Rất nhanh, Đinh Phượng Linh cùng Tưởng Bá Xương thành thân, Nam San cũng không tham gia, mà phái cung nhân tặng một phần đại lễ rất hậu hĩnh.
Lúc phu thê Tưởng thị tiến cung tạ ơn, Nam San lại một lần nữa nhìn thấy Tưởng biên tu, bằng tâm mà nói, Tưởng Bá Xương đúng là một nam tử tuấn tú hiếm có, chẳng trách Đinh biểu tỷ chấp nhất theo đuổi, bây giờ đã thỏa ước nguyện, cũng xem như một chuyện tốt.
Khóe mắt đuôi mày Đinh Phượng Linh đều lộ ra hài lòng, tướng công tuấn tú lịch sự, hơn nữa còn rất quan tâm, sau khi nàng gả đi, mới phát hiện, trong phòng hắn không có một người nào, nàng cực kỳ mừng rỡ.
Sắc mặt bà mẫu (mẹ chồng) nhìn nàng không tốt lắm, nhưng mà chỉ bằng mười hai rương đồ cưới hoàng hậu nương nương ban thưởng là có thể chặn miệng đối phương, lại nói bây giờ nàng không chỉ là nữ nhi nhà đổ tể giết heo, nàng là đích tiểu thư Bá phủ, về mặt thân phận xứng với tướng công.
Ngày thứ hai sau khi cưới gả, lúc kính trà, bà mẫu làm bộ làm tịch, chậm chạp không nhận trà của nàng, nàng cứ quỳ, nâng chén trà quá đỉnh đầu như vậy, từ nhỏ nàng đi theo cha mổ heo mà lớn, cái khác không có, nhưng sức lực lại rất lớn, đừng nói nâng một canh giờ, dù nâng nửa ngày cũng chẳng vấn đề.
Cuối cùng vẫn là tướng công không nhìn được, bất mãn lên tiếng, bà mẫu mới cố làm ra vẻ uống trà của nàng dâu rồi đặt lễ gặp mặt, nhưng mà là vòng ngọc không quá trong, nhìn là biết chất ngọc bình thường.
Nàng cố ý biểu hiện rất vui mừng rồi đeo lên tay trước mặt tướng công, tướng công tháo ra cho nàng, nói một tiếng ấm ức rồi, câu nói này khiến nàng vui vẻ hơn tất cả lời an ủi khác, trượng phu biết nàng khó xử, có thể thông cảm khổ tâm của nàng, nàng không cảm thấy ấm ức nữa.
Ngược lại trong lòng ngọt ngào, không uổng công nàng mặt dày mày dạn theo đuổi.
Con người bà mẫu, cho dù làm tốt cũng phải bắt bẻ, bản thân nàng lại không ngốc, lờ đi không để ý tới là được, chỉ cần không quá giới hạn, không ầm ĩ với nàng, nếu chọc giận nàng, nàng cũng không phải ăn chay, hai con dao mổ heo hồi môn còn đặt dưới đáy hòm đấy.
Nghe nói năm đó, cô cô chính là dùng hai con dao mổ heo để chấn nhiếp một vài tiểu nhân ở Hầu phủ, nàng cũng không thể làm mất mặt nữ nhi Đinh gia.
Lại nói, nàng còn có chỗ dựa là hoàng hậu nương nương, hai biểu tỷ muội trao đổi ánh mắt, đều hiểu ý đối phương, Nam San nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận, trong mắt mang tình, trong lòng biết biểu tỷ và Tưởng biên tu tân hôn trôi qua không tệ, lại ban thưởng một phen, hai phu thê cáo lui.
Tháng bảy vừa mới bắt đầu, Đinh thị đau đớn không đến nửa ngày liền sinh ra một nam hài, lấy tên Nam Hoàng, Nam San làm trưởng tỷ, tự nhiên ban thưởng hậu lễ, đồng thời tự mình trở về Hầu phủ một lần.
Đinh thị nằm trên giường, sắc mặt khá ổn, trên đầu buộc khăn đỏ, mặt mày đầy vẻ hiền lành, bên cạnh nàng là một đứa bé bọc thành ngọn nến đỏ đang ngủ say.
Nam San thấy thích thú, dùng ngón tay chọc mặt đứa bé, miệng đứa bé bỗng nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở, đang ngủ say.
Viền mắt của nó rất dài, mặc dù không nhìn ra giống ai, nhưng nhìn viền mắt chắc chắn là mắt phượng giống cha và nàng.
"Nương, nhìn tiểu đệ có vẻ giống cha nhiều hơn một ít."
Đinh thị nhìn tiểu Nam Hoàng, có chút không nỡ: "Là lớn lên giống cha con nhiều hơn một chút, rất giống với con lúc mới sinh ra, cha con nói, lớn hơn chút nữa, muốn đưa tiểu Nam Hoàng tới chỗ tổ phụ con nuôi, xem như thay chúng ta tận hiếu."
Nam San hơi kinh ngạc: "Đây là tính toán của cha, thế nhưng nương, nương nỡ sao?"
"Nỡ." Đinh thị cười một chút: "Ba người tổ phụ, tổ mẫu con và Huống thần y nhất định có thể chăm sóc tốt Nam Hoàng, giữa cha và tổ mẫu con có quá nhiều điểm không dễ dàng, tổ mẫu con nhất là không dễ dàng nhất, chưa từng được hưởng thụ tình thân nhi nữ, niềm vui gia đình, để tiểu Nam Hoàng thay chúng ta tận hiếu đi."
Nam San không nói, nếu là nàng, tất nhiên không nỡ con của mình, thế nhưng cha đã quyết định, tổ mẫu cũng xác thực đáng thương, nàng là một tiểu bối, cũng không tiện nói cái gì, chỉ cần nương nghĩ thông suốt là được.
"Nương, nếu không hai người nghĩ cách, không cần để tiểu Nam Hoàng mãi nuôi dưỡng ở chỗ tổ mẫu, có thể là trong một tháng thượng tuần ở Hầu phủ, hạ tuần ở thôn trang, hoặc là một tháng ở Hầu phủ, một tháng ở thôn trnag, như thế, hai bên đều có thể chiếu cố."
Hai mắt Đinh thị sáng lên: "Cách này rất hay, vẫn là nữ nhi tri kỷ, vừa rồi nương nói nỡ, đó là lời nhẫn tâm, kỳ thật người nào làm nương lại cam lòng để con mình rời khỏi mình chứ, chờ cha con trở về, ta sẽ nói với hắn, có lẽ hắn sẽ đồng ý."
Đúng vậy, thiên hạ có người nào làm cha mẹ lại nỡ rời con của mình.
Kiếp trước, nàng chính là gia đình đơn thân, sau khi xảy ra chuyện mẹ dẫn nàng đi tìm bác sĩ, chuyên gia bệnh tâm thần nói nàng mắc chứng vọng tưởng lẫn lộn cực độ, vọng tưởng yêu đương với người không tồn tại, về sau nói đứa bé trong bụng là đứa bé của người không tồn tại đó, tình huống vọng tưởng vô cùng nghiêm trọng, còn có dấu hiệu phân liệt.