Đám người đang chiến đấu đã dừng lại bởi vì Tịnh Linh Thủy Liên.
Bọn họ nhìn chằm chằm gốc Tịnh Linh Thủy Liên trong đầm nước kia, dán mắt vào nó, chờ đến lúc phát hiện nó vậy mà đang di động trong nước, mang theo từng đợt nước gợn sóng, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Linh vật có thể tự mình di động sao?
Hay là bọn hắn quá thiển cận, cho nên không biết Ngũ phẩm Thánh Liên là tồn tại như vậy, thì ra có thể tùy ý di động ở trong nước?
Người tu luyện ở đây ngược lại không có hoài nghi có phải là âm mưu do người tu luyện khác giở trò: Thứ nhất, trước mắt bao người, muốn giở thủ đoạn cũng không dễ dàng; thứ hai, nếu Tịnh Linh Thủy Liên là linh vật siêu phẩm, đã sinh ra linh tính, không có người tu luyện nào có thể để cho nó chủ động làm cái gì, tất cả đều là chính nó gây nên.
Dưới cái nhìn của gần vạn ánh mắt, Tịnh Linh Thủy Liên chậm rãi di động.
Đám người nhìn theo phương hướng nó di chuyển, rất nhanh liền nhìn thấy đám người tu luyện mới xuất hiện kia.
Đám người này số lượng không nhiều, cũng chỉ khoảng trăm người, ánh mắt mọi người ở đây nhìn bọn hắn trở nên không tốt, đặc biệt là đám người tu luyện tranh giành Tịnh Linh Thủy Liên lúc trước, vì Tịnh Linh Thủy Liên đã đánh đỏ mắt, toàn thân đằng đằng sát khí, giống như chỉ cần Tịnh Linh Thủy Liên hơi có dị động, sẽ không chút do dự ra tay.
Người tu luyện bị ánh mắt của bọn hắn khóa lại thì toàn thân phát lạnh.
Mặc dù bọn họ vui mừng vì Tịnh Linh Thủy Liên vậy mà lại di độngvề phía bọn họ, cũng nhịn không được muốn nhân cơ hội ra tay.
Nhưng loại thời điểm này, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt đi tranh đoạt nó, không cẩn thận một chút, sẽ bị gần mười ngàn người tu luyện vây công.
Thế là, những người tu luyện kia nhao nhao tản ra, không cho đám người này lấy cớ công kích bọn họ.
"Chúng ta đi mau!"
Đệ tử Thiên Phù Tông khẩn trương kêu lên, tìm kiếm trong đám người, liền đi về phía đệ tử Phi Tiên đảo.
Vương Quần Phương hướng về phía đệ tử Phi Tiên đảo kêu lên: "Kiều đạo hữu, hồi lâu không gặp, chúng ta rốt cuộc tìm được ngươi."
Kiều Nhạc Sơn mặc một bộ pháp y trắng xanh đan xen, dây lụa buộc tóc màu lam, khuôn mặt tuấn dật, mặt mày thanh lãnh, khí chất trong trẻo, treo đứng ở giữa không trung, lại như tiên nhân trên chín tầng mây, quanh thân lộ ra mấy phần khí tức sạch sẽ thuần túy.
Không chỉ có hắn, những đệ tử Phi Tiên đảo khác cũng là như thế.
Đám đệ tử Phi Tiên đảo này đều có dung mạo không tầm thường, khí chất xuất trần, cho dù trải qua một trận chiến tàn khốc, phong thái của bọn họ cũng không hao tổn bao nhiêu, trong đám người người tu luyện này, khá được người khác chú ý.
Chẳng qua, xuất sắc nhất vẫn là Kiều Nhạc Sơn, đó là một loại sạch sẽ thuần túy khó mà miêu tả, trong trẻo ngây thơ, không hợp với xung quanh.
Phi Tiên đảo xưa nay thần bí, nghe nói đệ tử Phi Tiên đảo tu luyện một loại tịnh linh công pháp, khiến cho linh thể thuần túy ngây thơ, sức chiến đấu rất mạnh.
Ánh mắt Kiều Nhạc Sơn rơi xuống trên người bọn họ, lúc những người tu luyện kia tản ra, rốt cuộc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi theo bên cạnh đệ tử Thiên Phù Tông, vẻ mặt bình tĩnh thanh lãnh lập tức hơi thay đổi.
"A Thủy?"
Kiều Nhạc Thủy tức khắc tiến lên, mừng rỡ nói: "Đại ca, ta rốt cuộc tìm được ngươi!"
Kiều Nhạc Sơn bước lên trước một bước, giữ chặt đệ đệ, hai mắt lướt qua toàn thân hắn một lần, cũng không phát hiện bất cứ vết thương nào trên người hắn, âm thầm thở phào, hỏi: "A Thủy, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Kiều Nhạc Thủy ngoan ngoãn mà nói: "Tới tìm ngươi."
Kiều Nhạc Sơn cau mày, hắn hiểu rõ đệ đệ mình, tính tình hơi đơn thuần, nhưng cũng thức thời, nếu như không có chuyện gì nguy cấp, nhất định sẽ không mạo muội đến tìm hắn.
Nhưng mà biết rõ hắn ở Thiên Chi Nguyên nguy hiểm, vẫn kiên trì tiến đến, có thể thấy được hẳn là phát sinh chuyện gì đó rất lớn.
Nhưng lúc này không có thời gian cho Kiều Nhạc Sơn hỏi nhiều, đành phải kềm nén, nhìn về phía đệ tử Thiên Phù Tông mới tới đây.
Đột nhiên, ánh mắt Kiều Nhạc Sơn rơi xuống trên người Tô Vọng Linh, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn: "Tô đạo hữu cũng tới ư?"
Tô Vọng Linh sắc mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, nhìn tựa như một người bệnh bị trọng thương, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng mà mọi người ở đây đều biết hắn là thiếu chủ Linh Lung bảo, cho dù nhìn yếu hơn nữa, cũng không dám coi thường hắn.
Hắn lại cười nói: "Kiều đạo hữu, đã lâu không gặp."
Kiều Nhạc Sơn gật đầu với hắn, âm thầm suy nghĩ, vì sao đệ đệ mình và Thiên Phù Tông, thiếu chủ Linh Lung bảo cùng nhau tới đây, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Không chờ Kiều Nhạc Sơn suy nghĩ rõ ràng, lúc này trong đám người lại phát ra một tràng thốt lên.
Bởi vì bọn hắn phát hiện, gốc Tịnh Linh Thủy Liên kia lại di động.
Lần này phương hướng nó di động, lại là chỗ của đệ tử Phi Tiên đảo.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên thân gốc Tịnh Linh Thủy Liên đang chậm rãi di động kia, nó giống như không cảm giác được những ánh mắt này, chậm rãi di động về phía mục tiêu.
Lúc này, đệ tử Phi Tiên đảo và đám người vừa hội hợp cùng bọn họ, đều trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây.
Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu xen lẫn vào trong đám đệ tử Thiên Phù Tông, nhìn xem gốc Tịnh Linh Thủy Liên di động về phía bọn họ, tê cả da đầu.
Nàng giống như đã hiểu ý đồ của gốc Tịnh Linh Thủy Liên này, rõ ràng là chạy đến chỗ nàng.
Nhưng bây giờ nàng là hình người, cũng không có đặc biệt dùng yêu thể phóng linh lực ra với nó, tại sao nó lại cảm giác được nàng?
Trong lúc vô cùng khẩn trương, nàng nhịn không được cố gắng thu liễm khí tức của mình, để tránh Tịnh Linh Thủy Liên thật sự ăn vạ nàng trước mặt mọi người, đến lúc đó không ai có thể có thể bảo vệ được nàng.
Lúc này, Ninh Ngộ Châu bị nàng túm chặt tay đột nhiên nắm tay nàng.
Văn Kiều quay đầu nhìn sang, trông thấy hắn nghiêng đầu cười với nàng, giống như làm cho nàng yên tâm.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Tịnh Linh Thủy Liên quả nhiên đi tới chỗ đệ tử Phi Tiên đảo, nụ hoa khép kín kia hơi run rung động, vậy mà bắt đầu nở rộ, hương sen càng tỏa ra nồng đậm trong không khí.
Ngũ phẩm Thánh Liên trưởng thành chỉ trong nháy mắt.
Khi nó nở rộ, rất nhanh liền kết hạt, nếu người tu luyện không thể lấy được hạt sen vào lúc nó kết hạt, đến lúc đó hạt sen kia sẽ rơi vào nước, biến mất trong đó.
Người tu luyện nhanh chóng hành động, tất cả mọi người tiến về phía Tịnh Linh Thủy Liên, muốn đạt được hạt sen ngũ phẩm kia ngay lập tức.
Ngay cả đệ tử Phi Tiên đảo cũng không ngoại lệ, thậm chí bởi vì đệ tử Phi Tiên đảo cách nó gần nhất, trong nháy mắt nó kết hạt, lập tức lao xuống.
Vèo một phát, chín hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên kết ra bay lên.
Đệ tử Phi Tiên đảo cướp được ba hạt sen, trong số những người tu luyện chạy tới có ba người cảnh giới Nguyên Tông đỉnh cao cướp được ba hạt, ba hạt sen còn lại bay về phía đệ tử Thiên Phù Tông.
Lúc đệ tử Thiên Phù Tông còn sửng sốt, ba hạt sen kia đã bị một bàn tay mềm mại trắng nõn cầm lấy.
Văn Kiều bắt lấy ba hạt sen bay về phía nàng, lập tức cảm giác được vô số ánh mắt rơi vào trên người nàng, trong đó không thiếu người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông.
Loại ánh mắt trắng trợn trần trụi kia, làm cho nàng cảm thấy như có kim chích trên lưng, toàn thân căng cứng.
Nàng nhanh chóng cầm hạt sen kia kín đáo đưa cho phu quân nhà nàng, sau đó gọi ra roi Thạch Kim Mãng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Nhưng mà những người kia cũng không đặt nàng ở trong lòng, một người tu luyện cảnh giới Nguyên Không, sao có thể được bọn cảnh giới Nguyên Tông này để vào mắt? Hơn nữa nữ nhân này không chỉ dung mạo lạ lẫm, trên thân cũng không có kí hiệu của đệ tử môn phái nào, mặc dù đứng chung một chỗ với đệ tử Thiên Phù Tông, lại không phải là đệ tử Thiên Phù Tông, rõ ràng chính là một tán tu.
Đám người tu luyện kia trong nháy mắt liền xông về phía Văn Kiều, muốn cướp đoạt ba hạt sen còn lại kia.
"Đại ca!" Kiều Nhạc Thủy kêu một tiếng, tiến lên chắn trước mặt Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, nói cực nhanh: "Bọn họ là ân nhân cứu mạng của ta!"
Ánh mắt Kiều Nhạc Sơn chớp lên, thu hồi hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên vừa đạt được, lấy ra một thanh kiếm màu xanh thẳm.
Kiếm này cực kì mỏng và nhẹ, thân kiếm màu xanh thẳm giống như lưu ly trong suốt, tràn ngập khí tức tinh khiết không tì vết, nhưng mà linh áp xán lạn, lại là linh khí cấp thiên.
Kiều Nhạc Sơn chém xuống một kiếm, ánh kiếm phóng lên tận trời, ngăn cản những người tu luyện xông tới kia.
Ngay lúc Kiều Nhạc Sơn động thủ, đệ tử Phi Tiên đảo dồn dập tiến lên, đứng sau lưng hắn, tế ra vũ khí, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
"Kiều Nhạc Sơn, ngươi đây là có ý gì?" Một người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông đỉnh cao hỏi với vẻ mặt tức giận.
Kiều Nhạc Sơn giơ kiếm về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh: "Đồ đạo hữu, hai vị này là ân nhân cứu mạng của A Thủy, chính là ân nhân của Kiều Nhạc Sơn ta."
Sắc mặt đám người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông bị hắn ngăn lại trở nên cực kỳ khó coi, nhịn không được nói: "Kiều Nhạc Sơn, một mình nàng vậy mà đoạt được ba hạt sen, chúng ta canh giữ lâu như vậy, sao có thể cam tâm?"
Tịnh Linh Thủy Liên kết chín hạt, trong đó sáu hạt bị sáu người đoạt được, ba hạt còn lại vậy mà tập trung ở trong tay một người.
Cho nên, cũng không trách Văn Kiều độc chiếm ba hạt sen trở thành mục tiêu công kích.
"Thì tính sao?" Kiều Nhạc Sơn không thèm để ý: "Tranh đoạt hạt sen, dựa vào bản lĩnh, người nào cướp được chính là của người đó!"
Lời này mặc dù nói không sai, nhưng nếu tu vi của bọn hắn cao hơn nàng, cướp của nàng cũng là điều hiển nhiên.
Lúc này, một đám người tu luyện xuyên qua đám người, bay tới chỗ này, nhao nhao kêu lên: "Thiếu chủ!"
Mọi người nhìn sang, phát hiện là đệ tử Linh Lung bảo.
Lúc trước đệ tử Linh Lung bảo chậm một bước, không thể cướp được hạt sen, hết sức tiếc nuối.
Lúc này thấy thiếu chủ bọn họ ở chỗ này, lo lắng những người kia ra tay với thiếu chủ, tranh thủ thời gian tới, bảo hộ hắn ở sau lưng.
Tô Vọng Linh nói với đệ tử Linh Lung bảo: "Hai vị này là bằng hữu của ta, mong rằng chư vị sư huynh sư đệ bảo vệ bọn họ một chút."
Đệ tử Linh Lung bảo đáp một tiếng, đứng chung một chỗ với đệ tử Phi Tiên đảo.
Kế tiếp lại có một đám người tu luyện bay về hướng bên này, "Vương sư huynh, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Vương Quần Phương nhìn thấy những người này, lập tức mừng rỡ nói: "Mấy vị sư đệ, các ngươi cũng ở đây ư! Mau tới đây, Ninh công tử và Văn cô nương là ân nhân cứu mạng của chúng ta, các ngươi nhất định phải giúp đỡ.
Còn nữa, Ninh công tử biết phù văn cổ xưa!"
Đệ tử Thiên Phù Tông nghe được câu nói sau cùng, kiên định không thay đổi lao đến, đứng ở sau lưng đệ tử Phi Tiên đảo.
Người tu luyện ở đối diện sắc mặt âm trầm.
Nhưng mà không chờ bọn hắn làm cái gì, lại nghe được một giọng nói mừng rỡ không thôi: "Ninh đan sư, ngươi cũng ở đây sao?"
Đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện một đám luyện đan sư vậy mà bay tới phía bên này, trong đó còn có Trần Thế Hinh đan sư cấp địa của Đan Phù Tông, cùng mấy luyện đan sư có chút danh tiếng tại Tán Tu Minh -- đám người Chúc Anh, Quách Thành Nghiệp.
Ninh Ngộ Châu nở nụ cười trên mặt, làm lễ chào hỏi những người này, cười hỏi: "Tại sao các hiền huynh cũng ở đây?"
Trần Thế Hinh có dáng vẻ tuổi trẻ phong lưu, thần sắc có chút ngạo mạn, liếc xéo đám người tu luyện muốn cướp hạt sen kia, nói ra: "Nghe nói có Thần mộc ở đây, chúng ta liền qua đây nhìn một cái."
Trước mặt mọi người, trực tiếp nói thẳng mục đích của bọn hắn, tính cách của Trần Thế Hinh này cũng là hết sức ngay thẳng.
Lúc Ninh Ngộ Châu đang hàn huyên với bọn hắn, lại nghe được một giọng nói kinh hỉ vang lên: "Muội tử, Ninh huynh đệ, các ngươi cũng ở đây à!"
Đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân cao lớn khôi ngô mang theo một đám thể tu chạy đến chỗ này.
Rất nhiều người ở đây biết hắn ta, người này là thể tu Hùng Ngôn, mặc dù hắn ta chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Linh, nhưng sức chiến đấu lại không tầm thường, hơn nữa quen biết rất nhiều thể tu.
Càng ngày càng nhiều người chạy đến chỗ đệ tử Phi Tiên đảo bên kia, hơn nữa hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với Ninh Ngộ Châu, luyện đan, chế phù, được hắn cứu mạng, quen biết trong thành Đan Phù..
Mọi người ở đây đều hơi choáng váng, nhịn không được suy nghĩ, nam tu cảnh giới Nguyên Mạch này rốt cuộc là phù lục sư hay là luyện đan sư? Hơn nữa mặc kệ là phù lục sư hay là luyện đan sư, đều đối với hắn có chút khách khí.
Kiều Nhạc Sơn kinh ngạc nhìn thoáng qua hai người Ninh Ngộ Châu, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên thân người tu luyện ở phía đối diện.
Vẻ mặt đám người kia trở nên hết sức khó coi, giờ đây loại tình huống này, căn bản là không đánh được.
Một người cầm đầu cảnh giới Nguyên Tông đỉnh cao âm thầm cắn răng, ánh mắt xuyên qua đám người, rơi xuống trên thân Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, rốt cuộc nói: "Chúng ta đi!"
Người tu luyện này vừa đi, những người khác đành phải thôi, cũng rời đi theo.
Mặc dù vẫn có người chưa từ bỏ ý định muốn cướp hạt sen, nhưng nhìn thấy lấy đệ tử Phi Tiên đảo cầm đầu và hầu hết đệ tử của mấy thế lực lớn tại Phi Tinh đại lục đều bảo hộ hai người đạt được hạt sen kia, chỉ có thể không cam lòng rời đi.
Cho đến khi đám người này rời đi, Kiều Nhạc Sơn mới thu hồi kiếm, Kiều Nhạc Thủy cũng âm thầm thở phào, cảm kích cười cười với ca ca hắn.
Ninh Ngộ Châu cũng cảm tạ đám người này: "Đa tạ chư vị đã tương trợ."
"Ninh công tử không cần phải khách khí, đây là việc nên làm."
"Ninh công tử đã cứu tính mạng của bọn ta, chúng ta tất nhiên phải đưa tay tương trợ."
"Đúng vậy.."
Một đám người mồm năm miệng mười nói, bầu không khí có chút náo nhiệt.
Lúc này, Tịnh Linh Thủy Liên đã kết hạt dần dần khô héo, một lần nữa chìm xuống đầm nước.
Ngay khi nó khô héo biến mất, nước trong Ngục Thủy Trạch cũng lặng yên phát sinh biến hóa, những Thủy Yêu vốn trốn dưới đáy nước lặng yên nhô ra mặt nước, dùng ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm người tu luyện trên không.
Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn ngay lập tức chú ý tới biến hóa chung quanh.
Ánh mắt của bọn hắn ngưng lại, cùng lúc nhìn xuống đầm nước phía dưới.
Đồng tử Tô Vọng Linh hơi co lại, kinh ngạc nói: "Không tốt, Ngục Thủy Trạch có biến, chúng ta đi nhanh lên."
Mọi người ở đây nhìn hắn đầy thắc mắc, không biết hắn có ý gì, nhưng mà Tô Vọng Linh đã không có thời gian giải thích, thúc giục đám người tranh thủ thời gian rời đi, đệ tử Linh Lung bảo không nói hai lời, liền đi theo hắn.
"Đi mau!" Kiều Nhạc Sơn cũng nói với đệ tử Phi Tiên đảo.
Những người khác dù không rõ nguyên nhân, đành phải đi theo.
Ngay lúc bọn hắn bay ra bên ngoài Ngục Thủy Trạch, Ngục Thủy Trạch đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, ngay sau đó một luồng chướng khí màu máu không sạch sẽ từ đầm nước hạ xông ra, huyết chướng khuếch tán trong nháy mắt, toàn bộ Ngục Thủy Trạch không còn yên bình và tĩnh lặng như lúc trước..