổi điên gì vậy.
Nổi điên? Kỷ Đình Nguyên ép nàng về cái tủ phía sau, khẽ quát nói, Thẩm Nghiên, ta biết nàng mở quán rượu vì ta, cho nên ta vẫn luôn khoan dung với nàng. Thế nhưng trong lòng nàng cũng vừa phải! Mẫu thân đã nói bao nhiêu lần rồi, ta đều bao che cho nàng, giúp đỡ nàng, nhưng nàng thì sao?
Thϊếp thế nào? Thẩm Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn, Kỷ Đình Nguyên, chàng lại ăn giấm rồi à? Ăn giấm của ai vậy?
Nàng chẳng hề để ý, Kỷ Đình Nguyên tức giận cũng không biết làm sao mới tốt, bước lên hôn nàng, giống như muốn trút giận vào miệng nàng.
Môi lưỡi của nàng bỗng nhiên đau đớn, rốt cuộc chịu không nổi nữa đưa tay đẩy hắn: Còn đang ở quán rượu đó, chàng đừng...
Sợ sao, mới vừa rồi còn cố ý chọc giận hắn! Kỷ Đình Nguyên đưa tay thăm dò dưới váy của nàng, kéo áo trong của nàng. Không phải hỏi ăn giấm của ai sao, mẹ nó, hắn ăn giấm của quán rượu này, hắn lập tức muốn nàng ở đây!
Bị nam nhân ngang ngược hù sợ, Thẩm Nghiên không dám chọc ghẹo hắn nữa, vội nói: Thϊếp, thϊếp có tin vui.
Tay Kỷ Đình Nguyên dừng lại, nhìn nàng chằm chằm: Nàng nói cái gì?
Thϊếp có tin vui, Thẩm Nghiên nói, Còn không buông ra.
Nàng nói rõ ràng thì ta thả, ai biết có phải nàng lừa gạt ta không? Tay Kỷ Đình Nguyên dán lên bắp đùi của nàng.
Thẩm Nghiên cau mày nói: Nguyệt sự của thϊếp vẫn chưa tới, mấy ngày trước vẫn không chú ý, nhưng vừa rồi bị nôn, thϊếp đã đến khám đại phu, đại phu nói có tin mừng...Vừa rồi thϊếp đang nói với quản sự chuyện này, để sau này hắn trông coi quán rượu, thϊếp không tới.
Nàng không tới? Kỷ Đình Nguyên cau mày, Nàng bỏ được sao?
Chàng... Thẩm Nghiên buồn bực nói, Vậy sau này thϊếp vẫn tới, mỗi ngày tới, chàng tránh ra.
Kỷ Đình Nguyên lại cười, đưa tay kéo nàng lại: Thật không tới ư? Là dự định dưỡng thai cho tốt, sinh con của ta sao?
Thẩm Nghiên hầm hừ.
Hắn cúi đầu hôn nàng: Đã sớm không nên tới, là ta ăn giấm, chua muốn chết, nàng còn chọc ghẹo. Quán rượu này quan trọng hơn ta sao?
Quan trọng hơn chàng, thϊếp sẽ sinh con cho chàng à? Thϊếp không biết uống canh tránh thai sao? Thϊếp đã uống biết bao nhiêu thuốc Đông y chứ? Thẩm Nghiên đánh hắn, Chàng ngốc à?
Thấy vẻ mặt tức giận của nàng, Kỷ Đình Nguyên dịu dàng nói: Nàng tiếp tục đánh đi, ta không đánh trả, ta nói sai rồi.
Thời điểm Kỷ Đình Nguyên tức giận làm người ta rất chán ghét, nhưng lúc như thế này nàng cũng không tức giận được, Thẩm Nghiên giả vờ giả vịt đánh hắn một chút.
Hắn nắm chặt tay của nàng hôn một cái: Chúng ta trở về đi, nói cho phụ thân mẫu thân biết tin tức tốt này, bọn họ nhất định sướиɠ đến phát rồ.
Ừm. Thẩm Nghiên gật đầu.
Hắn đỡ nàng: Cẩn thận một chút, đừng vào, Sau đó lại căn dặn, Sau này không cho phép tới đây, quá nhiều người, nguy hiểm.
Vậy còn chàng, ban đêm chàng có đi uống rượu hay không?
Không uống, mỗi ngày ta đều trở về với nàng. Kỷ Đình Nguyên nói, Chúng ta có thể đánh cờ, vẽ tranh. Đúng rồi, còn có đặt tên cho con, ta nghe nói Nhị muội phu lấy hơn mấy chục cái tên, chúng ta cũng lấy sớm một chút...
Thẩm Nghiên mỉm cười.
Lúc hai người ngồi lên xe ngựa, Thẩm Nghiên nói: Đi nói cho Dao Dao một tiếng, mẫu thân cũng chạy qua chỗ đó không ít lần, để nàng cũng yên tâm.
Kỷ Đình Nguyên sai người đi nói, sau đó ôm nàng vào ngực: A Nghiên, đời này ta uống rượu đủ nhiều rồi, nhờ có nàng, rượu ngon trên đời đều không khác mấy, bây giờ ta chỉ muốn sống thật tốt với nàng.
Thẩm Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn: Sao lại sống thật tốt?
Tế thủy trường lưu*, bạc đầu giai lão. Hắn nghiêm mặt.
*Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian.
Thẩm Nghiên cười, chậm rãi tựa đầu vào ngực của hắn, thì thầm nói: Được.