Vũ Kỳ Kiệt đưa bọn họ đến một gian phòng bên trong phi thuyền.
So với gian phòng bên trong phi thuyền của thương hội Phi Long, mặc dù phi thuyền của Linh Lung bảo cũng là linh khí cấp thiên, nhưng không gian và trang trí bên trong cao cấp hơn thương hội Phi Long, trong phòng bài trí hết sức đầy đủ, thậm chí còn kết hợp phòng nghỉ, phòng tu luyện và phòng luyện đan..
Phi thuyền của thương hội Phi Long thật sự sánh bằng.
Vũ Kỳ Kiệt thân là người từng ngồi phi thuyền của thương hội Phi Long, rất kiêu ngạo.
Phi thuyền của Linh Lung bảo bọn họ rất tốt, không phải là loại mà gian thương kia có thể so sánh.
Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
Vũ Kỳ Kiệt nói: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi tạm thời ở nơi này! Từ Thiên Chi Nguyên về Linh Lung bảo thời gian cũng không dài, nửa tháng đã có thể đến rồi, các ngươi cần gì cứ việc tới tìm ta."
Có phi thuyền thương hội Phi Long để so sánh, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều hết sức hài lòng, cảm thấy cũng không cần thêm gì nữa.
Ninh Ngộ Châu nói: "Nơi này rất tốt, đa tạ Vũ tiền bối."
Vũ Kỳ Kiệt cười nói: "Không cần cám ơn ta, ta còn muốn cảm ơn các ngươi đây này! Ninh công tử, thiếu chủ của chúng ta..
Nhờ cả vào ngươi."
Có thể nhìn ra được, làm đệ tử Tô Thủ Linh, tình cảm của Vũ Kỳ Kiệt đối với Linh Lung bảo và Tô Vọng Linh cực sâu, bởi vì Ninh Ngộ Châu có thể cứu Tô Vọng Linh, hắn ta liền đối đãi bọn họ rất ân cần, đặc biệt giữ gìn.
Ninh Ngộ Châu muốn chính là hiệu quả như vậy.
Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
Hắn ấm giọng nói: "Vũ tiền bối yên tâm, Tô thiếu chủ nhất định không có việc gì."
Vũ Kỳ Kiệt nhận được đảm bảo của hắn, vành mắt đỏ lên, hài lòng rời đi.
Chờ cửa phòng đóng lại, Văn Kiều nhìn thoáng qua cánh cửa khép kín kia, nhịn không được hỏi thăm: "Phu quân, thương thế của Tô thiếu chủ là thế nào? Chàng thật sự có thể cứu sao?"
Ninh Ngộ Châu lôi kéo nàng đi đến phòng ngủ.
Trong phòng ngủ bố trí rất trang nhã ấm áp, nhất là chiếc giường trong cùng dùng linh mộc chạm trổ tinh xảo rất bắt mắt kia.
Bởi vậy có thể thấy được, những lúc không phải tu luyện, Linh Lung bảo vẫn khuynh hướng hưởng thụ thoải mái dễ chịu.
Ninh Ngộ Châu lôi kéo nàng ngồi ở mép giường, mới nói: "Ta quả thật có thể cứu, bởi vì tình huống của Tô thiếu chủ và Kiều Nhạc Thủy không khác gì mấy."
Văn Kiều trừng to hai mắt: "Thật ư? Tô thiếu chủ cũng bị người ta dùng cách như vậy ám toán?"
Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Chẳng qua so với Kiều Nhạc Thủy, tình huống của Tô thiếu chủ rất nguy hiểm.
Hắn bị thương cũng đã rất lâu, mà dựa theo tình huống của Kiều Nhạc Thủy lúc đó, chắc hẳn Tô thiếu chủ cũng từng phát tác như vậy, nhưng vì giảm bớt nguyên thần tổn hao vào lúc phát tác, hắn dùng rất nhiều linh đan tà môn và thiên tài địa bảo áp chế, nhưng đáng tiếc những phương pháp kia đều là trị ngọn không trị gốc, ngược lại sẽ khiến thương thế của hắn nặng thêm.."
Theo hắn giải thích, Văn Kiều không khỏi nhớ tới khi bọn họ ở Thiên Chi Nguyên, quả thật chưa từng thấy Tô Vọng Linh phát tác giống như Kiều Nhạc Thủy.
Trừ sắc mặt hơi tái nhợt, mỗi lần sử dụng linh lực, đều sẽ như bị rút sạch sinh cơ, tùy thời gần đất xa trời, những thời gian khác thoạt nhìn vẫn rất bình thường.
Không có phát tác, cũng không có nghĩa là tình huống của Tô Vọng Linh tốt hơn Kiều Nhạc Thủy.
Tương phản, thân thể của hắn đã là nỏ mạnh hết đà, yếu ớt không chịu nổi, đã từng dùng quá nhiều đồ vật lung tung áp chế một cách cưỡng ép, ngược lại khiến thân thể của hắn hao tổn nghiêm trọng hơn.
Ninh Ngộ Châu mới có thể để cho hắn ăn hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên trước, miễn cưỡng kéo lại một cái mạng cho Tô Vọng Linh, sau đó mới có thể cứu hắn.
Nếu không người không cứu được, làm sao để Linh Lung bảo đứng lên che chở bảo vệ bọn họ trước đám lão tổ cảnh giới Nguyên Đế trên Phi Tinh đại lục kia?
Chọn Tô Vọng Linh, cũng là bởi vì địa vị Linh Lung bảo tại Phi Tinh đại lục, cùng với sứ mệnh trên thân Linh Lung bảo.
"A Xúc, Tịnh Linh Thủy Liên chỉ còn lại một hạt cuối cùng." Ninh Ngộ Châu áy náy nhìn về phía Văn Kiều.
Bất kể như thế nào, ba hạt sen kia, đều là Tịnh Linh Thủy Liên tặng cho A Xúc nhà hắn, nhưng một hạt bị hắn dùng để trấn áp quái vật trong huyết chướng, một hạt bị hắn dùng để cứu Tô Vọng Linh, chỉ còn lại một hạt duy nhất.
Sau khi Văn Kiều biết hai hạt sen kia đã đi đâu, cũng không quá để ý, nói ra: "Không có việc gì, chỉ cần phu quân chàng bình an vô sự là tốt rồi, không phải còn thừa lại một hạt sao?"
Mặc kệ là dùng để trấn áp huyết chướng, vẫn là cho Tô Vọng Linh, Ninh Ngộ Châu đều có suy tính của mình, Văn Kiều sẽ không để ý những thứ này.
Huống chi, phu quân nhà nàng xưa nay không phải là người chịu thiệt thòi, trông thì rất hào phóng, nhưng mỗi lần tiêu xài nhiều, thu lại càng nhiều hơn.
Mặc dù bình thường nàng không thích suy nghĩ nhiều, nhưng ở cạnh Ninh Ngộ Châu lâu rồi, nhiều ít cũng có thể đoán ra ý của hắn.
Ninh Ngộ Châu cam lòng dùng một hạt sen cứu Tô Vọng Linh, chứng minh tình huống hiện tại của Phi Tinh đại lục cũng không mấy lạc quan, bọn họ cần phải mượn Linh Lung bảo để tránh né những thứ này, đảm bảo an toàn cho bọn họ khi còn ở Phi Tinh đại lục.
Khi đồng ý đi vào biển máu tìm Thần mộc, Văn Kiều đã biết kế tiếp sẽ có một loạt phiền phức, nhưng nàng vẫn đi.
Cũng không phải là nàng ngốc, hoặc là không thấy rõ phiền phức sau đó, mà là nàng không muốn thấy tất cả bọn họ đều chết ở đó, chỉ có thể kiên trì làm.
Mà nàng bại lộ, phu quân nhà nàng vì bảo vệ nàng, tất nhiên sẽ có hành động.
Tất cả mọi việc, chẳng qua cũng là vì bọn họ.
Văn Kiều thấy rất rõ ràng, cũng không đi so đo những vật ngoài thân kia.
Nghĩ tới đây, Văn Kiều lấy ra một đoạn Thần mộc từ trong túi trữ vật, mừng khấp khởi nói: "Phu quân, đây là Thần mộc mà Thần Âm Bảo thụ tặng cho ta."
Ninh Ngộ Châu nhìn thấy đoạn Thần mộc kia, cũng có mấy phần kinh ngạc.
Lúc trước, khi Văn Kiều truyền âm cho bọn hắn, từng nói Thần Âm Bảo thụ vì trấn thủ Thiên Chi Nguyên mà hao hết sức sống, chỉ để lại một hạt giống, hạt giống kia phải cố gắng trưởng thành, chắc chắn sẽ xem gốc Thần Âm Bảo thụ đã hao hết sức sống kia như dinh dưỡng mà hấp thu, khiến cho bản thân mau chóng trưởng thành đến mức đủ sức trấn áp Thiên Chi Nguyên.
Cho nên, loại tình huống này, không ai sẽ tiếp tục có ý đồ đối với Thần thụ.
Nào biết được Tiểu Thần thụ kia lại cam lòng tặng một đoạn Thần mộc cho Văn Kiều.
Văn Kiều vô cùng vu vẻ nói: "Phu quân, chàng xem một chút đoạn Thần mộc này có thể dùng làm gì?"
Tiểu Thần thụ cực kỳ hào phóng, đoạn Thần mộc tặng cho Văn Kiều dài tới ba thước, to như cánh tay nam nhân, trọng lượng cực nặng.
Lúc Ninh Ngộ Châu vươn tay cầm lên, cánh tay không khỏi chìm xuống, trên mặt nở nụ cười, nói ra: "A Xúc, Thần mộc có rất nhiều công dụng, có thể chế thành một số Phật châu, mộc bài, về sau lại gặp phải vật âm tà, còn có thể dùng để phòng thân."
Trong nháy mắt, trong đầu Ninh Ngộ Châu lập tức hiện ra nhiều phương pháp luyện chế Thần mộc, tâm tình có chút vui vẻ.
Văn Kiều hào phóng giao Thần mộc cho hắn, tùy hắn đi an bài.
Sau khi cất kỹ Thần mộc, Ninh Ngộ Châu bày ra trùng điệp trận pháp ở chung quanh, sau đó lôi kéo Văn Kiều tiến vào không gian.
Trong không gian vẫn lặng yên thanh bình như cũ, hai con Hoàng Tinh Kiến đã sớm trở lại trong không gian bò lên gốc Kiến Hương Diệp ăn lá cây, Đại Mao Cầu nằm trong cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh lười biếng ăn tiên linh mật, cuộc sống hết sức thích ý.
Phát hiện Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đi vào, Văn Cầu Cầu xoay người một cái đứng lên, lăn về hướng bọn họ.
Từ khi hai người xuất phát đến Thiên Chi Nguyên, bọn họ đã không tiến vào không gian gần nửa năm rồi, Văn Cầu Cầu rất nhớ bọn họ.
Văn Kiều cũng rất nhớ Đại Mao Cầu, bổ nhào vào trên người nó, ôm lông của nó vuốt ve.
Chờ đến khi Văn Kiều và đám Văn Thỏ Thỏ cùng nhau ngồi ở trên lưng Văn Cầu Cầu, cùng nó chơi đùa, Ninh Ngộ Châu đứng trên hành lang phòng dây leo, hướng về phía Văn Kiều kêu lên: "A Xúc, đi lên tắm rửa."
Mặc dù người tu luyện có thể niết một cái thuật làm sạch, thuật hút bụi gì đó để tẩy sạch y phục và thân thể, tùy thời bảo trì sạch sẽ, nhưng những thứ này vẫn không sạch bằng dùng nước rửa.
Hơn nửa năm không có tắm rửa, khiến Ninh Ngộ Châu hết sức không quen, đặc biệt là bọn họ tìm tòi lăn lộn tại Thiên Chi Nguyên lâu như vậy, không tắm rửa sao được?
Văn Kiều nhìn thấy Ninh ca ca trên phòng dây leo, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh mà nhìn mình, biết không có cách nào từ chối, đành phải mang theo hai con mao đoàn Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, chậm rãi qua đó.
Chờ sau khi bọn họ đi lên, Ninh Ngộ Châu xách hai con mao đoàn lên.
"Các ngươi tắm ở bên ngoài, không cho phép tiến vào."
Nghe được giọng nói bình tĩnh đến không có khói lửa của Ninh Ngộ Châu, hai con mao đoàn vô cùng sáng suốt ở lại bên ngoài, nhảy vào trong hai cái chậu nước vẩy nước, coi như tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Văn Kiều lại chạy tới chơi cùng Đại Mao Cầu, thuận tiện giục sinh cho nhóm linh thảo trong không gian.
Hơn nửa năm chưa đi vào không gian, linh thảo trong không gian sinh trưởng không có thay đổi gì, chỉ là trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh lại bị Văn Cổn Cổn ăn đến mức chỉ còn lại mấy cây, Văn Kiều không thể không giục sinh một ít cho Văn Cổn Cổn.
Văn Cầu Cầu đi theo bên người nàng, hỏi thăm nàng khi nào mới giục sinh một ít Chúc Tiên Linh cho nó?
"Bây giờ còn chưa được, chúng ta muốn đi Linh Lung bảo, chờ rời khỏi Linh Lung bảo, có thời gian ta sẽ giục sinh cho cho ngươi thêm một chút, trồng đầy linh điền." Văn Kiều hứa hẹn.
Ninh Ngộ Châu thì đến chỗ Âm Dương tuyền, rót đầy một bình Âm Dương tuyền.
Kế tiếp, hắn cầm hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên cuối cùng ném vào Âm Dương tuyền để nó ngâm ở bên trong, hạt sen trơn bóng trong suốt, suối nước trắng đen rõ ràng, đặc biệt bắt mắt.
Văn Kiều chạy tới nhìn một chút, hỏi: "Phu quân, chàng muốn trồng Tịnh Linh Thủy Liên?"
"Đương nhiên muốn trồng." Ninh Ngộ Châu thích lo trước khỏi họa, huống hồ Tịnh Linh Thủy Liên quả thật là đồ tốt, cần được sử dụng: "Chỉ còn lại một hạt sen cuối cùng, phải trồng ra thật tốt."
Văn Kiều hỏi: "Trồng trong không gian ư?"
"Đúng vậy, chúng ta đào một vũng nước trong không gian, trồng nó xuống."
Văn Kiều: "..."
Văn Kiều nhìn hạt sen kia, lặng lẽ nghĩ tới Ngục Thủy Trạch, nếu như bỏ qua huyết chướng dưới Ngục Thủy Trạch, hoàn cảnh ở Ngục Thủy Trạch vẫn rất tốt, có thể tính là địa bàn của gốc Tịnh Linh Thủy Liên kia.
Mà hạt sen này, địa bàn của nó chỉ là một vũng nước đọng.
Nhưng ai bảo không gian của Ninh ca ca quá nhỏ, không gian không đủ dùng, mọi người đành phải uất ức một chút, chen chen chúc chúc cũng có thể ở lại.
Kế tiếp, bọn họ chọn một chỗ, sau đó bắt đầu đào hố nước.
Đúng là cái hố nước, theo lời Ninh Ngộ Châu, một gốc Tịnh Linh Thủy Liên cũng không chiếm chỗ bao nhiêu, một hố nước đã đủ, tiết kiệm một chút không gian cho linh thực của hắn.
Cho nên, cho dù là linh vật siêu phẩm, cũng không có đãi ngộ đặc biệt.
Văn Kiều vừa đào hố vừa nhìn hắn: "Phu quân, tu vi của ta đã đột phá cảnh giới Nguyên Linh, hiện tại là cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ."
Ninh Ngộ Châu: "..
Ta nhìn thấy rồi."
Trên thực tế, sau khi trùng phùng tại Thiên Chi Nguyên, hắn đã cảm giác được tu vi của nàng thay đổi, chẳng qua lúc đó nhiều người nhiều miệng, cộng thêm tất cả mọi người vừa trải qua một trận đại chiến, thể xác tinh thần mỏi mệt, không tiện hỏi thăm cái gì.
Văn Kiều chỉ nói cho hắn biết về quà tặng của Thần Âm Bảo thụ.
Có thể nói, lần này nàng có thể thuận lợi thăng lên cảnh giới Nguyên Linh, vẫn là nhờ phúc của Thần Âm Bảo thụ, lần này tu vi thăng lên, hoàn toàn xem như đi đường tắt không có tác dụng phụ, không biết là chuyện mà bao nhiêu người tu luyện cầu đều không cầu được.
Văn Kiều hỏi: "Phu quân, tu vi của chàng khi nào mới nhấc lên?"
Ninh Ngộ Châu: "..
Không vội, chờ chữa khỏi Tô thiếu chủ lại nói."
Văn Kiều nghĩ một lát, cảm thấy hắn nói cũng đúng, việc cấp bách vẫn là chữa khỏi Tô Vọng Linh trước, mới tiện cho bảo chủ Tô Thủ Linh của Linh Lung bảo che chở bảo vệ bọn họ, giúp bọn họ ngăn cản những người tu luyện có ý khác tại Phi Tinh đại lục.
Chẳng qua Văn Kiều vẫn nhịn không được lải nhải một chút: "Phu quân chàng phải cố gắng lên, sau này linh thực càng ngày càng nhiều, không gian đều không đủ dùng, bọn nó sinh trưởng chung một chỗ, thực sự quá uất ức, cũng không muốn sinh trưởng đàng hoàng."
Ninh Ngộ Châu nhìn đám linh thực sinh trưởng đến xanh um tươi tốt trong không gian, phảng phất đang đáp lời Văn Kiều, không gió mà bay, vui sướng đong đưa, cảm thấy lời vừa rồi của tiểu thê tử nhà hắn còn chờ bàn bạc lại.
Đào hố sâu, Văn Kiều dùng Ngưng Thủy thuật ngưng tụ một chút nước lấp đầy nó, hố nước chính là nơi Tịnh Linh Thủy Liên sinh trưởng sau này.
Chẳng qua, trước khi Tịnh Linh Thủy Liên mọc rễ nảy mầm, Văn Kiều quyết định để nó ngâm mình ở bên trong Âm Dương tuyền, có thời gian rảnh nàng sẽ giục sinh cho nó một chút, để nó mau chóng nảy mầm.
Chờ sau khi nó nảy mầm, sẽ cấy ghép vào vũng nước.
Sau khi làm xong, bọn họ liền từ trong không gian ra ngoài.
Sau đó hai người nằm dài trên giường, mang theo hai con yêu thú, ngủ một hơi ba ngày ba đêm.
Sau khi tỉnh lại, mặc kệ Văn Kiều hay là Ninh Ngộ Châu, tinh thần đều khôi phục không ít.
Hai tháng liên tục chiến đấu chém gϊếŧ, ngoại trừ đả tọa, không có một khắc nghỉ ngơi, loại gϊếŧ chóc căng thẳng này, khiến thân thể và tinh thần người tu luyện đều hết sức mỏi mệt, giấc ngủ xem như một loại phương thức khôi phục không tệ.
Sau khi hai người dưỡng đủ tinh thần, liền đi thăm hỏi Tô Vọng Linh.
Bọn họ vừa ra cửa, đã gặp được một đệ tử Linh Lung bảo nghênh tới, một mặt mừng rỡ nói: "Ninh công tử, Văn cô nương, hai vị đã nghỉ ngơi tốt rồi ư? Thiếu chủ đang muốn mời các ngươi sang đó đấy."
Sau khi nghe xong, hai người lập tức rõ ràng, đệ tử Linh Lung bảo này vẫn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ.
Ninh Ngộ Châu nói: "Chúng ta vừa khéo muốn đi tìm hắn."
Đệ tử Linh Lung bảo nhanh chóng đưa bọn họ đến chỗ Tô Vọng Linh nghỉ ngơi.
Sau khi mở cửa, phát hiện Tô Thủ Linh cũng ở đó, hai cha con nhà họ Tô ngồi cùng một chỗ, mặc kệ là tư thế ngồi, thần thái đều cực kì tương tự, đều là mỹ nam tử hiếm có.
Đáng tiếc dáng vẻ ốm yếu đó của Tô Vọng Linh, hao tổn mấy phần phong thái.
Tô Thủ Linh nhìn thấy bọn họ, liền cười nói: "Hai vị tiểu hữu, lại đây ngồi đi."
bạn nhỏ.
Nghe được Tô Thủ Linh xưng hô, Văn Kiều không khỏi nhớ tới Huyền Luân ở khe Tinh Việt, hắn cũng xem bọn họ như tiểu hữu, điều này khiến Văn Kiều ý thức được, những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế này, ở một số thời điểm nào đó, vẫn rất biết cách đối nhân xử thế.
Hai người hành lễ cho Tô Thủ Linh trước, kế tiếp Ninh Ngộ Châu qua đó xem xét thân thể cho Tô Vọng Linh, Văn Kiều ngoan ngoãn ôm hai con yêu thú ngồi ở một bên.
Kiểm tra thân thể Tô Vọng Linh xong, Ninh Ngộ Châu nói với cha con nhà họ Tô: "Thân thể Tô thiếu chủ dù chưa chuyển tốt, nhưng cũng không còn chuyển biến xấu, như thế có lợi cho việc trị liệu kế tiếp."
Cha con nhà họ Tô đều cực kì vui mừng, đặc biệt là Tô Thủ Linh, cũng không biết Tô Vọng Linh đã nói gì với ông ấy, bây giờ ông ấy đối với bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu có chút tin phục.
Tô Thủ Linh nói: "Ninh công tử, không biết khi trị liệu cần chuẩn bị thứ gì? Ta để cho người mau chóng chuẩn bị."
Ninh Ngộ Châu cũng không khách khí, đưa cho ông ấy một tấm ngọc giản, những thứ cần thiết, hắn đều ghi trong ngọc giản.
Sau khi Tô Thủ Linh nhận lấy, đưa thần thức thò vào trong ngọc giản, rất nhanh liền thấy rõ nội dung trong ngọc giản, nhìn thấy một chuỗi danh sách thật dài kia, dù là bảo chủ Linh Lung bảo, cũng không khỏi cảm thấy khó giải quyết.
Trình độ luyện đan ở Phi Tinh đại lục thực sự không cao, khiến người tu luyện trên đại lục này đều cực xa lạ đối với rất nhiều loại linh đan, linh thảo, cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế như Tô Thủ Linh, cũng không dám nói ông ấy biết tất cả linh thảo linh dược trong ngọc giản.
Tô Thủ Linh nhìn xem ngọc giản, cảm thấy trình độ luyện đan tại đại lục nơi hai người Ninh Ngộ Châu sinh sống, nhất định cao hơn Phi Tinh đại lục.
"Tô bảo chủ, nhửng thứ phía trên này, ngươi có thể đến chỗ thương hội Phi Long hỏi thăm, phần lớn có thể thu thập đủ." Ninh Ngộ Châu săn sóc nói.
Tô Thủ Linh cười một tiếng, cất kỹ nó, nói ra: "Xem ra tiểu hữu rất rõ ràng đối với tình huống tại Phi Tinh đại lục."
Văn Kiều thầm giật mình, vô thức nhìn về phía Tô Thủ Linh.
Nụ cười trên môi Ninh Ngộ Châu không thay đổi, vẫn là dáng vẻ ôn hòa hữu lễ, nói khẽ: "Không biết Tô bảo chủ có nghe nói qua Thánh Vũ đại lục?"
Thánh Vũ đại lục?
Tô Vọng Linh vẫn luôn im lặng không khỏi suy nghĩ ở trong lòng.
Tô Thủ Linh suy nghĩ một hồi, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Thật có lỗi, bản tôn chưa từng nghe nói về nó."
Ninh Ngộ Châu cũng không quá thất vọng, từ khi luân lạc tới Vô Tận Hải, từ chỗ Huyền Luân bọn họ, hắn đã biết rõ, Thánh Vũ đại lục cách rất xa một mảnh địa vực này, xa tới mức người tu luyện vùng biển và đại lục này đều chưa từng nghe nói.
Hắn tiếp tục hỏi: "Không biết Tô bảo chủ có biết thông đạo đi đại lục khác?"
Sau khi nghe xong, hai cha con nhà họ Tô lập tức biết tính toán của hắn, Tô Thủ Linh nói thẳng: "Điều này bản tôn ngược lại là biết! Bản tôn từng dự định, nếu như thương thế của con ta vẫn không tốt lên được, sẽ dẫn hắn đến đại lục có thuật luyện đan tốt hơn."
Mặc dù Tô Thủ Linh nói đến nhẹ nhàng thoải mái, nhưng người ở đây đều biết, không phải Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, muốn đến đại lục khác hết sức khó khăn.
Nhưng vì người thừa kế duy nhất, Tô Thủ Linh cũng không quản được nhiều như vậy.
Hai người nói một lát, sau khi nói rõ mọi chuyện, đều hết sức hài lòng.
Tô Thủ Linh rất nhanh liền rời đi, đi phân phó đệ tử Linh Lung bảo tiến về thành Phi Long, thu thập những thứ cần thiết bên trong ngọc giản.
Chờ sau khi ông ấy rời đi, Tô Vọng Linh nói: "Ninh công tử, Văn cô nương, vừa rồi ta nhận được tin tức, những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế tiến vào Thiên Chi Nguyên kia đã bắt đầu bố trí phù trận trấn tà, tạm thời phong ấn chúng nó một lần nữa.
Mà hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, sau khi tiến vào Ngục Thủy Trạch thì không có tin tức."
Hai người đều khẽ giật mình.
Ninh Ngộ Châu nói: "Chẳng lẽ bọn họ tiến vào huyết chướng?"
"Có khả năng này." Tô Vọng Linh khẽ gật đầu.
Ninh Ngộ Châu nhíu mày, không nói gì.
Tô Vọng Linh tiếp tục nói: "Mặc dù biển máu rút lui, nhưng lấy tình huống hiện tại của Thần Âm Bảo thụ, cũng chỉ có thể trấn áp một cách miễn cưỡng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, tùy ý những tà linh đó tiếp tục tiêu hao sức sống của Thần thụ, sợ là Thiên Chi Nguyên sẽ nghênh đón biển máu ngập trời một lần nữa."
Cho nên, hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia dự định tự mình đi giải quyết quái vật bên trong huyết chướng..