“Thình thịch” Cửa bị gõ, chỉ trong chốc lát đã có người tới mở cửa, “Xin hỏi ngài muốn tìm ai?” Người bên trong nhìn người ngoài cửa rồi hỏi, “Ta muốn tìm Qúy Tinh.” Người kia suy nghĩ một chút, “Không có người này.’’ Nói xong định đóng cửa lại.
“Đợi một chút, tôi muốn tìm Minh chủ phu nhân.’’ Nói như vậy có khi người ta sẽ biết chứ? Chỉ thấy người mở cửa hoài nghi nhìn hắn, người này bị bệnh chăng? Người đến đây chỉ toàn tìm Minh Chủ, còn Minh chủ phu nhân thì lại là lần đầu gặp phải.
“Ngài chờ một chút, ta đi thông báo một tiếng.” Nam Cung Hi gật đầu, người nọ đóng cửa lại rồi đi vào, Nam Cung Hi ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui. Nghĩ tới một lúc nữa gặp mặt phải nói những gì, chẳng qua đợi rất lâu cũng không thấy người ra ngoài, đúng lúc hắn đang muốn gõ cửa lần nữa thì cửa lại mở ra.
“Phu nhân, chính là người này muốn gặp người.” Nam Cung Hi sửa soạn một chút rồi xoay người lại, chẳng qua khi hắn xoay người nhìn người đứng ở thì choáng váng, sao lại là nàng ấy? Không phải Qúy Tinh sao? Lâm Nhược Tịch cũng nhìn thấy hắn, giờ phút này trên mặt hắn không bị râu che đi, nên nàng rất nhanh nhận ra hắn.
“Nam Cung Hi? Ngươi đến tìm ta?” Lâm Nhược Tịch chỉ vào chính mình, còn Nam Cung Hi lại lắc đầu thật nhanh, “Không phải, ta tới tìm Qúy Tinh.” Hắn mới vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch không chút do dự xoay người lại, rầm một tiếng đóng cửa lại trước mặt hắn, lúc này Nam Cung Hi ngẩn người tại chỗ.
“Ngươi ở đây trông coi, ta đi tìm Tinh nhi.” Nàng nói với người đứng bên cạnh, hắn gật đầu một cái, lúc này nàng mới yên tâm rời đi. Trong hoa viên, Qúy Tinh đang kể chuyện cổ tích hiện địa cho bọn trẻ nghe, chúng đều rất thích, luôn ở gần nàng nghe chuyện xưa.
“Tử Hào, đi tìm nhũ mẫu đi, ta có việc muốn nói với nghĩa mẫu của con.” Lâm Nhược Tịch vừa đi tới vừa nói chuyện với con trai của mình, còn Qúy Tinh thì ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngay sau đó cúi đầu xuống. “Triết nhi, Niệm Sầu, các con cũng đi tìm nhũ mẫu có được không? Tối nay mẫu thân sẽ lại kể cho các con nghe chuyện xưa được không?” Hai đứa trẻ cùng lúc gật đầu, “Chúng con biết rồi thưa mẫu thân, đi thôi.” Quý Triết đứng dậy kéo Niệm Sầu và Lâm Tử Hào chạy ra ngoài.
“Nhược Tịch, có chuyện gì? Sao vẻ mặt của tỷ lại nghiêm trọng như vậy?” Nói đến chuyện này, nàng bước lại gần rồi ngồi xuống, “Nam Cung Hi tới tìm muội, người thì đang ở ngoài cửa, còn muội có muốn đi hay không.” Nàng nói xong thì nhìn Qúy Tinh, Qúy Tinh sững sờ, hắn tìm nàng ư? Không phải hắn đã cùng với Tuyết Nhi thân mật bên nhau rồi sao? Còn tìm nàng làm gì nữa?
“Một mình hắn?” Quý Tinh hỏi không chủ đích, Lâm Nhược Tịch suy nghĩ một rồi ngay sau đó gật đầu một cái, “Ừ, chỉ một mình.” Mới vừa rồi bên cạnh hắn vốn dĩ không có ai, như vậy nàng cũng rất buồn phiền, không phải hắn đã thành thân rồi sao?
“Đi xem một chút thôi.” Nói xong nàng đứng lên, Lâm Nhược Tịch cũng đứng dậy theo, hai người cùng nhau đi tới cửa. Đã nhiều năm như vậy, có một số việc cũng đã gần như phai nhòa, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng muốn gặp hắn.
Nam Cung Hi đi qua đi lại ngoài cửa, lúc muốn tiến gõ cửa thì của hắn còn kịp chạm vào cửa đã mở ra. Người phía sau cửa đúng là người hắn muốn tìm, chẳng qua khi thấy Qúy Tinh trước mặt, những gì chuẩn bị nói đều không nói thành lời. Chỉ biết ngẩn ngơ nhìn nàng, Qúy Tinh một chút cũng không thay đổi, xem như sau khi sinh đứa trẻ thì vóc người vẫn như cũ, chẳng qua lại càng thêm mặn mà.
“Này, ngươi hồ đồ à? Không phải muốn tìm Tinh nhi sao? Hiện tại muội ấy đang ở chỗ này, có chuyện gì cứ nói đi.” Lời nói của Lâm Nhược Tịch kéo thần trí của hắn trở về. Chẳng qua trong lời nói của nàng, không có vẻ gì là giống như mời hắn vào trong, còn Qúy Tinh thì không nói gì cả, hình như là đồng ý với Lâm Tịch Nhược.
“Chuyện đó... Chuyện đó... Quý triết có phải là hài tử của ta hay không?” Hắn vừa hỏi xong thì Qúy Tinh đã ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lâm Nhược Tịch cũng không nói gì, làm sao hắn biết được có Qúy Triết trên đời này? Nam Cung... Nam Cung...”Hừ... Thì ra là ngươi chính là người bị Triết nhi phá ngang việc uống sữa? Hừ...” Lâm Nhược Tịch khinh bỉ không thèm nhìn hắn, Nam Cung Hi nghe xong những lời này thì đỏ mặt, hắn không biết... Nếu như hắn biết thì hắn tuyệt đối sẽ không để Triết nhi nhìn thấy hắn như vậy.
“Ngươi là Nam Cung Hi đúng không? Ngươi có phải mất trí nhớ hay không? Năm đó ta chảy nhiều máu như vậy, đứa bé còn sống được sao? Hơn nữa, người con gái tên Trữ Tuyết kia không sinh giúp ngươi sao? Sao lại đi khắp nơi nhận loạn hài tử như vậy?” Lời này Qúy Tinh vừa mới nói ra thì Nam Cung Hi Quý chuyện lời này vừa nói ra, Nam Cung hi liếc mặt.
“Vậy, tại sao Triết nhi lại mang họ Quý?” Nhắc đến chuyện này, ngay cả Lâm Nhược Tịch cũng khó tránh khỏi việc nhìn hắn giống như đồ ngốc. “Bởi vì Tinh nhi đã sinh một nữ nhi, bọn chúng một đứa mang họ của mẫu thân, một đứa mang họ của phụ thân.” Mặc dù Lâm Nhược Tịch nói như vậy, nhưng Nam Cung Hi vẫn không tin tưởng, hắn muốn nghe chính miệng nàng nói.
“A Hảo, mau đi gọi Tiểu thiếu gia và Tiểu thư đến đây.” Quý Tinh quay về phía người kia rồi nói, A Hảo gật đầu một cái rồi xoay người đi vào. Không bao lâu sau, A Hảo dẫn theo hai đứa trẻ đi ra.
“Mẫu thân, người tìm Niệm Sầu sao ạ?” Quý Niệm Sầu chạy đến đầu tiên nhưng Qúy Triết đã vội vã kéo cô bé lại, “Mẫu thân, người tìm con à? Đồ quỷ sứ đáng ghét! Muội đừng giành mẫu thân với ta chứ!” Quý Triết nhìn cô chằm chằm, Qúy Niệm Sầu cũng uất ức nhìn hắn.
“Triết nhi, con nhìn xem người ngoài cửa một chút, có biết hay không?” Quý Tinh chỉ về phía hắn rồi nói, lúc này Qúy Triết mới nhìn ra cửa. Nam Cung Hi không thể tin được, nàng ấy thực sự có hai hài tử, mà nhìn diện mạo của bé gái kia, rõ ràng không giống hắn, nhưng việc đả kích hắn nhất chính là lời nói của Qúy Triết.
“Không biết, người này là ai vậy?” Thằng bé lắc cái đầu nhỏ, thật ra thì nó thù rất dai, đây không phải là Nam Cung thúc thúc đáng ghét bị nó phá ngang chuyện uống sữ mẹ hay sao? Thằng bé lập tức nổi giận với hắn, cho nên không thèm nhận biết hắn.
“Triết nhi, đứa bé nói dối sẽ không ai thương.” Nam Cung Hi ôn hòa nhìn thằng bé, nhưng khuôn mặt của nó lại đầy sự ghét bỏ, “Mẫu thân, người này ra là ai vậy? Thật đáng ghét! Mau đuổi hắn đi đi!” Quý triết thở hổn hển trừng mắt nhìn người trước mặt, Qúy Niệm Sầu cũng nghiêng đầu nhìn, cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
“Thật xin lỗi, nhi tử của ta không biết ngươi, còn nữa hình như thằng bé không thích ngươi...ngươi có thể đi được rồi.” Quý Tinh không cảm xúc nói, Nam Cung Hi lui về phía sau hai bước, chuyện này so với tưởng tượng của hắn sao có thể khác xa như vậy?
“Triết nhi, trở về nhà Nam Cung thúc thúc chơi có được hay không? Lần này Nam Cung thúc thúc nhất định sẽ chơi với con có được hay không?” Hắn không nổi giận nhìn đứa trẻ trước mặt, Qúy Triết hơi nghiêng đầu, “Con chỉ thích Vu thúc thúc, mẫu thân, lần sau mời Vu thúc thúc đến nhà dùng cơm có được hay không?” Quý Tinh gật đầu với nó, đứa trẻ này, người nào tốt với nó, nó sẽ nhớ người đó, nhớ đến người tên Vu Lỗi đó cũng là một người tốt.
Sắc mặt của Nam Cung Hi còn trắng hơn trước, thì ra hắn trong lòng của thằng bé còn không bằng được Vu Lỗi. Cũng đúng, mỗi lần đều là do Vu Lỗi dẫn thằng bé đi chơi, đùa giỡn đủ các kiểu... Còn hắn, hình như mỗi lần đều nổi giận với thằng bé, nó ghét hắn là chuyện đương nhiên.
“Thật xin lỗi, ta không nên tới quấy rầy các nàng.” Nói xong hắn xoay người lảo đảo rời đi, “Mẫu thân, Nam Cung thúc thúc tới tìm con sao?” Quý triết ngẩng đầu nhìn nàng, Qúy Tinh lắc đầu một cái, “Haizz! Thật là một bóng lưng cô độc.” Lúc này, Lâm Nhược Tịch cũng lên tiếng, nàng thở dài.
“Triết nhi, con nói cho mẫu thân biết, con thật sự rất ghét Nam Cung thúc thúc sao?” Quý chuyện ngồi xuống nhìn thằng bé, Lâm Nhược Tịch sững sờ, sao Tinh nhi lại hỏi cái này? Quý Triết nghiêng đầu nghĩ một lát, “Cũng không có ạ! Chỉ là con vẫn còn đang giận thúc ấy.” Nghe được câu trả lời của thằng bé, Qúy Tinh bật cười.
“Con đó!” Nàng xoa đầu nó, khuôn mặt của Qúy Triết mang vẻ không hiểu. “Mẫu thân, không phải là do con làm Nam Cung thúc thúc tức giận mà bỏ đi rồi chứ?” Nó khó hiểu hỏi, “Đúng vậy! Về sau hắn sẽ không tới tìm con nữa.” Quý Triết nghe xong lời này, thân thể nhỏ vội vàng chạy ra ngoài.
“Hả! Triết nhi, con đi đâu vậy?” Quý Tinh gọi với theo thằng bé, “Mẫu thân, con đi tìm Nam Cung thúc thúc đây!” Nói xong chạy thẳng một mạch, Lâm Nhược Tịch đi tới bên cạnh nàng, “Tinh nhi, muội nói có phải đây là bản năng phụ tử hay không?” Theo lý mà nói, theo lời kể của Triết nhi thì Vu Lỗi tốt hơn nhiều so với Nam Cung Hi, nhưng tại sao thằng bé lại thích quấn lấy hắn?,
“Có lẽ vậy...” Quý Tinh nhìn về phía xa, “Mẫu thân, Niệm Sầu mệt rồi.” Cô bé không biết tại sao mẫu thân lại gọi nàng ra đây, chẳng qua là bắt cô bé đứng mệt chết đi được. “Ồ, Niệm Sầu à, mẫu thân dẫn con vào trong.” Nói xong nàng khom lưng bế lấy Niệm Sầu. “Tinh nhi, vậy còn Triết Nhi?” Lâm Nhược Tịch hỏi, “Yên tâm đi, không có việc gì.” Rồi nàng ôm Qúy Niệm Sầu đi vào, Lâm Nhược Tịch cũng đi vào theo.
Nam Cung Hi đang đi thì phát hiện ra mình bị người nào đó kéo, hắn xoay người lại nhìn phía sau, không có ai cả, chẳng lẽ hắn xuất hiện ảo giác chẳng?”Nam Cung thúc thúc, con ở đây!” Hắn thật ngốc, thằng bé rất thấp mà, nếu Nam Cung thúc thúc không cúi đầu làm sao có thể nhìn thấy nó?
“Không phải con rất ghét ta sao? Còn đuổi theo làm cái gì?” Lúc này, giọng điệu của hắn rất tệ, Qúy Triết vừa nghe thì nước mắt đã lưng tròng, chính nó cũng không biết vì sao mình lại muốn thân thiết với người trước mặt này.
“Con... Con... Hu hu ~~ lại tức giận với con.” Nói xong, thằng bé xoay người chạy về, lại bị Nam Cung Hi đưa tay giữ lại, “Tiểu tử! Đừng khóc! Tránh để người khác nói ta bắt nạt con!” Nhìn thấy bộ dạng đẫm nước mắt của nó, hắn cảm thấy rất chướng mắt.
“Thúc thúc đang bắt nạt con! Con phải đi nói với mẫu thân. Này! Thúc mau buông con ra!” Thằng bé giùng giằng bị hắn xách lên, “Không thả, nếu không để con trở về tố cáo, có muốn... Có muốn ta giết con hay không hả?” Nói xong hắn làm ra bộ dạng như đang suy tính nghiêm túc,Qúy Triết vừa nghe thấy đã ngừng vùng vẫy, trợn to hai mắt nhìn hắn.
“Không... không được giết con! Ta không đi mách là được đúng không?” Thằng bé làm bộ đáng thương nhìn Nam Cung Hi, “Được thôi, chỉ là...” Hai chữ đằng trước khiến Qúy Triết thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai chữ phía sau thì lại làm thằng bé giật mình. “Ta bảo gì con cũng đều phải nghe!” Vì mạng sống, thằng bé cũng không đếm xỉa đến thứ gì.
“Được rồi, vậy đi thôi.” Nam Cung Hi thả đứa trẻ xuống, “Đi đâu ạ?” Nam Cung Hi nhìn nó, buông nó ra nó cũng không chạy.”Nhiệm vụ của con là dẫn ta đi chơi ở đây một ngày.” Quý Triết kinh ngạc nhìn hắn, đi chơi? Chuyện này thì thằng bé làm được! “Được ạ, Nam Cung thúc thúc, chúng ta đi thôi.” Qúy Triết tiến lên nắm lấy bàn tay to của hắn rồi kéo đi, mặc nhiên dáng vẻ của hai người bọn họ rất giống phụ tử.
“Nam Cung thúc thúc, con muốn ăn cái này, cái này, còn nữa cái đó.” Nhìn đứa trẻ đang không ngừng chỉ huy bắt hắn mua đồ ăn. Khuôn mặt của hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, rốt cuộc là người nào dẫn người nào đi chơi vậy?”Tiểu tử, sao con chỉ biết ăn thôi vậy?’’ Nói tới nói lui, nhưng những món đồ mà thằng bé muốn hắn đều mua không thiếu thứ gì, đang lúc hai người vui vẻ đi dạo thì có một nữ nhân đi tới.
“Minh Chủ? Thật sự là ngươi à?” Nữ nhân kia đẩy Qúy Triết ra, tiến lên ôm lấy Nam Cung Hi, cơ thể dính cả lên người hắn, Nam Cung Hi dùng sức đẩy ra, nữ nhân này kiếp trước là bạch tuộc sao? Quý Triết tức giận nhìn hai người trước mặt, lại muốn uống sữa mẹ sao? Đôi mắt của thằng bé đảo một vòng, có rồi! Ngay sau đó, Qúy Triết lập tức khóc lớn lên...