Sau lúc ngã xuống từ trên vách núi, thương thế rất nặng, nàng hôn mê hồi lâu, cơ hội tỉnh lại rất nhỏ.
Sau khi tỉnh lại, phần lớn toàn bộ trí nhớ đều mất đi.
Tên Lam Thiên Thiên này cũng là về sau vô tình nhớ ra, cũng không có nhớ gì nhiều.
Thấy nàng rất là nghi ngờ, vì sao Hoàng hậu nương nương lại đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với chuyện trước khi nàng rời xuống núi, hỏi rất nhiều, mỗi một câu giống như đều hết sức để ý.
Đành phải để cho Chu Tước chấp sự nói cho nàng biết chuyện cũ một lần nữa, nói ra miệng thì trong lòng không có sóng lớn, giống như cùng mình không quan hệ.
Mộ Lăng Không âm thầm thở dài, vì Thái Nhất thương cảm, thấy Lam Thiên Thiên như vậy, ngoại trừ vui mừng, càng nhiều bi thương, che không thể che hết.
Nhưng thật ra Đế Tuấn có chút vừa lòng.
Lại gọi Chu Tước chờ ở ngoài cửa, để nàng dẫn Lam Thiên Thiên đi gặp Thái Nhất, không cần phải nhắn, chỉ cần đưa người đến là được.
Về phần Long Đằng đoàn bao vây bên cũng đã rút lui.
Hắn đã đưa nhà giam kiên cố nhất đến.
Lam Thiên Thiên rời đi.
Mộ Lăng Không không đành lòng nhìn phía phu quân "Bọn họ thật vất vả mới gặp mặt, dạng này có chút tàn nhẫn."
"Vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại mới gọi là tàn nhẫn, hiện tại nhiều nhất chỉ được tính là buồn vui lẫn lộn." Đường tình vốn không dễ đi, nếu muốn cuối cùng được kết quả tốt, đương nhiên phải chuẩn bị chịu khổ cho tốt.
Sau cơn mưa to cầu vồng mới xinh đẹp nhất.
"Ngươi đúng là ca ca ruột của Thái Nhất chứ." Không suy nghĩ biện pháp hỗ trợ, ngược lại còn có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Đế Tuấn hô to oan uổng, "Vi phu mới không cần làm ca ca ruột của hắn, sợ là hắn chờ vài thập niên, sau khi Lam Thiên Thiên tự động khôi phục trí nhớ mới có cơ hội gặp lại, tính toán xem như, Thái Nhất không thiệt thòi."
Mộ Lăng Không thở dài một tiếng, không hề tranh luận.
Quay đầu ngẫm lại, nàng và Đế Tuấn hồi đó, mặc dù một đường khó khăn không ngừng, nhưng vẫn là bình an làm bạn tới giờ phút này, quả thực là vô cùng may mắn.