Kỳ thực cha Thẩm cũng không phải là thật sự thích ăn, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ ăn một cái, những viên còn lại đều đút cho chó ăn.
Mỗi bữa cơm ta đều phải đứng một bên hầu hạ cả nhà ăn xong, ta mới có thể ăn.
Nhìn ta ăn cơm thừa canh cặn, mẹ Thẩm lại cười nói: “Vẫn là mạng của con tốt, nếu không phải năm đó được Thẩm Thanh cứu, con làm sao còn có mệnh mà ăn những đồ ăn thừa này?”
Ta như nghẹn ở cổ họng.
Năm thứ năm sau khi ta gả đi, phụ thân qua đời vì bệnh tật, ta một mình vội vàng về nhà chịu tang.
Ta đã khóc đến ch ế/t lặng.
Mẫu thân lại còn khuyên ta: “Con nên sớm trở về đi, Thẩm Thanh vẫn đang ở nhà đợi con, con nhất định phải đối sử thật tốt với Thẩm Thanh và người nhà của hắn, báo đáp thật tốt ân cứu mạng.
Ta vừa khóc nức nở vừa hỏi: “Ân cứu mạng, lại là ân cứu mạng, nếu con không báo thì sẽ như thế nào?”
Mẫu thân hung hăng nói: “Vậy khi ngươi chế/t liền sẽ xuống địa ngục!”
Hóa ra chỉ là xuống địa ngục thôi! Ta đột nhiên ngừng khóc, lau khô nước mắt.
Sau đó ta bắt đầu không ngừng nạp thiếp cho Thẩm Thanh, thời điểm hắn lực bất tòng tâm, ta còn vì hắn tìm tới không ít bí dược, tất cả đều được mua từ tay của người Hồ.
Mẹ Thẩm sợ lạnh, ta tự tay móc túi tiền của mình từ trong tay thương nhân mua những con cua tươi ngon nhất, lấy thịt cua tỉ mỉ băm nhỏ, cho vào tổ yến mà bà ăn hàng ngày, phục vụ chu đáo.
Cha Thẩm muốn ăn xôi chiên ta đổi công thức, thêm mỡ lợn, đường trắng, hạt vừng, xôi chiên trở nên thơm ngon vô cùng, cha Thẩm mỗi ngày đều ăn thêm vài miếng.
Ta còn học đầu bếp nữ làm chân giò đông lạnh, thịt Đông pha, những món ăn nổi tiếng, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng món ăn bê đến trên bàn.
Cho đến trước khi ta trùng sinh, Thẩm Thanh đã là ngoài mạnh trong yếu, nhịp tim của mẹ Thẩm ngày càng đập nhanh, còn mắc bệnh hen suyễn nặng, mỗi một bước đi đều phải thở hổn hển, ngay cả nói chuyện cũng không có sức.
Về phần cha Thẩm, sớm đã có đấu hiệu trúng gió, giọng nói không rõ ràng, sắc mặt đờ đẫn.
Ta đã bí mật dùng thuốc tránh tử nên không có dòng dõi, nhưng ghi tạc dưới danh nghĩa đích tử đích nữ lại không phải số ít.
Nếu cha Thẩm, mẹ Thẩm và Thẩm Thanh không còn ở đây, ta liền có thể yên ổn làm đương gia chủ mẫu.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cuối cùng ta cũng không thể chờ tới ngày đó, liền trọng sinh trở lại quá khứ.
Cho nên, ta cùng trước kia đều như nhau, cho tới bây giờ cũng không phải là dạng người lương thiện gì, ta là nên xuống Địa ngục!7.
Về đến nhà, ta nói là làm, liền tìm đến phụ thân, thúc bá cùng các huynh trưởng kể về sự việc hôm nay Thẩm Thanh đã làm, cầu bọn hắn thay ta làm chủ.
Tất cả mọi người nghe xong đều rất tức giận.
“Thẩm Thanh xuất thân từ một gia đình danh môn lại thiếu lễ giáo như vậy, xem ra Thẩm gia của hắn suy tàn cũng không phải là không có đạo lý.”
“Thật sự là không có đạo lý, Thẩm Thanh này! lời nói hành động đều không thỏa đáng, đường đột tiểu muội, hắn bị thế nhân bàn tán không sao, lại khiến tiểu muội mất hết danh tiếng, thanh danh tan thành cát bụi, ghê tởm đến cực điểm.”
“Ngày mai vào triều ta nhất định sẽ dâng sớ vạch tội Thẩm gia hắn.”
Mọi người không ai trách cứ ta, đều vội vã muốn vì ta lấy lại công đạo, cảm giác có người nhà che chở thật tốt.
Kiếp trước ta cũng muốn hướng người nhà xin giúp đỡ, nhưng lại bị mẫu thân nhiều lần ngăn cản, nói ta không biết mất mặt xấu hổ, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi này, mà đi phá hư quan hệ hai nhà, quấy đến gia đình không yên.
Không có chỗ dựa từ nhà mẹ đẻ, người Thẩm gia đối ta ngày càng khinh thường.
Khi đó ta coi là người trong nhà đều mặc kệ, đều chấp nhận để ta gả đến Thẩm gia vì báo ân, tất cả ủy khuất đều là điều ta nên chịu.
Bây giờ xem ra, chỉ có một mình mẹ ta là có loại suy nghĩ này.
Ban đêm, mẫu thân nổi giận đùng đùng tới hỏi tội, ta còn chưa kịp nói gì, liền hung hăng tát ta một cái thật mạnh.
“Lương An, sao ngươi có thể ác độc như vậy, xúi giục người trong nhà đi vạch tội Thẩm gia, làm sao ngươi dám? Tâm địa của ngươi đến cùng là được làm bằng gì? Ta làm sao lại sinh ra đứa con gái như ngươi?”
“Chỉ cần ngươi còn chút lương tâm, liền lập tức đi giải thích, nói rõ với cha ngươi, là ngươi đối với công tử Thẩm gia tình cảm sâu đậm, là do Thẩm công tử vô ý mới khiến ngươi thẹn quá hóa giận, vu hãm hắn!”
Ta cúi đầu sờ lên khuôn mặt sưng tấy đau đớn của mình, trong lòng giống như có thứ gì đó vỡ vụn, ta nghĩ đó có thể là sợi dây kết nối tình mẫu tử của hai ta.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt phẫn nộ của mẫu thân, ta bình tĩnh nói: “Vâng, mẫu thân, con sẽ đi nói rõ ràng với phụ thân.”
Nghe ta nói như vậy, cơn giận của mẫu thân mới dịu đi một chút, nhìn khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng của ta, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “An An, nương không nên đánh con, nhưng việc này con đã làm quá phận rồi. Con phải nhớ kỹ, nương cũng là vì muốn tốt cho con. Nếu như lần này con cùng công tử Thẩm gia huyên náo không thoải mái, thậm chí đắc tội người Thẩm gia, vậy sau khi gả qua làm sao còn có ngày an lành đâu?”
Ta không tranh luận, lạnh lùng trả lời: “Con hiểu rồi.”
Chờ sau khi nương hài lòng rời đi, ta đến thư phòng của cha, cùng ông nói chuyện hồi lâu.
Ngày thứ hai, gió êm sóng lặng. Ngày thứ ba, không có chuyện gì xẩy ra.
Những ngày tiếp theo, mẫu thân ta mới cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi chuyện vẫn bình thường.
Lại qua mấy ngày, người ta phái đi theo dõi mẫu thân phát hiện động tĩnh, nói mẫu thân đang chuẩn bị đi Khôi tinh lâu.
Ta lập tức đi theo.
Khôi tinh lâu là sản nghiệp dưới danh nghĩa của mẫu thân, vị trí có hơi hẻo lánh, đại sảnh nằm ở lầu một, nhã gian ở lầu hai, lầu ba không tiếp khách lạ, dành để tiếp những đối tác làm ăn.
Đến cửa tiệm, ta đưa một thỏi bạc cho tiểu nhị trông coi bên ngoài: “Bà ấy đã vào được bao lâu?”
Tiểu nhị vừa nói vừa lặng lẽ dẫn ta đến cửa hông: “Vừa tới, nhận được tin tức thông quan tầng ba, ta liền lập tức sai người đến thông báo cho tiểu thư.”
Ta gật gật đầu: “Đừng để chưởng quỹ biết ta đã đến đây.”
Lên lầu ba, ta vừa ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng sát vách truyền đến.
“Ý ngươi là gì? Ngươi nói muốn tạo hiện trường anh hùng cứu mỹ nhân, để cho Thanh nhi nhà ta ở nơi đó thể hiện, nhưng cuối cùng lại để cho người ta đem hắn đánh cho mặt mũi bầm dập.”
Ta hơi nheo mắt lại, cái giọng nói bén nhọn này dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra, là Thẩm mẫu.
“Mấy ngày trước, con gái của ngươi lại sỉ nhục Thanh Nhi nhà ta ở trên đường. Nàng thì tính là cái cọng hành gì? Chung Dung, nếu ngươi không muốn gả nữ nhi của mình, thì cũng đừng coi Thẩm gia của ta như khỉ mà đùa giỡn, cô nương muốn gả vào thẩm gia có nhiều lắm,”
Đối mặt với sự tức giận của Thẩm mẫu, trong giọng nói của mẫu thân lại mang theo chút lấy lòng.
“Chuyện xảy ra ở Bắc Sơn lần đó chỉ là ngoài ý muốn, ta không biết Lương An lại sắp xếp người theo sau. Còn sự việc Lương An đối Thẩm công tử nói năng lỗ mãng, ta cũng đã giáo huấn qua nàng. Ngươi yên tâm, Lương An nhà ta khẳng định sẽ gả tới Thẩm gia.”
Thẩm mẫu không kiên nhẫn: “Ta nói ngươi sao phải bày ra nhiều việc như thế làm gì, nào là hỏa hoạn rồi lại giặc cướp, nếu ngươi muốn gả nữ nhi của mình đi, không phải chỉ cần một tờ hôn thư là được rồi sao.”
Mẫu thân thở dài: “Ngươi không biết đâu, nữ nhi này của ta bề ngoài nhìn thì dịu dàng ngoan ngoãn, thực chất bên trong lại thanh cao bướng bỉnh, cùng một dạng với phụ thân của nàng”.
“Các ngươi trực tiếp đến cửa cầu hôn. Thứ nhất, sự việc không nhất định có thể thành. Thứ hai, coi như nàng có gả đi, cũng không dễ sai bảo. Nhưng là ngươi thử nghĩ một chút, nếu Thẩm gia có ân tình đối với nàng, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác.
“Không chỉ nàng sẽ móc tâm móc phổi để đối đáp với người Thẩm gia, hơn nữa lão gia nhà ta cũng sẽ đem hết toàn lực để nâng đỡ, chằng lẽ ngươi không muốn về sau Thanh Nhi trên quan trường lên như diều gặp gió sao?’
Thẩm mẫu hiển nhiên bị thuyết phục: “Ngươi nói như vậy cũng không phải không có lý, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã rối tung lên, chúng ta còn có thể làm sao bây giờ?”
Mẫu thân tựa hồ có chút tự tin: “Ta nơi này vẫn còn một cái biện pháp. Vào tết đoan ngọ tháng sau, Thái hậu sẽ ban thưởng bách quan tắm thuốc, đến lúc đó…”
Ta mặt không đổi sắc ngồi nghe hai người thương nghị kế hoạch trong phòng, cho đến khi họ rời đi, ta cũng rời đi.
Trở lại trong phủ, ta bình tĩnh thay quần áo, gỡ xuống đồ trang sức, uống vài ngụm trà từ nha hoàn đưa qua, sau khi nha hoàn đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình ta.
Ta ngồi thẳng tắp ở nơi đó, ngón tay bắt đầu run rẩy.
Sau đó là cánh tay, bả vai, cuối cùng là cả người đều không ngừng run rẩy, trong lòng tất cả đều là sợ hãi cùng phẫn nộ.
Làm sao ta, một đứa trẻ mười sáu tuổi, có thể trốn thoát được?
Nếu ta vẫn là cô nương chưa có nhiều kinh nghiệm sống của mười năm kiếp trước, làm sao có thể lần lượt thoát khỏi những âm mưu này?
Ta đã vô số lần nghĩ, nếu lần đó ta không đi dự tiệc, nếu như không xảy ra trận hỏa hoạn kia, ta cũng không cần phải gả vào Thẩm gia, nhảy vào cái hố lửa này.
Ta tự trách mình, trách mình chạy không đủ nhanh, trách mình không đủ cảnh giác, trách mình không kịp thoát ra khỏi sảnh phía tây.
Ta đã có vô số giấc mơ, trong trận hỏa hoạn kia, ta liều mạng chạy, cố gắng chạy thật nhanh, chạy ra được ta liền cười to, không chạy ra được ta liền khóc rống.
Nhưng hóa ra ta có chạy hay không thì kết quả vẫn vậy, ta vẫn luôn ở trong lồng giam, chưa hề rời đi.
8.
Ngày thứ hai, phụ thân được nghỉ ở nhà.
Ta tới tìm ông, nói gần đây xảy ra nhiều chuyện, muốn đến nhà ngoại tổ phụ giải sầu một chút, thuận tiện đến thăm một nhà ngoại tổ phụ.
Gia đình ngoại tổ phụ vào năm ta ba tuổi liền chuyển đến cố đô, mẫu thân chưa bao giờ đến thăm, cũng rất ít liên hệ cùng nhà ngoại tổ phụ, may mắn cha ta thường xuyên trao đổi thư từ với gia đình ngoại tổ phụ, mới duy trì được phần thân tình này.
Nương lúc này liền phản đối: “Núi cao đường xa, con một cô nương làm sao có thể tự mình đi?”
Ta nắm lấy tay bà: “Vậy nương cùng đi với con nhé. Người đã nhiều năm rồi không gặp ngoại tổ phụ, tổ mẫu, cùng các cữu cữu, nương không nhớ bọn họ sao?”
Sắc mặt nương chợt trở nên khó coi: “Lại không phải là ngày Tết gì, đột ngột đến như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho nhà ngoại tổ phụ ngươi.”