Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

chương 57: quyết định ban đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc các phi tử hậu cung chạy tới, thì thấy đại hoàng tử và tứ hoàng tử đứng hai bên bậc thang Long Cực điện, mặt hai người trầm như nước, không nhìn mặt nhau, tuy rằng không vào được, cũng không dám rời đi, đành phải canh giữ ở bên ngoài, giương mắt nhìn.

Nam Cẩn đi gấp, áo choàng đều quên khoác, hôm qua bệ hạ thoạt nhìn còn tinh thần phấn chấn, sao mới cách một ngày đã bị bệnh, trong lòng nàng rất nghi ngờ, dâng lên suy nghĩ không tốt, từ xưa tranh đấu hoàng quyền, không phải ngươi chết chính là ta sống, việc giết cha giết huynh cũng không hiếm lạ.

Vội vàng đuổi tới, nhìn dáng vẻ đại hoàng tử và tứ hoàng tử không giống bức vua thoái vị.

Nhưng vì sao, thị vệ canh gác không phải Ngự Lâm Quân mà là những gương mặt chưa bao giờ nhìn thấy.

Bọn họ mặc áo gáp hắc kim, đứng như pho tượng, mắt nhìn thẳng, trong cung từ khi nào có thị vệ như vậy, sao nàng chưa từng gặp bao giờ, những người này ở đâu ra.

Chẳng lẽ bệ hạ bị người ta bắt cóc, nàng không kịp nghĩ lại, phẫn nộ quát, "Các ngươi còn không mau mở cửa, nếu bệ hạ có sơ xuất gì, ai chịu trách nhiệm."

Hiền phi cùng Loan quý phi đến sớm hơn nàng một lúc, lại không thể đi vào, lúc đang hoang mang lo sợ thì bị Nam Cẩn quát, tựa như tìm được người tâm phúc, cũng đồng thời làm khó dễ nhóm thủ vệ, nhóm thủ vệ mắt điếc tai ngơ, vẫn không chút sứt mẻ, cũng không có người đáp lời.

Nam Cẩn nôn nóng, liên tiếp dùng ánh mắt dò hỏi tứ hoàng tử, tứ hoàng tử lại nhìn nàng ngây người, sắc mặt nàng trắng bệch, cơ thể còn chưa khôi phục, bởi vì vừa rồi đi gấp, hai má hơi đỏ lên, váy xòe màu trắng, vòng eo mảnh khảnh, nhu nhược động lòng người.

Hiền phi cười lạnh một tiếng, lúc nào rồi mà hai người này còn dám trắng trợn mắt đi mày lại, thật coi nơi này không có ai, mọi người đều là người chết không bằng.

Tứ hoàng tử phản ứng lại, mở miệng nói, "Các vị thứ mẫu phi, nhi thần cũng nghe nói phụ hoàng bị bệnh, nguyên do cụ thể không biết."

Mọi người đại kinh thất sắc, Loan quý phi véo thịt tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử khóc oa oa, Loan quý phi nhân thể hô, "Bệ hạ, Hiển Nhi nhớ mong phụ hoàng, cầu bệ hạ gặp mặt thần thiếp."

Bên trong không ai lên tiếng, thật lâu sau, Cổ công công trong cung điện đi ra, đám người lập tức đi lên.

Cổ công công cúi đầu, "Hai vị điện hạ, các vị nương nương, mời trở về đi, bệ hạ không sao hết, không muốn gặp bất kì ai."

"Ngươi nói bậy," Đại hoàng tử kêu lên, "Nô tài chết bầm, ngươi bị người nào sai khiến lại dám bất kính với bệ hạ, thân thể bệ hạ không khoẻ, sao lại không muốn gặp chúng ta, chúng ta là hoàng tử, con ruột của bệ hạ."

"Nô tài sợ hãi, đại điện hạ thứ tội, đây đều là bệ hạ tự mình phân phó, nô tài không dám nói ngoa nửa câu."

"Hừ, sao có thể, phụ hoàng long thể khiếm an, thân là hoàng tử theo lý nên hầu bệnh, tên nô tài này mau tránh ra, để bản hoàng tử đi vào."

Đại hoàng tử muốn đi vào, đám thủ vệ dùng binh khí ngăn hắn lại, Cổ công công quỳ trên mặt đất, "Đại điện hạ, nô tài không dám cãi lại thánh mệnh."

Hắn khó thở, xoay người đá ngực Cổ công công, Cổ công công hơi nghiêng người, tránh đi chỗ hiểm, bị đại hoàng tử đá ngã trên đất.

"Đều cút hết cho trẫm." Bên trong truyền đến tiếng quát giận dữ của Vĩnh Thái đế.

Bên ngoài người nghe được tiếng hoàng đế, nháy mắt quỳ đầy đất, Hiền phi và Loan quý phi bắt đầu bật khóc, Loan quý phi vừa khóc vừa nói, "Bệ hạ, thần thiếp rất lo lắng cho bệ hạ, mong rằng bệ hạ bảo trọng long thể."

"Bệ hạ, ngài long thể khiếm an, thần thiếp lòng nóng như lửa đốt, xin bệ hạ để thần thiếp đi vào hầu bệnh." Hiền phi cũng nói theo sau.

Bên trong lại truyền ra tiếng phẫn nộ của Vĩnh Thái đế, "Cút hết cho trẫm, cút hết, khóc lóc phiền chết đi được, trẫm còn chưa có chết đâu."

Nghe tiếng hoàng đế trung khí mười phần, không giống như người có bệnh nặng, có lẽ chỉ bực bội, mọi người thoáng thả lỏng, đồng thời lại hơi thất vọng, Nam Cẩn nhìn đại hoàng tử, lại nhìn tứ hoàng tử, nhíu mày suy tư, cảm thấy kì lạ khó hiểu.

Bệ hạ có lệnh, mọi người không dám không theo, ngập ngừng rời đi, tâm bất cam tình bất nguyện lui ra ngoài điện, lại không có ai rời đi, đồng thời canh gác.

Giờ Dậu, Vĩnh Thái đế đứng dậy, Phàn thái y tới khám mạch, Cổ công công cung kính hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, mặc long bào, đội miện quan, ngẩng đầu đi ra ngoài điện.

Mọi người canh giữ bên ngoài đồng thời đi lên, quỳ xuống, Vĩnh Thái đế mắt lạnh nhìn nữ nhân nhi tử, trong lòng bi thương, không biết đến tột cùng ánh mắt lo lắng của những người này có mấy phần chân tình, ánh mắt hắn lướt từ đại hoàng tử đến tiểu hoàng tử, lại từ Hiền phi đầu cài châu ngọc lướt qua Loan quý phi búi tóc cài phượng thoa, mắt hiện ánh sáng căm hận.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Nam Cẩn, thấy nàng yếu đuối mong manh, "Thân thể ái phi chưa khỏe, không thể gặp gió, mau về nghỉ ngơi đi."

Lại nhìn cung nhân bên cạnh giận dữ nói, "Sao không thấy ngươi khoác thêm áo cho hoàng quý phi?"

Một vị cung nữ Khang Nhạc cung mau chóng tiến lên, khoác áo choàng lên người Nam Cẩn, Nam Cẩn cúi đầu tạ ơn, cảm động nghẹn ngào, "Thần thiếp tiện thể, sao có thể so được với long thể quý giá của bệ hạ, chỉ cần bệ hạ không có việc gì, thần thiếp nguyện lấy thân để đổi, muôn lần chết không chối từ."

"Được, ái phi có lòng." Vĩnh Thái đế vươn tay nâng Nam Cẩn dậy, "Ái phi đi với trẫm một lát."

Nói xong hai tay đan nhau trong tay áo, lướt qua người đang quỳ, Nam Cẩn kính cẩn nghe theo mà đứng dậy theo sau, Cổ công công cũng theo sát.

Các phi tần hoàng tử cũng muốn theo sau, Vĩnh Thái đế bỏ lại một câu lạnh băng, "Đều trở về đi, chớ có đi theo trẫm."

Bệ hạ đã hiện thân, thoạt nhìn sức khỏe không quá đáng ngại, nhìn hắn đi xa, mọi người tâm tư khác nhau, dần dần giải tán.

Vĩnh Thái đế đi rất nhanh, Nam Cẩn yên lặng đi theo, thấy hắn càng đi càng lệch, là nơi chưa bao giờ đi qua, trong lòng nghi hoặc, xuyên qua một cung điện hoang phế, trước mặt chợt rộng rãi sáng sủa.

Thành cung nguy nga bị dây leo quấn quanh, cửa cung đóng chặt, cái khóa hoa văn đầu rồng bằng đồng bên trên bị dây xích khóa lại, bên trong thành cung ẩn hiện cung điện tinh xảo, còn có một tòa tháp cao.

Ánh mắt Vĩnh Thái đế trầm mê mà nhìn tòa cung điện, thần sắc đau khổ lại quyến luyến.

Phụ hoàng...

Nam Cẩn vào cung không lâu, chưa từng tới nơi này bao giờ, không biết trong cung lại có một nơi như vậy, thoạt nhìn đã lâu không có người ở, vì sao bệ hạ muốn tới nơi này.

"Bệ hạ, nơi này là nơi nào?"

Vĩnh Thái đế hồi phục tinh thần, thần sắc cô đơn, "Đây là Chính Dương cung, cung điện tiên hoàng ở lúc sinh thời."

Lại là nơi tiên đế ở, Nam Cẩn có chút kinh ngạc, hoàng đế không phải đều ở Long Cực điện sao? Sao tiên đế lại ở trong hậu cung.

"Phụ hoàng sinh thời chỉ sủng ái một mình mẫu hậu, Chính Dương cung là tẩm cung của mẫu hậu, sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng sống một mình tại đây."

Thì ra là thế.

Nàng thầm nghĩ, lại có đế vương si tình như vậy, thật là hiếm thấy, "Tiên đế thật là người si tình."

"Si tình?" Vĩnh Thái đế cúi đầu, lẩm bẩm, "Phụ hoàng..."

Gió nổi lên, khí lạnh thấu xương, dây leo trên thành cung bị thổi kêu "sàn sạt", Nam Cẩn có chút không chịu nổi, quấn chặt xiêm y, dù cho khoác thêm áo choàng, nhưng mới sinh non, gió lạnh vừa thổi, hàn ý thấu xương, gió thổi qua khe hở, ẩn ẩn đau đớn.

Vĩnh Thái đế đi lên trước, đứng ở trước cửa, khóa lớn trên cửa dường như đã lâu chưa mở, có chút rỉ sét, hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trước mắt là dây leo và đỉnh tháp cao.

Cổ công công đứng không xa không gần, hai tay chắp bụng, cúi đầu, vô cùng cung kính.

Đứng rất lâu, Nam Cẩn có chút không chịu nổi, thắt lưng bủn rủn, đổ mồ hôi, Vĩnh Thái đế quay đầu, chú ý tới dáng vẻ của nàng, thu hồi ánh mắt, thở dài, "Đi thôi."

Hai người men theo đường cũ, dọc đường đi không nói chuyện, Vĩnh Thái đế đi ở phía trước, Nam Cẩn theo sát đằng sau, xa xa chính là Cổ công công.

Nam Cẩn trở lại cung của mình, không hiểu được hành vi hôm nay của bệ hạ, nghe nói tiên đế chỉ có một mình bệ hạ, hậu cung lại không có phi tần khác, theo lý mà nói, bệ hạ phải là con trai độc nhất, rất được tiên đế yêu thương.

Nhưng hôm nay thấy vẻ mặt của bệ hạ, giống như hoài niệm tiên đế, rồi lại có chút oán khí, nàng quấn chăn nhắm mắt dưỡng thần, một mặt phái người đi ra ngoài cẩn thận tìm hiểu.

Vĩnh Thái đế trở lại Long Cực điện, phất tay áo, các cung nhân trong điện không tiếng động lui ra ngoài, hắn chậm rãi đi lên điện đài, một mình một người ngồi trên long ỷ, tay đỡ đầu, nhắm mắt trầm tư.

Thật lâu sau mới mở mắt ra, mặt không cảm xúc nhìn bốn phía chung quanh điện, trên thiên đỉnh điêu khắc con rồng xuyên thẳng qua tầng mây, trên bốn góc vàng bạc đồng sắt phân biệt theo thứ tự là những đầu rổng ngẩng cao, râu dài nộ mục, cực kỳ uy nghiêm.

Hắn lấy ra quyển trục màu vàng, đặt lên bàn, lăng cẩm màu vàng mở ra, hai bên lăng cẩm bọc hai cái trục bằng ngọc, nhìn chăm chú một lúc lâu, cầm bút trên giá, chấm mực nước, giơ lên, chậm chạp không thể hạ bút.

Cung điện tường vàng huy hoàng, trống vắng yên tĩnh.

Đây đã định là một đêm không ngủ, mẫu tử đại hoàng tử và Hiền phi tất nhiên là không cần phải nói, hai người không tìm hiểu được tin tức gì, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Loan quý phi ôm tiểu hoàng tử bất an mà đi tới đi lui trong cung, tứ hoàng tử cũng phái người chú ý nhất cử nhất động của đại hoàng tử, trong cung ngoài cung đèn đuốc sáng trưng trắng đêm.

Lúc lâm triều, chúng đại thần không nhìn thấy hoàng đế, không khỏi càng thêm bất an, tuy rằng hôm qua bệ hạ đã lộ diện, nhưng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, không ai biết.

Dưới mắt đại hoàng tử, tứ hoàng tử có quầng thâm, đứng rất xa nhau, như nước với lửa, không nhìn đối phương, các đại thần nhỏ giọng thủ thỉ, khe khẽ nói nhỏ.

Qua giờ Thìn, Cổ công công đi ra, "Đại điện hạ, tứ điện hạ, các vị đại nhân, bệ hạ có lệnh, hôm nay miễn triều, mời trở về đi."

Các đại thần châu đầu ghé tai, bệ hạ hạ khẩu dụ, bất đắc dĩ rời khỏi đại điện, đại hoàng tử và tứ hoàng tử bất động.

Cùng lúc đó, đại môn phủ tam hoàng tử đóng chặt, đầu hổ lạnh băng hoàn toàn ngăn cách hỗn loạn bên ngoài, bên trong vẫn bình tĩnh như thường, bọn hạ nhân người nào làm việc nấy, không tùy tiện tới gần viện của chủ tử.

Chủ viện, Nam San mặc thường phục vải gấm in hoa văn chìm màu nguyệt nha, nhốt mình trong áo choàng lông cáo, ngồi trên ghế lót lông chồn, lười biếng nhìn đại hổ nằm trên mặt đất trải vải mỏng vò đầu bứt tai.

Nàng lấy ra một quả bóng vải trong tay áo, ném về phía trước mặt, "Hổ nhi, đi nhặt lại đây."

Đại hổ híp mắt, nhìn nam chủ tử phía sau nàng, lộ ra một ánh mắt khinh thường, ý tứ là tức phụ ngươi ngốc nghếch như vậy, sao ngươi lại mặc kệ, nó không chơi cái trò như vậy, nó chính là vua muôn loài.

Lăng Trọng Hoa chắp tay sau lưng, đứng đằng sau ghế, cho nó một ánh mắt như đao, sắc bén như gió, nó lập tức bất đắc dĩ đứng dậy, vươn chân trước đi nhặt quả bóng vải, đẩy đến trước mặt Nam San, ngửa đầu, lắc lắc đuôi lấy lòng.

Cái đuôi dài sọc vàng đen lắc vui sướng, người không biết còn tưởng là một con mèo hoang thuần dưỡng.

Nam San sờ đầu của nó, mắt phượng cười cong thành trăng non, nhận quả bóng vải, "Hổ nhi thật ngoan."

Tiện tay lấy một miếng bánh nhân thịt trên bàn bên cạnh, đưa tới miệng đại hổ, đại hổ ngửi thấy mùi thịt, há miệng nuốt vào, ngoan ngoãn dựa bên chân nàng, đầu cọ cọ, mặt đầy vẻ cầu vuốt ve.

Nàng mím môi bật cười, vươn tay khỏi ống sưởi, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng mà vuốt lông cho nó, nó thoải mái hơi híp mắt, dựa vào bên cạnh nàng.

Nó vừa dựa vào, vừa hơi nheo mắt không nhìn gương mặt lạnh băng của Lăng Trọng Hoa, hắn thấy hổ nhi như thế, vươn tay, đang muốn xách nó đi.

Ngoài cửa, có một lão bộc lung lay một chút, ánh mắt Lăng Trọng Hoa chợt lóe, rút tay lại, ném cho hổ nhi ánh mắt cảnh cáo, dịu dàng nói với Nam San, "Nàng và hổ nhi ở chỗ này chơi, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, "Được."

Nam San ở trong phủ chơi cùng hổ nhi, một người một hổ chơi bóng vải, như thế qua lại vài lần, đại hổ không chơi nữa, nằm trên mặt đất, lộ cái bụng giả chết.

Nàng cười tủm tỉm lại lấy ra một cái bánh nhân thịt, đặt dưới mũi ngửi một chút, tán thưởng, "Bánh nhân thịt thơm quá, thịt bên trong thật mềm, vỏ còn được chiên qua, ăn thơm ngập miệng..."

Vừa nói vừa nhướng mày với đại hổ.

Đại hổ ngẩng đầu, nức nở một tiếng, xoay người nhảy lên, xông tới ngậm cái bánh trong tay nàng, há mồm nuốt xuống, còn dùng đầu lưỡi liếm miệng.

Đôi mắt chuông đồng nóng lòng mà nhìn Nam San, lòng Nam San nhũn ra, đặt đĩa trước mặt nó, nhìn nó ăn xong.

Ăn xong bánh nhân thịt, hổ nhi lập tức víu lấy ghế mềm, cũng muốn chen lên, Nam San bật cười, "Sao vậy, chủ tử mày vừa đi, mày đã muốn xưng vương xưng bá rồi à."

Nó híp mắt, giương miệng, Nam San bị dáng vẻ vờ đáng yêu của nó làm cho mềm lòng, may mắn ghế dựa đủ rộng, nàng dịch sang một bên nhường ra một chỗ trống, đại hổ không khách khí leo lên.

Thiên Hỉ và Vạn Phúc thấy thế, vội vàng bưng thức ăn đã chuẩn bị tới, đặt trên bàn bên cạnh.

Đại Hổ vươn một chân trước, Thiên Hỉ lập tức hiểu ý, rút khăn gấm, lau khô móng vuốt, Nam San chậc chậc thành tiếng, "Tên này biết hưởng thụ thật, nha đầu của ta cũng thành nha đầu của mày rồi."

Nó xé một cái đùi gà, lấy lòng mà đưa tới bên miệng nàng, nàng cười nói, "Còn biết chọc người vui vẻ, thật là tinh quái, mày ăn đi, ta không đói."

Nghe Nam San nói, đại hổ không khách khí xé ăn, Nam San nhìn chằm chằm nó, càng xem càng hiếm lạ, lão hổ nhà ai ăn thức ăn còn chú ý như vậy, xem dáng vẻ ăn cơm, tuy rằng dã tính không thay đổi, lại lộ ra vài phần văn nhã.

Đỗ ma ma buồn cười nhìn bọn họ, đi tới, đưa cho Thiên Hỉ Vạn Phúc một ánh mắt, hai nha đầu hiểu ý, Thiên Hỉ dỗ nó, "Hổ đại gia, sau khi ăn xong nên nghỉ ngơi một lát, đi với nô tỳ đi."

Đại hổ nhìn Nam San, lại nhìn Đỗ ma ma, nhảy xuống ghế, đi theo bọn nha đầu rời đi.

Bọn họ vừa đi, Đỗ ma ma nhẹ giọng nói nhỏ, "Hoàng tử phi, tỷ muội của nô tỳ trong cung truyền ra tin tức, bệ hạ ngày hôm trước bị bệnh, đã hai hôm không lâm triều."

Nam San dừng tay, ngẩng đầu nhìn phía hoàng cung, tâm tư ẩn động.

Đến đêm, trượng phu người dính đầy sương mang theo hàn khí bước vào phòng, trên dung nhan kinh thiên tuyệt sắc mang theo ý cười hơi khó thấy, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm thâm tình nhìn nàng chăm chú, từ trong ánh mắt đối phương, nàng biết, đại cục đã định.

Nàng từ trong ổ chăn ngồi dậy, áo ngủ mỏng manh màu trắng, gương mặt như bạch ngọc trong suốt, sợi tóc đen xoã trên vai, mắt phượng ẩn tình, thắc mắc nhìn nam nhân của mình một hồi, chân trần chạy xuống giường.

Ôm lấy thắt lưng hắn, ngẩng khuôn mặt như hoa, nở nụ cười tươi roi rói.

Truyện Chữ Hay