Mạnh thị bị lấy lại phong hào tĩnh dưỡng mấy ngày, bình ổn lại, cuối cùng có thể xuống giường, bà ta không cần nha hoàn đỡ, một mình đi đến trước lầu các.
Lầu các trang nhã tinh xảo trước kia biến thành tàn tạ, mái hiên bị lửa hun, mái ngói lưu li nhuốm màu tro, ảm đạm không ánh sáng, hoa lăng tiêu cạnh lầu các được bà ta tỉ mỉ chăm sóc cũng bị lửa lớn thiêu chết, chỉ còn lại dây leo cháy đen.
Cột cửa bị thiêu đen thui, từ ngoài cửa nhìn lại, cây cột trong phòng xiêu vẹo, một mảnh xám đen, nội thất của bà ta bị hủy nghiêm trọng nhất, bà ta nhìn chỗ g ánh sáng, hoa lăng tiêu cạnh lầu các được bà ta tỉ mỉ chăm sóc cũng bị lửa lớn thiêu chết, chỉ còn lại dây leo cháy đen.
Cột cửa bị thiêu đen thui, từ ngoài cửa nhìn lại, cây cột trong phòng xiêu vẹo, một mảnh xám đen, nội thất của bà ta bị hủy nghiêm trọng nhất, bà ta nhìn chỗ khảm ngọc giấu bức tranh dường như bị hủy hoàn toàn, cả mặt tường đều cháy rụi, tranh cuộn bên trong đã sớm hóa thành hư ảo.
Bà ta có chút mờ mịt mà đứng, trong một đêm, cái gì cũng không còn, bức họa trân quý, nam nhân làm bạn, còn có thân phận tôn quý.
Gió xuyên qua cánh cửa rách nát thổi vào, thổi bay búi tóc trên đầu bà ta, mấy sợi tóc bay trong không trung phiếm ngân quang, thật sự có chút hoa râm, nếp nhăn trên mặt bà ta cũng nhiều hơn.
Giống như già đi hai mươi tuổi.
Trước kia bà ta bảo dưỡng thoả đáng, nhìn giống phụ nhân tuổi, hiện giờ thoạt nhìn chính là một phụ nhân khoảng không thể nghi ngờ.
Mạnh Bảo Đàm đi vào nhìn thấy cô tổ mẫu như vậy, lắp bắp kinh hãi, mới mấy ngày ngắn ngủn, cô tổ mẫu cao quý biến thành dáng vẻ như này.
Mạnh thị nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, chạm mắt Mạnh Bảo Đàm.
Mạnh Bảo Đàm vốn là mang theo hận tới, bởi vì chuyện Mạnh thị làm hại nàng không dám ngẩng đầu, thanh danh nữ tử quan trọng nhất, có một cô tổ mẫu hoang dâm, còn có chuyện phiền lòng một phòng thúc tổ phụ, danh dự của nàng đâu tốt nổi.
Người khác giáp mặt không dám nói, sau lưng cũng đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vốn dĩ tứ hoàng tử đã không nóng không lạnh với nàng, cái này vừa lúc, dứt khoát nâng phân vị cung nữ hầu hạ trước đó, tấn nhũ nhân, ngày ngày nghỉ ở bên đó, không thèm liếc mắt chính phi một cái.
Cô mẫu trong cung đã sớm mất đi sủng ái của hoàng thượng, hiện nay càng tự thân khó bảo toàn.
Thấy dáng vẻ Mạnh thị, nàng thu hồi oán hận tràn đầy trong lòng, tiến lên đỡ lấy bà ta, khẽ nói, "Cô tổ mẫu, mấy ngày không gặp, làm sao biến thành như này, làm Bảo Đàm nhìn thấy đau lòng."
Người Mạnh thị cứng đờ, lời đồn bên ngoài đã truyền đến không nghe nổi, nữ quyến phủ Trấn Quốc công không có một người lại đây, cũng chỉ có điệt tôn nữ này xem như có tâm.
"Cô tổ mẫu không có việc gì, đứa ngoan, ngươi ngọc lòng."
"Cô tổ mẫu, người cũng không thể sa sút tinh thần như vậy, Mạnh gia lúc này đang thời buổi rối loạn, bệ hạ nặng tình nghĩa, cũng nhớ tình cũ, chờ tiếng gió qua đi, khẳng định sẽ khôi phục thanh danh của cô tổ mẫu."
Mạnh thị không nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, khôi phục? Nói dễ hơn làm.
Dù mấy ngày không ra khỏi cửa, nàng cũng biết sự tình nghiêm trọng, bị đoạt phong hào, giáng xuống cung nhân tứ phẩm, người khác còn không nói, Trấn Quốc công phu nhân thân là tẩu tử còn chẳng lộ mặt, đã sớm quên trước dáng vẻ trước đây nịnh bợ mình.
Cũng chỉ có Bảo Đàm còn nhớ cô tổ mẫu này, lại nói, sau khi điệt tôn nữ xuất giá cũng chưa gặp mặt, bà ta quay đầu cẩn thận đánh giá, phát hiện Bảo Đàm tuy rằng thoa nhiều phấn, nhưng mắt lại sưng.
"Bảo Đàm, sao lại thế này, tứ hoàng tử khó chịu với ngươi?"
Mạnh Bảo Đàm nghe Mạnh thị rốt cuộc hỏi tới, hốc mắt đỏ lên, cắn môi lắc đầu, "Cô tổ mẫu, Bảo Đàm không có việc gì, ngược lại cô tổ mẫu phải bảo trọng thân thể."
Mạnh thị nghe nàng nói liền hiểu, sợ là chuyện của mình liên lụy nàng, nghĩ đến sắc mặt những người khác từ khi xảy ra chuyện tới nay, trong mắt đầy âm lãnh.
"Bảo Đàm, ngươi là tứ hoàng tử chính phi, Mạnh gia chúng ta còn chưa đổ, những người này đã đội trên đạp dưới, thật coi Mạnh gia không có người, ngươi có tiến cung gặp cô mẫu ngươi chưa?"
"Gặp rồi ạ, bệ hạ cưng chiều tin tưởng Cẩn phi, cô mẫu cũng sống không tốt."
"Hừ, Nam gia, bò lên thật mau."
Mạnh thị cắn răng, gằn từng câu từng chữ, trong mắt ngoài âm lãnh, còn có oán độc, Mạnh Bảo Đàm đỡ bà ta, hai người rời lầu các, chợt nghe thấy nơi xa hình như có tiếng mắng ầm ĩ lẫn tiếng khóc the thé của nữ tử.
Mặt bà ta trầm xuống, "Chỗ nhị phòng lại ầm ĩ cái gì?"
Mạnh Bảo Đàm chần chờ một chút, nói, "Cô tổ mẫu, chuyện trong viện thúc tổ phụ bị người có tâm truyền ra rất là khó nghe, gần đây mỗi ngày đều ầm ĩ."
Cơ thể Mạnh thị lung lay, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, chuyện nhị phòng càng thái quá, lan truyền ra, thanh danh Mạnh gia sợ là phải hủy sạch.
Nàng hít mạnh, dựa vào người Mạnh Bảo Đàm, "Tổ phụ ngươi không làm cái gì, tùy ý người khác bôi đen phủ Trấn Quốc công sao?"
"Cô tổ mẫu, trước mắt tổ phụ đóng cửa không ra, phụ thân ta muốn phân nhà, để một nhà thúc tổ phụ dọn ra, thúc tổ phụ thúc tổ mẫu không đồng ý, ầm ĩ túi bụi."
"Phân nhà? Tổ phụ ngươi đồng ý không?"
"Tổ phụ không đồng ý."
Mạnh thị mệt mỏi nhắm mắt lại, "Bảo Đàm, cô tổ mẫu mệt mỏi, ngươi đỡ ta trở về nghỉ ngơi đi."
Mạnh Bảo Đàm còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Mạnh thị nhắm hai mắt, sắc mặt cũng khó coi, nuốt lại lời trong miệng, đỡ bà ta về phòng.
Trong viện nhị phòng, vài vị tức phụ thứ xuất ngươi mắng ta, ta mắng ngươi, đều chỉ trích đối phương không xem trọng nam nhân của mình, đào góc tường nhà người khác.
Cãi cọ nửa ngày, mấy người càng thêm tức giận, dứt khoát động tay chân, xông vào đánh nhau.
Trong phòng mấy thứ tôn lại vẫn như ngày thường, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nữ tử vui cười và tiếng nam nhân ngả ngớn, những tiếng mắng chửi ầm ĩ trước mặt không hề ảnh hưởng đến tâm trạng bọn họ.
Một nam tử trắng gầy từ giường ngồi dậy, áo ngủ rộng mở trượt xuống vai, hắn liếc mắt nữ tử trong phòng, trêu đùa nói với một vị nam tử trắng béo nằm trong lòng nha đầu, "Những nha đầu này chỉ là mặt hàng cấp thấp, nào có quyến rũ như nữ nhân gia đình đứng đắn."
Nam tử trắng béo cười cợt nhả, "Lại nói trong viện chúng ta cũng có hai vị trong cung tới có chút hương vị, không hổ là trong cung ra, dáng vẻ đoan trang, đi đứng cũng làm người ta ngứa ngáy."
Trong mắt nam tử trắng gầy hiện lên khao khát, đáng khinh mà liếm mối, "Đáng tiếc, hai vị mỹ nhân bị bá phụ trông chặt, chúng ta chẳng ngấp nghé được chút gì."
Lại nói, hình như hôm nay còn chưa gặp qua hai vị mỹ nhân, nam tử trắng béo nói, "Còn không phải sao, hình như hôm nay chưa thấy các nàng lộ mặt."
Nam tử trắng gầy đang muốn nói gì đó, cửa bị người bên ngoài đá văng, mấy nam tử trung niên tức muốn hộc máu xông tới, cái gì cũng không nói, lật tung căn phòng, tìm một lượt từ trên xuống dưới.
Đám nha hoàn cũng không né, ngược lại cười hì hì muốn đi lên trước, nam tử cầm đầu đẩy nàng ta ra, chất vấn nam tử trắng gầy, "Hôm nay các ngươi có thấy hai mỹ nhân không? Có phải các ngươi giấu người đi rồi?"
"Không có, đại bá phụ, hôm nay chúng ta không gặp bọn họ."
Mấy nam nhân trung niên tìm không có kết quả, thở phì phì rời đi, vừa lúc thấy một đám phụ nhân đang đánh nhau, trong lòng phỏng đoán là mấy bà nương đuổi người ra khỏi phủ hoặc là bán đi, bằng không hai mỹ nhân đang yên đang lành lại biến mất không thấy.
Vì thế lớn tiếng quở trách, lần này, mấy phụ nhân cũng không làm, mắng mắng, khóc khóc, loạn thành một đoàn.
Chuyện phiền lòng nhị phòng Mạnh gia lại bị người thọc đến trước mặt Vĩnh Thái đế, sắc mặt Vĩnh Thái đế đã không phải khó coi là có thể hình dung, quả thực là đen đến nhỏ mực.
Hắn ném tấu chương, vừa lúc ném trước mặt Trấn Quốc công, Mạnh Tiến Quang cúi đầu, sống lưng thẳng tắp.
"Mạnh Quốc công, chuyện trên sổ con này thật là kỳ sự, trong phủ ngươi lại chướng khí mù mịt như thế, ngươi quản lý Quốc công phủ như thế nào vậy?"
Mạnh Tiến Quang không nói, Hàn Thủ phụ cười đắc ý, góp lời, "Bệ hạ, Mạnh Quốc công không chỉ không có quản giáo, ngược lại cổ vũ khí thế một phòng đệ đệ, thần nghe nói khoảng thời gian trước, hoàng hậu nương nương từng ban thưởng nhị hoàng tử phi hai vị cung nữ, ai ngờ bị Mạnh Quốc công nửa đường muốn đi, đưa đến viện của đệ đệ."
Thấy Vĩnh Thái đế giật mình, Hàn Thủ phụ nói tiếp, "Hai vị cung nữ trước khi tiến cung cũng là cô nương gia đình đứng đắn, nào biết vào viện nhị phòng Mạnh gia giống như vào đầm rồng hang hổ, sống không bằng chết, đầu tiên là hầu hạ đại gia nhị gia nhị phòng, sau lại bị tam gia tứ gia mạnh mẽ chiếm đi, trở thành đồ chơi của bốn huynh đệ, càng khó coi chính là, ngay cả thứ tôn nhị phòng cũng có ý nhúng chàm."
Hàn Thủ phụ vừa nói xong, sắc mặt Vĩnh Thái đế hoàn toàn thay đổi, quan viên lớn nhỏ trong triều đều trừng lớn mắt, nhị phòng Mạnh gia loạn thành dạng này, quả thực khiến người giận sôi.
Tứ hoàng tử giận mắng, "Thủ phụ đại nhân, chỉ là hai cung nữ, Trấn Quốc công muốn người có sao, nghĩ đến cũng đã được tam hoàng tẩu đồng ý, không phải chuyện lớn, về phần những gì ngươi nói, không có bằng chứng, sao lại có thể chửi bới người khác như thế."
"Thần không phải là không có bằng chứng, hai vị cung nữ kia không chịu nổi cuộc sống ở nhị phòng Mạnh gia, nhân cơ hội trốn thoát, vốn phải chết rồi, may được người khác cứu giúp, hiện giờ hai nữ tử đang ở Kinh Triệu phủ nha, nếu tứ điện hạ không tin, có thể truyền người đến hỏi liền biết."
Vậy mà thực sự có việc này.
Quần thần nghị luận sôi nổi, sắc mặt Vĩnh Thái đế càng thêm khó coi.
Tứ hoàng tử gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, Mạnh gia là nhà mẹ đẻ hoàng hậu, cũng là nhà ngoại hắn, cùng chung một nhịp thở, hắn bất mãn mà nhìn Trấn Quốc công cúi đầu không nói, tại sao đến lúc này, ngoại tổ phụ lại không phản bác.
Quan viên khác đều nhìn về phía Trấn Quốc công, muốn nghe xem ông định cho việc này qua như thế nào.
Sau một lúc lâu, Mạnh Tiến Quang quỳ xuống, "Bệ hạ, thần hổ thẹn, thân là trưởng huynh, không quản đệ đệ muội muội phía dưới, khiến bọn họ làm ra gièm pha, bẩn mắt thánh nhân, thần nguyện bị phạt, thỉnh bệ hạ trách phạt."
Mạnh Tiến Quang quỳ xuống lại không biện giải cho mình, ngược lại làm Vĩnh Thái đế dễ chịu không ít, thế gia trong kinh nhiều việc xấu xa, chỉ là không ai thọc ra thôi, có thể đối nghịch với phủ Trấn Quốc công, chỉ có thể là phe đại hoàng tử.
Bởi vì Mạnh thị, bà ta dù sao cũng là dưỡng nương của mình, Vĩnh Thái đế hết sức coi trọng chuyện phủ Trấn Quốc công, đồng thời lại có chút trở ngại nho nhỏ.
Hắn trầm mặc nhíu mày, nhìn chúng thần phía dưới, chậm rãi mở miệng, "Việc nội trạch của Trấn Quốc công ngược lại không trở ngại đến triều đình, nhưng Trấn Quốc công giám thị bất lực, cấm đoán nửa năm, về phần nhị phòng Mạnh gia, nghĩ đến Trấn Quốc công bế phủ nửa năm, hẳn là có thể chỉnh lý cẩn thận, trước tu gia mới có thể trị chính sự, bãi triều."
Đại hoàng tử không cam lòng, muốn góp lời, Hàn Thủ phụ ra hiệu cho hắn, lúc này hắn mới cúi đầu cung tiễn.
Hàn Thủ phụ cũng hơi bất mãn với sự nhân nhượng của Vĩnh Thái đế, có điều thấy đỡ thì thôi, Trấn Quốc công nửa năm không lên triều, không tham gia chính sự, đối với bọn họ mà nói có thể làm rất nhiều mưu tính.
Vĩnh Thái đế trở lại hậu cung, căn bản không muốn xem gương mặt già của Mạnh hoàng hậu, nghĩ đến ái phi cẩn thận lại tài tình thanh cao, lập tức trở về Thúy Hoa cung, Nam Cẩn đã sớm nghe được chuyện trên triều, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gảy đàn.
Tiếng đàn lọt vào tai như thanh tuyền suối nhỏ, nước chảy róc rách, an ủi không ít bực bội, Vĩnh Thái đế dần dần thả lỏng, ngay lúc mơ màng sắp ngủ, chợt nghe thái giám truyền lời, Mạnh hoàng hậu cầu kiến, hắn phiền lòng ném cái ly trong tay ra ngoài điện, lạnh lùng nói, "Dáng vẻ Mạnh hoàng hậu không chỉnh tề, làm mất phong phạm hoàng hậu, cấm túc nửa năm."
Mạnh hoàng hậu bên ngoài nghe thấy, gấp gáp cao giọng chất vấn, "Bệ hạ, thần thiếp là nhất quốc chi mẫu, đâu có dáng vẻ không ngay ngắn?"
Vĩnh Thái đế càng thêm buồn bực, "Mạnh thị chống đối với trẫm, đến lãnh cung cảnh tỉnh đi."
Mạnh hoàng hậu ngồi liệt trên mặt đất tại sao lại như vậy?
Bệ hạ lại biếm nàng vào lãnh cung, này không được, nàng kêu lên, "Bệ hạ, người không thể xử trí thần thiếp như thế, thần thiếp là hoàng hậu ngài thân phong, Mạnh gia chúng ta trung thành và tận tâm với bệ hạ, bệ hạ..."
Vĩnh Thái đế đá cửa đi ra, "Mạnh gia? Ngươi còn có mặt mũi nói Mạnh gia với trẫm, một ổ rắn chuột, trẫm bị mù mắt, người tới, dẫn Mạnh thị đi."
Các cung nhân có chút chần chờ, động tác cũng có lệ, Mạnh gia quyền thế ngập trời, lỡ như Mạnh hoàng hậu một lần nữa hồi cung, ngày chết của bọn họ liền đế, Vĩnh Thái đế nhìn tình huống này càng nổi giận, tốt lắm, thiên hạ này còn chưa phải họ Mạnh đâu, hắn là thiên tử còn không sai nổi cung nhân.
Hắn tức giận chỉ vào những người đó, cao giọng kêu Ngự Lâm quân, "Người tới, dẫn Mạnh thị đi, đem những người này toàn bộ đánh chết."
Mạnh hoàng hậu bị Ngự Lâm quân bắt lấy, không để ý tới dáng vẻ kêu to, lúc này Vĩnh Thái đế căn bản không nhìn nổi nàng, vung tay, bảo người bắt giữu nàng dẫn vào lãnh cung.
Nam Cẩn bên trong lượn lờ đi ra, làn váy hoa quét đất, nàng nhẹ nhàng nắm tay Vĩnh Thái đế, kéo hắn vào nội điện.
"Bệ hạ, chớ nóng giận, Mạnh hoàng hậu có lẽ là nhất thời nóng vội, chờ bình tĩnh một thời gian sẽ tỉnh ngộ lại thôi."
"Vẫn là ái phi hiểu lý lẽ."
Nam Cẩn cười phong tình, "Bệ hạ, thần thiếp cũng không hiểu lý lẽ, đang muốn xin bệ hạ đây."
"Xin trẫm cái gì?"
"Thần thiếp xin bệ hạ đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng đó nữa, cần phải bảo trọng long thể nhiều hơn."
Vĩnh Thái đế cảm thấy hưởng thụ, ôm nàng, "Vẫn là ái phi biết rõ lòng trẫm."
Đầu của hắn cúi xuống, Nam Cẩn đột nhiên che miệng lại, "Bệ hạ, thần thiếp đột cảm cơ thể không khoẻ, sợ là không thể thị tẩm."
"Chuyện gì? Có truyền thái y chưa?"
Nam Cẩn xấu hổ cười, vuốt bụng không nói lời nào, Vĩnh Thái đế đã có mấy đứa con, lập tức hiểu được, cao giọng gọi tiểu thái giám, "Mau mau đi mời thái y."
Chỉ chốc lát sau, thái y liền tới, khám mạch xong, mặt lộ vẻ vui mừng, "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương, nương nương đây là hỉ mạch, khoảng hơn một tháng rồi."
Vĩnh Thái đế đại hỉ, "Thưởng, hết thảy có thưởng, cẩn thận hầu hạ Cẩn phi, không thể buông lỏng."
Thái giám cung nữ quỳ đầy đất, cùng kêu vâng.
Hắn lại nhìn ái phi nằm trên giường, gương mặt hơi tái nhợt lại có vẻ phòng tình khác lạ, đang ỷ lại nhìn hắn, làm lòng hắn trào dâng hào khí, "Ái phi, nàng cẩn thận dưỡng thai, sinh một tiểu công chúa xinh đẹp cho trẫm."
Nghe được tiểu công chúa, Nam Cẩn hơi không vui, cổ đại không có nhi tử bên cạnh, đi đâu cũng không ngẩng đầu được, Vĩnh Thái đế đã có bốn nam, tự nhiên hy vọng nàng sinh nữ nhi, nhưng nếu nàng muốn tuổi già có chỗ dựa, chỉ có thể sinh hoàng tử.
Có điều, trên mặt nàng vẫn vui mừng, thẹn thùng nói, "Thần thiếp cũng hy vọng là bé gái."
Vĩnh Thái đế chính là thích tính đơn thuần này của nàng, hớn hở nói, "Tốt tốt, nghĩ chỉ, phong Cẩn phi làm Hoàng quý phi, dời đến Khang Nhạc cung."
Việc này ngoại dự đoán của Nam Cẩn, nàng vô cùng vui mừng, muốn đứng dậy tạ ơn, Vĩnh Thái đế ôm nàng vào lòng, miễn nàng lễ.
Nam Cẩn dựa đầu vào ngực hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.