Chiếc thuyền nhỏ từ từ lướt vào giữa đám lá sen.
Bờ bên kia ngàn quân vạn mã.
Ta và Vệ Phong trốn dưới đám lá sen hái hạt sen ăn.
Lá sen nối liền trời đất, hạt sen thanh ngọt.
Trong tiếng nước chảy xung quanh, ta không kìm được gối đầu lên tay.
Ánh nắng xuyên qua những chiếc lá sen to lớn chiếu lên mặt, rực rỡ như vàng ròng.
"Bá Ước, năm trăm binh sĩ kia làm sao?"
"Bị đại quân xông tới, chắc là đã tan tác rồi."
"Vậy chẳng phải chúng ta thành tướng không quân rồi sao?"
Hắn bình thản ừ một tiếng: "Phải nhanh chóng về Kinh Châu phòng thủ, tên Đàm tặc sẽ không tha cho chúng ta đâu."
"Không đúng, không đúng. Đã qua sông rồi, sao không đến Thái Thương, giải quyết luôn vấn đề lương thảo của ngươi? Đàm Tam Khuyết nghĩ chúng ta chạy về Kinh Châu, tuyệt đối không ngờ tới phía Bắc."
Ánh mắt chúng ta giao nhau.
Vệ Phong nói: "Được."
Ồ, Vệ tiểu tướng quân đã lớn rồi, càng ngày càng trầm ổn nội liễm.Bây giờ hỏi hắn về quân sự, hắn chỉ có hai câu trả lời.
Được, hoặc không được.
Cũng không giải thích nhiều, rất cao thâm khó lường.
Dù sao cứ nghe theo hắn là được, hắn nói được thì chắc chắn sẽ thành công.
Lời của Vệ Bá Ước, quả thật một chữ đáng ngàn vàng.
Chúng ta kéo thuyền lên bờ, hái đầy khoang hạt sen coi như quà tặng lại cho bà lão, sau đó cùng nhau đi về phía Bắc, dọc đường thu nạp quân lính tản mát, chỉ vài ngày đã đến Thái Thương.
Thái Thương nằm sát Hàm Cốc Quan, là kho lương của thiên hạ, được xây dựng trên đồi núi, địa thế rất hiểm trở, dễ thủ khó công.
Khi chúng ta đến, Hoàng lão Lệnh công cũng đã tới.
Hoàng lão Lệnh công là cựu bộ của phụ hoàng, theo ta về với Đàm Tam Khuyết.
Sau này ta làm chủ Kinh Châu, Đàm Tam Khuyết sợ Vệ Phong lớn mạnh, đã giao Hoàng lão Lệnh công cho ta.
Vừa gặp mặt, vị lão tướng tam triều này đã ôm chặt lấy Vệ Phong:
"Chuyện trên Đồng Tước đài, bọn ta đều đã nghe nói. Nếu không có ngươi, Công chúa đã nguy to!"
"Binh giáp của Đàm quân đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi!"
"Dọc đường không bị ai phát hiện chứ."
"Hahahahaha! Ta lén lén lút lút, ngay cả quân sư cũng không biết ta đã rời Nam quận."
Đêm tối gió to, chúng ta đều thay áo giáp của Đàm quân, giương cờ Đàm quân, đường hoàng đến trước cổng thành.
"Ai đến đó?"
"Quan vận lương Giang Châu Thái Hà." Hoàng lão Lệnh công đường hoàng gọi cổng.
"Có lệnh bài không?"
"Có!"
Chúng ta đều từ Đàm quân ra, không chỉ biết số hiệu của Đàm quân, việc làm giả lệnh bài càng dễ dàng hơn, ngay cả bản vẽ lệnh bài cũng do chính tay ta thiết kế giám sát năm Đàm Tam Khuyết khởi binh.
Kiểm tra không có vấn đề gì, Thái Thương hạ cầu treo, chúng ta đường hoàng vào thành.
Quan thủ thành vừa thấy mặt: "A, ngươi không phải Thái Hà!"
Rồi hắn ta nhìn thấy ta: "A, ngươi là..."
"Ta là chủ mẫu của ngươi." Ta cởi mũ giáp, xõa mái tóc dài: "Phụng mệnh Hoàng thượng, tiếp quản Thái Thương."
"Nhưng hạ quan chưa nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng..."
Ta quất roi ngựa vào mặt hắn ta: "Cần gì thánh chỉ?! Gặp ta như gặp Hoàng thượng!"
Quan thủ thành im lặng ôm mặt: "Nhưng nhưng hạ quan nghe nói, mười ngày trước, phu nhân và Hoàng thượng đã có chút bất hòa nhỏ trên Đồng Tước đài..."
"Chuyện nhà giữa ta và Hoàng thượng, sao các ngươi dám bàn tán lung tung! Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là quy thuận ta." Ta rút kiếm đặt lên cổ hắn ta: "Ngươi chọn đi."
"...Thần, nguyện quy thuận phu nhân."
Ta có được Thái Thương, từ đó quân lương không còn là vấn đề.
Triều đình bên phía Đàm Tam Khuyết chấn động, vì hắn ta muốn tấn công ta, nhưng kho lương lớn lại mất.
Ta nắm bắt thời cơ ngàn năm có một, ra lệnh cho Hoàng lão Lệnh công từ Vũ Quan tiến xuống phía Nam, chia quân làm hai đường với Vệ Bá Ước, phối hợp lẫn nhau.
Hai người này với khí thế như sấm sét gió mạnh, bình định Thục Xuyên.
Cuối năm đó, ta chiếm giữ Kinh Ích, đăng cơ tại Thành Đô, định quốc hiệu là Quý Hán.
Từ đó thiên hạ chia đôi.
Hết chương 11