Linh Lung bảo dựa vào núi, ở cạnh sông, phong cảnh tươi đẹp, sông hồ có thể thấy được ở khắp nơi.
Chọn một ngày trời trong gió nhẹ, Văn Kiều hiếm khi không ở trong tiểu lâu tu luyện, mà là mang theo Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn cùng đi câu cá.
Lúc nàng đi ra khách viện, vừa vặn gặp được Vũ Kỳ Kiệt đi ra từ Tê Linh các.
"Văn cô nương, ngươi đây là muốn đi đâu thế?" Vũ Kỳ Kiệt cười hỏi.
Văn Kiều ngoan ngoãn mà nói: "Nghe nói cá bên trong hồ Minh Tâm rất ngon, muốn đi câu vài con."
Hồ Minh Tâm ở phía đông Linh Lung bảo, nơi đó có hồ nước vô số, nuôi rất nhiều yêu thú sống dưới nước, chẳng qua phần lớn đều là để dùng cho đệ tử Linh Lung bảo làm bồi luyện, tính tình hung hãn, một phần nhỏ mới là ngắm cá.
Chẳng qua theo Văn Kiều, đây đều là có thể ăn, hơn nữa tính tình càng hung hãn, ăn càng ngon.
Vũ Kỳ Kiệt cũng không có cảm thấy có gì không đúng, cười nói: "Vừa khéo ta không có việc gì, ta bồi Văn cô nương đi một chuyến nhé."
Văn Kiều không từ chối, hai người mang theo hai con yêu thú cùng nhau đi về hướng hồ Minh Tâm.
Còn chưa tới hồ Minh Tâm, đã nhìn thấy non sông tươi đẹp kia lấp lóe giữa không trung, lăn tăn sóng ánh sáng, xán lạn như gấm vóc, đẹp không sao tả xiết.
Ở trong mắt thế nhân, Linh Lung bảo quả nhiên không thẹn với hai chữ "Linh Lung," khắp nơi tinh xảo, nơi chốn ưu mỹ.
Chẳng qua nếu chỉ coi nó là một nơi tươi đẹp, tuyệt đối sẽ ăn thiệt thòi, kênh rạch lít nha lít nhít bên trong Linh Lung bảo kia, cùng với những tòa nhà nhỏ tinh xảo đẹp đẽ, mỗi một cái đều là trận điểm, tạo thành một trận phòng ngự khổng lồ, bảo hộ Linh Lung bảo trong đó.
Lúc mới tới Linh Lung bảo, Ninh Ngộ Châu đã nhìn ra tình hình Linh Lung bảo, dặn dò Văn Kiều, nếu không có người Linh Lung bảo dẫn đường, đừng một thân một mình hành tẩu bên trong bảo.
Cho nên Vũ Kỳ Kiệt xung phong nhận việc dẫn đường cho nàng, Văn Kiều tất nhiên không nói hai lời liền đồng ý.
Vũ Kỳ Kiệt hỏi: "Văn cô nương, ngươi muốn câu cái cá gì? Cần ta hỗ trợ không?"
"Không cần, chúng ta tự câu, nếu Vũ tiền bối có việc, có thể đi làm việc trước." Văn Kiều săn sóc nói.
"Cũng không có việc gì, ta vẫn nên lưu lại đi." Vũ Kỳ Kiệt ôm đao ngồi trên ghế đá bên hồ, có ý riêng nói: "Kẻo cho một số kẻ không bớt lo va chạm đến ngươi."
Văn Kiều nháy mắt, lại không nói gì nữa.
Văn Kiều đi lòng vòng ở bên hồ, nhảy lên thuyền nhỏ dừng sát bên bờ, mang theo hai con yêu thú đi trong hồ câu cá.
Vũ Kỳ Kiệt ngồi ở bên bờ, nhìn chằm chằm người tiến vào trong hồ giày vò bản thân, nhịn không được bật cười, thầm nghĩ quả nhiên là tiểu cô nương, đúng là lứa tuổi hoạt bát, sao có thể lúc nào cũng ở trong tòa nhà nhỏ tu hành?
Có lẽ là bởi vì Ninh Ngộ Châu có thể cứu Tô Vọng Linh, dẫn đến Vũ Kỳ Kiệt đối với hai người Văn Kiều có ấn tượng vô cùng tốt, chỉ cảm thấy mặc kệ bọn họ làm cái gì, đều là đúng, đặc biệt dung túng cho bọn họ.
Chờ đến khi Văn Kiều trở lại bên bờ, Vũ Kỳ Kiệt thấy trong tay nàng xách theo một chuỗi cá, chuỗi cá này bị sợi dây leo nhỏ như sợi tóc buộc lại, từng con nhảy nhót tưng bừng, tính tình có chút hung hãn, làm sao cũng nhảy không thoát trói buộc của sợi dây leo kia.
Văn Kiều mang theo một chuỗi cá lớn cá nhỏ bị Thiên Ti đằng buộc chặt kia, nói với Vũ Kỳ Kiệt: "Vũ tiền bối có rảnh không? Ta mời ngươi ăn cá nướng."
Vũ Kỳ Kiệt vui vẻ đồng ý: "Vậy thì ta đành quấy rầy."
Bọn họ mang theo một chuỗi cá lớn cá nhỏ, trở lại khách viện tìm Ninh Ngộ Châu.
Sau đó không lâu, từ khách viện bay ra một mùi cá nướng thơm phức, hương vị kia bay đến thật xa, ngay cả Tô Vọng Linh đang dưỡng thương bên trong Tê Linh các ở sát vách đều có thể ngửi thấy.
Đột nhiên ngửi được mùi cá nướng thơm phức này, dù là người thanh tâm quả dục, cũng nhịn không được bị gợi lên cơn thèm ăn.
Không đợi Tô Vọng Linh đứng dậy đi thăm dò là mùi thơm bay tới từ nơi nào, liền gặp Vũ Kỳ Kiệt bưng theo một con cá nướng trở về, gọi hắn tới ăn: "Thiếu chủ, đây là cá nướng Ninh công tử làm! Cá này câu lên từ hồ Minh Tâm, cũng không biết Ninh công tử làm như thế nào, hương vị cá nướng này rất tuyệt."
Tô Vọng Linh nhìn con cá nướng kia, nướng đến vàng ươm và giòn rụm, tiếng mỡ vang lên xèo xèo, có thể nói là sắc hương vị đều đủ.
Có chút muốn ăn.
"Ninh công tử làm sao đột nhiên làm những thứ này?" Tô Vọng Linh thắc mắc.
"Là Văn cô nương đột nhiên muốn ăn cá nướng, ta đi theo nàng đến hồ Minh Tâm câu được một chuỗi cá, xách về cho Ninh công tử chế biến." Vũ Kỳ Kiệt nói đến đây, nhịn không được cười lên: "Khoan hãy nói, mùi vị kia thật là thơm, vừa rồi ta còn nhìn thấy mấy tiểu đệ tử bên trong bảo chúng ta bồi hồi ở bên ngoài khách viện nữa đấy."
Tô Vọng Linh ngồi xuống trước bàn, dùng đũa gắp lên một miếng cá nướng chậm rãi bắt đầu ăn.
Hương vị cá nướng này quả nhiên không tệ, Tô Vọng Linh từ từ nhấm nháp, cho đến khi một con cá vào bụng, lại vẫn không có cách nào nói rõ bên trong con cá này đến cùng đã trộn gia vị gì, chỉ cảm thấy sau khi ăn vào bụng, toàn thân ấm áp, linh lực trong cơ thể dần dần trở nên tràn đầy.
Vũ Kỳ Kiệt thấy hắn ăn xong, hỏi: "Thiếu chủ, thế nào? Có phải linh lực bên trong linh khiếu tăng lên không?"
Tô Vọng Linh kiểm tra cẩn thận, gật đầu nói: "Đúng là có."
Sau khi Vũ Kỳ Kiệt nghe xong, lại lấy ra mấy khối mật chi màu hổ phách: "Đây là ta lấy được từ chỗ Ninh công tử, là một loại mật chi, ngươi nếm thử."
Tô Vọng Linh nhìn thấy mấy khối mật chi này, rốt cuộc giật mình.
Khi còn ở Thiên Chi Nguyên, bọn họ cũng nhìn thấy hai người Văn Kiều đều dùng thứ này để bổ sung linh lực, lúc ấy cho rằng đây là một loại linh mật nào đó, mặc dù hương vị xác thực hấp dẫn người, trái lại cũng không tiện đòi hỏi.
"Ninh công tử nói vật này có thể uẩn dưỡng thân thể, thiếu chủ ngài ăn nhiều một chút, sau khi ăn xong ta lại mua thêm một ít ở chỗ Ninh công tử." Vũ Kỳ Kiệt nói.
"Mua?" Tô Vọng Linh hơi kinh ngạc, mật chi này có hiệu quả tốt như vậy, chỉ sợ số lượng không nhiều, Ninh Ngộ Châu bọn họ thực sự sẽ bán ư?
Kế tiếp, Tô Vọng Linh biết được từ chỗ Vũ Kỳ Kiệt, Vũ Kỳ Kiệt và Ninh Ngộ Châu đạt thành hiệp nghị, Vũ Kỳ Kiệt giúp bọn họ thu thập một số hạt giống linh thảo linh dược quý hiếm tại Phi Tinh đại lục, bọn họ dùng mật chi làm thù lao.
Có thể sai khiến một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng làm việc cho mình, chẳng qua chỉ là thanh toán một ít mật chi, vẫn là trả nổi.
Mặc kệ là Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều, hay là Vũ Kỳ Kiệt, đều đối với lần này hết sức hài lòng.
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn cùng nhau cá nướng, nhỏ giọng nói thầm với Ninh Ngộ Châu.
"Phu quân, đại trận hộ bảo của Linh Lung bảo quả nhiên không tầm thường, chúng ta ở chỗ này vẫn rất an toàn." Văn Kiều thuật lại những gì chứng kiến khi trên đường đi bắt cá cho hắn nghe, "Trên đường gặp được mấy người hầu Linh Lung bảo có thần sắc không đúng, chẳng qua có Vũ tiền bối ở đó, bọn họ không dám biểu hiện ra chút khác thường nào."
Ninh Ngộ Châu nghe xong, liền biết mấy người hầu bị Văn Kiều cho rằng không thích hợp kia, đoán chừng là thám tử trước kia trà trộn vào Linh Lung bảo.
Linh Lung bảo chọn lựa đệ tử, mặc dù không có khắc nghiệt như Phi Tiên đảo, nhưng cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều môn phái, quý chất lượng, không quý số lượng, hơn nữa độ trung thành cực cao.
Nếu như Linh Lung bảo xảy ra chuyện, trên dưới Linh Lung bảo đoàn kết nhất trí, những người bên ngoài kia hoàn toàn không có chỗ xuống tay.
Đối với lần này, Ninh Ngộ Châu cũng là hài lòng, Linh Lung bảo phòng ngự càng tốt, bọn họ càng an toàn.
Huống hồ, Văn Kiều có thể phát giác dị thường, Vũ Kỳ Kiệt người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng này tất nhiên cũng có thể phát giác, không động tới bọn họ, đại khái là tâm lòng nắm chắc đi.
Văn Kiều đem một miếng cá nướng cuối cùng nhét vào trong miệng, hỏi: "Đúng rồi, phu quân, tiên linh mật có tác dụng đối với thân thể Tô thiếu chủ không?"
Ninh Ngộ Châu nói: "Tất nhiên có tác dụng, có thể điều trị thân thể của hắn."
Tiên linh mật bản tính ôn hòa, dùng để điều trị thân thể không còn gì tốt hơn, hắn có ấn tượng không tệ đối với Tô Vọng Linh, có thể sử dụng tiên linh mật đổi một cao thủ cảnh giới Nguyên Hoàng làm việc cho bọn họ, Ninh Ngộ Châu cảm thấy rất có lời.
Văn Kiều lập tức hài lòng, quyết định đợi lát nữa tiến vào không gian nói cho Văn Cầu Cầu, tiên linh mật của nó có tác dụng khá lớn, còn có thể dùng để trao đổi với người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng làm việc cho bọn họ, vì thế Văn Cầu Cầu hãy tiếp tục cố gắng.
Lại đến một tháng mới, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều lần nữa canh giữ ở Tê Linh các.
Lúc rạng sáng, Tô Vọng Linh lần nữa mất đi thần trí, cho đến hừng đông thì khôi phục thần trí.
Sau khi Ninh Ngộ Châu kiểm tra, phát hiện vật chất hắc ám trong thức hải của hắn lại ít đi rất nhiều, nói với phu thê Tô Thủ Linh: "Bây giờ tình trạng Tô thiếu chủ đã ổn định, cứ dựa theo như thế mà trị liệu, chẳng mấy chốc sẽ tốt."
Phu thê Tô Thủ Linh hớn hở ra mặt.
Tô Vọng Linh mặc dù rất mỏi mệt, đến cùng cũng khó nén vui vẻ trong lòng, trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Chờ Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều về tòa nhà nhỏ nghỉ ngơi, liền thấy Vũ Kỳ Kiệt đi tới.
"Vũ tiền bối, có chuyện gì không?" Văn Kiều không hiểu nhìn hắn.
Vũ Kỳ Kiệt lấy ra một túi trữ vật, cười nói: "Đây là quà cám ơn bảo chủ chúng ta cho các ngươi, các ngươi cần vật gì, cứ nói với chúng ta, nếu chúng ta có thể cho, nhất định sẽ không trốn tránh."
Phu thê Tô Thủ Linh biết bọn họ là người tu luyện đến từ đại lục khác, hơn nữa hai người một lòng muốn về Thánh Vũ đại lục, nhất định sẽ không ở lâu tại Phi Tinh đại lục, thay vì cho hứa hẹn gì, không bằng cho thứ thực tế hơn.
Trong túi trữ vật trừ linh thạch có thể lóe mù mắt người kia, còn có các loại thiên tài địa bảo Linh Lung bảo cất giữ, Tô Thủ Linh làm chủ trực tiếp cho bọn họ, mặc dù bảo vật khó được, nhưng so với nhi tử duy nhất cũng là người thừa kế Linh Lung bảo, những thứ này không tính là gì.
Văn Kiều nhìn thấy đồ vật trong túi trữ vật, cảm thấy Tô bảo chủ thật đúng là một người cẩn thận.
Ninh Ngộ Châu không có chối từ, chẳng qua hắn cũng không có nhận lấy toàn bộ, chỉ là chọn lấy mấy loại, còn lại trả lại cho Vũ Kỳ Kiệt: "Những thứ này đối với chúng ta không có tác dụng gì, nhưng đối với những khác người mà nói, lại là đồ quý hiếm khó được, Vũ tiền bối vẫn nên thu hồi đi."
Vũ Kỳ Kiệt sao có thể tranh luận qua hắn, đành phải thu hồi lại.
Quay đầu hắn ta liền nói thầm với hai cha con Tô Thủ Linh, cảm thấy phu thê Ninh công tử thật đúng là người phúc hậu, chưa từng gặp người nào tốt hơn bọn họ.
Người tu luyện khác nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy, mắt đều đỏ lên, hận không thể trực tiếp kéo vào túi trữ vật của mình, tướng ăn khá khó nhìn.
Nhưng hai người lại không có lòng tham, trong mắt cũng là một mảnh thanh minh, chỉ lấy thứ cho rằng mình cần.
Tô Thủ Linh nghe xong mỉm cười, càng cảm thấy Ninh Ngộ Châu này thật sự là một người khéo léo, chẳng trách lúc ấy cướp đoạt Tịnh Linh Thủy Liên, sẽ có nhiều người che chở hắn như vậy.
Không phải bọn họ không động tâm, mà là so với Tịnh Linh Thủy Liên, bọn họ cho rằng Ninh Ngộ Châu người này càng đáng giá để bọn hắn thâm giao.
Quả thật như thế, trên con đường tu hành, người tu luyện phải trải qua vô số hiểm cảnh, kiểu gì cũng sẽ bị thương, vết thương nhỏ cũng không sao, nếu gặp được những vết thương khó giải quyết, có một luyện đan sư bản lĩnh cao ở đó, tính mệnh càng được đảm bảo, không chừng ngày nào đó sẽ cầu đến trên thân luyện đan sư.
Lần này Tô Vọng Linh bị thương, bọn họ còn cảm nhận khắc sâu, cũng hết sức may mắn vì có thể gặp được Ninh Ngộ Châu.
Ngay lúc vết thương của Tô Linh Vọng dần dần chuyển biến tốt đẹp, hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn đi vào Linh Lung bảo.
Khi đệ tử Linh Lung bảo nói chuyện này cho bọn họ, hai mắt Văn Kiều sáng lên, vội lôi kéo Ninh Ngộ Châu đi gặp hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn.
Bọn họ đi vào phòng đãi khách Linh Lung bảo, đã thấy Tô Vọng Linh ngồi ở đằng kia nói chuyện cùng hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn.
Lúc Kiều Nhạc Thủy nhìn thấy hai người Ninh Ngộ Châu, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
"Ninh công tử, Văn cô nương, đã lâu không gặp, các ngươi gần đây như thế nào?"
Văn Kiều nói: "Không tệ."
Ninh Ngộ Châu cũng mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Kiều Nhạc Sơn đứng lên, một tay ấn đầu đệ đệ hắn hạ thấp xuống, trịnh trọng nói với hai người: "Ninh công tử, Văn cô nương, xá đệ được các ngươi cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích, nếu ngày sau có gì cần sai khiến, muôn lần chết không chối từ."
Kế tiếp, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.
Ninh Ngộ Châu hỏi: "Kiều tiền bối và Kiều công tử từ Kiều gia tới đây?"
"Đúng thế." Kiều Nhạc Sơn cũng không giấu diếm bọn họ: "Hồi trước, chúng ta trở về Kiều gia một chuyến, ngoại trừ giải quyết chuyện Kiều gia, cũng thuận tiện điều tra chuyện A Thủy bị ám toán.
Đáng tiếc, Kiều Đạt Huân thế mà chết rồi."
"Chết rồi?" Tô Vọng Linh nhíu mày: "Là đám người kia làm ra?"
Kiều Nhạc Sơn trầm mặt gật đầu: "Nếu không phải ta phản ứng nhanh, chỉ sợ ngay cả ta cũng lọt vào ám toán."
Kiều Nhạc Sơn lập tức thuật lại những gì bọn họ đã trải qua khi về Kiều gia.
Thân đệ bị tộc nhân ức hiếp, suýt chút hại chết hắn, Kiều Nhạc Sơn tất nhiên muốn đòi công đạo cho đệ đệ.
Sau khi bọn họ về Kiều gia, Kiều Nhạc Sơn dựa vào sức lực bản thân, phế bỏ toàn bộ những người Kiều gia tham dự mưu hại Kiều Nhạc Thủy, nếu không phải vị lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng kia của Kiều gia ra mặt, chỉ sợ ngay cả tộc trưởng Kiều gia cũng bị hắn phế bỏ.
Tộc trưởng Kiều gia dù không có tham dự, nhưng cũng biết việc này, trong lòng còn có may mắn, nghĩ rằng Kiều Nhạc Thủy cũng đã chết, chờ sau khi Kiều Nhạc Sơn trở về, muốn tra cũng tra không ra cái gì, vậy nên quyết định nhắm một mắt mở một mắt.
Quan trọng nhất chính là, tộc trưởng lo lắng sau khi Kiều Nhạc Sơn biết nguyên nhân cái chết của Kiều Nhạc Thủy, sẽ không tiếp tục che chở Kiều gia, phải biết hơn phân nửa tài nguyên tu luyện chủ yếu của đệ tử Kiều gia, đều là Kiều Nhạc Sơn gửi về, nếu như không có Kiều Nhạc Sơn, Kiều gia cũng không thể nhanh chóng quật khởi, phát triển trở thành gia tộc hạng ba, người ngoài không dám ức hiếp.
Nào biết được Kiều Nhạc Thủy không chỉ không chết, còn cùng Kiều Nhạc Sơn trở về, lấy lại công đạo cho hắn.
Tộc trưởng hối hận ruột đều xanh, lại không thể làm chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh vị lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng kia của Kiều gia, trợ giúp Kiều Nhạc Sơn điều tra Kiều Đạt Huân đạt được đồ vật hại người từ đâu.
Nhưng mà vừa tra được ít đồ, một nhà Kiều Đạt Huân bị giam bên trong địa lao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, liên đới Kiều Nhạc Sơn lần theo dấu vết cũng thiếu chút nữa bị ám toán.
Kiều Nhạc Sơn nói: "Đối phương tự xưng là đệ tử U Minh cung."
Tô Vọng Linh thần sắc băng lãnh, giọng nói thêm mấy phần ý lạnh: "U Minh cung này không biết chui ra từ chỗ nào, trước kia cũng chưa từng nghe nói về sự tồn tại của bọn họ, giống như đột nhiên xuất hiện.
Ta nghi ngờ, thứ bọn họ dùng để ám toán chúng ta, có khả năng đến từ U Minh."
Kiều Nhạc Thủy cả kinh nói: "Chẳng lẽ là U Minh chi địa trong Thiên Chi Nguyên?"
"Có thể là thế, cũng có thể không phải." Tô Vọng Linh nói: "Chủng loại giống bên trong U Minh chi địa tại Thiên Chi Nguyên kia, chỉ dùng chút thủ đoạn, muốn chế tạo ra cũng không khó.
Ta cảm thấy, cũng có thể là đến từ U Minh giới."
"Không có khả năng!" Kiều Nhạc Sơn quả quyết nói: "Thật lâu trước đây, thông đạo tam giới phong bế, nhân tu không thể tiến vào U Minh giới, tương tự U Minh cũng là như thế."
Tô Vọng Linh không có phản bác, loại chuyện này chỉ cần là người biết được nhân quả tam giới đều có thể biết, nhưng Tô gia làm người thủ hộ Phi Tinh đại lục, lại biết mọi chuyện trên thế gian, không thể nói quá tuyệt đối.
Hai người thảo luận một hồi, rất nhanh liền buông xuống chuyện này.
Bất kể như thế nào, chỉ cần không thể bắt được người U Minh cung, sẽ không có cách nào biết rõ chuyện này, có nói nhiều cũng là vô ích.
Tô Vọng Linh nói với huynh đệ Kiều Nhạc Sơn: "Hiếm khi Kiều đạo hữu đường xa mà đến, không bằng tạm trú tại Linh Lung bảo mấy ngày."
Kiều Nhạc Sơn không có phản đối, kể từ khi biết Tô Vọng Linh cũng bị người U Minh cung hãm hại, hắn đã muốn liên hợp Linh Lung bảo cùng nhau truy tra việc này, không chỉ vì báo thù cho đệ đệ mình, cũng muốn biết rõ ràng lai lịch của U Minh cung này, kẻo cho có càng nhiều người tu luyện bị hại.
Làm đệ tử Phi Tiên đảo, thì chuyện này không thể đổ cho người khác.
Như thế, hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn cũng trở thành khách nhân của Linh Lung bảo, đến ở khách viện trong nội viện, ở sát vách tòa nhà nhỏ của Văn Kiều bọn họ.
Sau một ngày đến Linh Lung bảo, huynh đệ Kiều Nhạc Sơn đi bái phỏng Ninh Ngộ Châu bọn họ.
Vừa lúc gặp được cảnh Ninh Ngộ Châu đang giảng giải phù văn cổ cho đệ tử Thiên Phù Tông học tập, hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn đứng bên ngoài tòa nhà nhỏ, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy tình huống bên trong, khi thấy Hoằng Phù Tôn Giả chen ở giữa một đám đệ tử Thiên Phù Tông, thỉnh giáo Ninh Ngộ Châu như một người tu luyện cấp thấp, đều có chút ngổn ngang trong gió.
Đoán chừng mặc kệ người nào, thấy cảnh này, đều sẽ khó thích ứng.
Nhưng mà Hoằng Phù Tôn Giả cũng không cảm thấy mình như thế có cái gì không đúng, tại một đường học tập phù văn cổ, ông ấy cùng đám đệ tử Thiên Phù Tông đều giống nhau, không có phân chia thứ tự gì, cũng không cảm thấy có cái gì mất mặt.
Kiều Nhạc Thủy thầm nghĩ, đám đệ tử Thiên Phù Tông này quả nhiên không câu nệ tiểu tiết..