Đàm Tam Khuyết đã đưa ra tối hậu thư.
Nếu ta không quay về, hắn ta sẽ tấn công Kinh Châu, lúc đó ta chỉ còn nước chịu đòn.
Nhưng làm sao ta có thể quay về được?
Cảm giác tự do thật sự quá tuyệt vời!
Ta không còn phải giam mình trong những tòa lầu các, có thể tự do đi săn, du ngoạn danh lam thắng cảnh, kết giao với nghĩa sĩ thiên hạ.
Ban ngày, ta thao thao bàn luận về kinh nghiệm dụng binh.
Đêm xuống, ta đàn hát vui vẻ cùng bằng hữu.
Không phải đối diện với cái mặt mo ngày càng thờ ơ lạnh nhạt của Đàm Tam Khuyết, không phải đối mặt với nữ nhân thiển cận như Tống Bảo Bình, thậm chí ta còn chẳng nhớ đến bọn họ.
Ta trấn thủ Kinh Châu, dốc lòng kinh doanh cũng là vì bản thân, người tài ta thu nạp đều gọi ta là chủ công, dân chúng đi đường đều nối đuôi nhau chào đón.
- Chẳng biết có Đàm Tam Khuyết nào, chỉ biết có Lưu Kinh Châu ta.
Ta chỉ hận mình đã làm gì trong mười năm qua, tại sao không sớm tự lập, lại chắp tay nhường lại nhân tài, đất đai, binh lính cho Đàm Tam Khuyết, rõ ràng ta mới là mủ của đế vương, con cháu nhà Hán!Ta thực sự không muốn quay về, lại sợ Đàm Tam Khuyết tấn công, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, bằng hữu Tề Ngoạn hiến kế:
"Đàm Tam Khuyết đã mời, chủ công có thể đến gặp một lần."
"Như vậy chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?"
Tề Ngoạn che miệng cười: "Các ngươi là phu thê, làm sao hắn ta có thể ngươi được. Hắn ta yêu chiều Tống Bảo Bình như thế, vậy mà khi Tống Bảo Bình có ý định ngươi cũng bị hắn ta tát ngay trước mặt mọi người. Ta thấy Đàm Tam Khuyết vẫn còn tình cảm đối với chủ công."
"Thật buồn nôn." Ta suýt nữa thì nôn ra: “Những ngày tốt đẹp của ta chỉ mới bắt đầu, tên chó má họ Đàm này đúng là âm hồn bất tán!"
Nàng ấy phe phẩy quạt lụa, chậm rãi nói:
"Ngươi chỉ là bỏ nhà ra đi, chứ đã hòa ly đâu, ngươi vẫn là chính thê của Đàm Tam Khuyết."
"Ngươi cũng chẳng phản quốc, chỉ là tìm một thành trì tạm trú, chẳng xưng vương phía Nam, cũng chẳng đổi quốc hiệu, hắn ta lấy quyền gì mà đánh ngươi?"
"Một nam nhân, dẫn năm mươi vạn quân đến đánh thê tử, thiên hạ làm gì có chuyện bạo lực gia đình như vậy! Truyền ra ngoài chỉ khiến người ta chê cười."
Ta gật đầu: "Theo ý ngươi, ta nên làm thế nào?"
"Chủ công có thể đến đại doanh Giang Châu, vừa vào cửa lập tức khóc lóc thảm thiết."
Tề Ngoạn phe phẩy quạt lụa, ghé vào tai ta dặn dò phải làm thế này thế kia.
Ta vừa nghe xong, nói: "Tuyệt diệu!"
Quả không hổ danh là bằng hữu gian trá của ta.
Trong số các tỷ muội của ta, chỉ có nàng ấy là nhiều quỷ kế nhất.
"Nhưng nếu chủ công đi, vậy cần mang theo vài thị vệ võ công cao cường để phòng bất trắc - có cần gọi Vệ tiểu tướng quân đến không?"
"Không cần. Hắn đang dẫn binh ở ngoài, chuyện nhỏ nhặt này, không cần phiền hắn."s
Đêm đó ta lên đường đến đại doanh Giang Châu.
Thuyền bè nối đuôi nhau, binh giáp vô số, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn ta.
"Đừng sợ." Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ta ở đây."
Ta quay phắt lại, không biết từ lúc nào Vệ Phong đã đứng sau lưng ta, ngựa trắng thương bạc, vẻ mặt thong dong.
"Sao ngươi lại đến đây?!"
Vệ Phong giả làm tiểu binh bình thường: "Chủ công gặp khó khăn, sao Vệ Phong có thể đứng nhìn?"
Bấy giờ ta mới biết, hắn nhận được tin tức thì lập tức khởi hành trong đêm, không biết ngày đêm chạy ba ngày đường, chạy bảy con ngựa, mới đuổi kịp ta.
"Dù phải bỏ mạng, ta cũng sẽ bảo vệ chủ công bình an giữa loạn quân." Thiếu niên đặt tay lên kiếm, xem nhẹ sống chết.
Vành mắt ta nóng lên: "Vậy phải làm phiền Bá Ước rồi."
Hết chương 6