Sau khi tình hình ổn định, ta nhận được tấu chương của quần thần, đề nghị ta mở rộng hậu cung.
Ta: "Hả?"
"Dù bệ hạ là nữ hoàng, nhưng cũng không thể cô đơn một mình, không có phối ngẫu được."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Bệ hạ đã hưu bỏ Hiến Vương, nên chọn thêm vài thanh niên tài tuấn, để lại huyết mạch hoàng gia."
Ta chưa kịp mở miệng, quần thần đã tranh nhau dâng danh sách lên. Toàn là những thanh niên tài tuấn từ các thế gia trong kinh thành.
"Cả mười lăm tuổi cũng đưa lên!" Ta vô cùng đau đớn chỉ vào tập tranh: “Các ngươi đặt trẫm ở chỗ nào!"
"Bệ hạ đừng lo, cũng có người bốn mươi tuổi."
Ta chộp lấy danh sách ném xuống.
Cho ngươi bốn mươi! Cho ngươi bốn mươi!
Cả triều ồn ào, Vệ Phong không nói một lời, quay đầu bỏ đi.
"Ơ, sao Vệ Đại Tướng quân lại đi rồi? Chưa tan triều mà.""Phải đấy, chuyện gì vậy?"
"Đây là coi thường quân vương, không coi bệ hạ ra gì."
Ta vội vàng gọi: "Tan triều! Vệ Tướng quân đã đi rồi các ngươi còn đứng đây làm gì? Mau về mau về."
Trở về cung, ta nhíu mày bàn bạc với Tề Ngoạn: "Chuyện lập hậu này, ngươi thấy sao?"
Tề Ngoạn lấy ra ba cuộn tranh: "Thần đã giúp bệ hạ chọn lọc, ba vị này về tài học lẫn tính tình đều xứng đôi với bệ hạ."
Ta rầu rĩ không vui, chẳng có hứng thú gì.
Nàng ấy mở cuộn tranh đầu tiên: "Đây là trưởng tử nhà Thôi thị ở Hà Thanh. Chọn hắn, Thôi thị sẽ hoàn toàn thuộc về bệ hạ. Thôi thị nhân tài như mây, bệ hạ có thể mượn việc này để kiềm chế các thế gia khác."
Ta lắc đầu.
Nàng ấy mở cuộn tranh thứ hai: "Đây là trưởng tử Hồ thị. Hồ thị ba đời làm thương nhân, vốn có danh xưng Hồ Bán Thành, bệ hạ chọn hắn, sẽ không phải lo lắng về quốc khố nữa."
Ta nhìn về cuộn tranh cuối cùng. Hứng thú đã tàn, cũng không biết đang chờ đợi điều gì.
Tề Ngoạn lộ ra nụ cười tinh quái, từ từ mở ra.
Ta sững sờ.
Khác với hai bức trước, bức tranh này chỉ có vài nét vẽ sơ sài. Trường thành trùng điệp, sóng gió hùng vĩ, một người. Gương mặt hắn rất mờ nhạt, nhưng ta sẽ không bao giờ quên. Đây là bức tranh ta vẽ Vệ Phong trên đài điểm tướng trước khi hắn Bắc phạt.
"Đừng đùa." Dòng lũ trong lòng ta lại dâng trào.
"Được." Tề Ngoạn từ từ cuộn tay ta lại: “Tuy Vệ Phong đứng trong hàng tam công, nhưng xuất thân bình thường, trong nhà không có ai, hơn nữa tất cả của hắn đều do bệ hạ ban cho, ngoài việc đánh thành chiếm đất, khó có thể mang lại lợi ích gì khác cho bệ hạ. Giờ thiên hạ đã thống nhất, không còn chỗ nào để đánh, Vệ Phong ở triều đình chắc chắn sẽ càng ngày càng yếu thế. Bệ hạ liên hôn với hắn, không những không có lợi, còn bị người ta dèm pha."
Ta nắm chặt cổ tay nàng ấy, run rẩy nói: "Ngươi biết ta không nghe những thứ đó."
"Vậy ngươi muốn nghe gì?"
Ta im lặng hồi lâu: "Ta với hắn quả thật rất thân thiết, rất gần gũi. Nhưng bao nhiêu năm nay, ta đã sớm không biết, giữa chúng ta rốt cuộc là tình nghĩa gì nữa."
"Ngươi không thích hắn?"
"Đương nhiên không phải!"
"Vậy ngươi sợ hắn không thích ngươi?"
Ta thở dài: "Ta sợ hắn chỉ kính trọng ta, chứ không có tình cảm nam nữ gì với ta."
"Ngươi là không nhìn rõ mình trông như thế nào? Hay là không nhìn rõ ánh mắt Vệ Phong nhìn ngươi?"
"Không nhìn rõ ánh mắt của hắn." Ta thành thật đáp: “Hắn luôn không nhìn ta."
Tề Ngoạn trợn mắt, kéo tay ta: "Vậy thì đi hỏi đi!"
"Khoan đã! Hắn là thần tử, nếu ta ban chiếu, hắn sẽ không từ chối, nhưng như vậy chẳng phải ta đang cưỡng ép dân nam sao. Ta biết một khi ta mở lời, Bá Ước sẽ đồng ý, nhưng ta không muốn hắn chịu ấm ức."
"Phiền đi được!" Tề Ngoạn giậm chân, ném những tờ tấu chương như bông tuyết vào người ta: “Mỗi ngày phê duyệt tấu chương cho ngươi! Còn phải nghĩ cách giúp ngươi hỏi cái này hỏi cái kia!"
"Vậy thì đừng hỏi nữa."
"Hỏi!" Tề Ngoạn giận dữ vung tay áo: “Thật chán ghét cái bộ dạng nhát gan của ngươi."
Hết chương 26