Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

chương 73: khí phách của cửu gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Bất Niệm

Trong khi Bùi Cẩn ra sức tìm kiếm đáp án, Vương Phúc Niên cũng không nhàn rỗi, hắn nghĩ không ra vì sao Thất vương lại phải mưu sát con của mình để giá họa cho Cửu vương phi, nhớ lại thái độ của Diên Đế đối với Bùi Cẩn, hắn cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó, hắn nghĩ, có lẽ có thể thăm dò chút tin tức từ chỗ nàng. Vì thế, khi Bùi Cẩn phái người đến thăm dò phủ Thất vương, hắn liền tìm cơ hội đi tới khu hoa viên vắng người trong cung.

Hoa viên này chính là nơi mà cung nữ Tiểu Như trong cung của Mục quý đến, hình như là nuôi một con mèo hoang, cũng có thể là một con chim non, tóm lại, Vương Phúc Niên đã chế tạo nhiều cơ hội để gặp Tiểu Như ở chỗ này.

Bởi vì số lần ngẫu nhiên gặp được quá nhiều, Tiểu Như liền có chút thân cận với vị Đại tổng quản hiền hòa này. Đại tổng quản khiến nàng nghĩ đến hai chữ “chỗ dựa”...Mặc dù còn ít tuổi, nhưng Tiểu Như không ngốc, ngay cả bị khi dễ rơi vào đường cùng nàng cũng muốn phản kháng, mà Vương Đại tổng quản ở bên cạnh Bệ hạ chính là quý nhân, nếu như có thể lấy được sự trợ giúp từ chỗ Đại tổng quản thì khả năng sống sót của nàng sẽ được đảm bảo! Cho nên, Tiểu Như luôn dè dặt thân thiện với Vương Phúc Niên.

Hôm nay, hai người lại “ngẫu nhiên gặp”, sau đó liền bắt đầu nói chuyện phiếm, đề tài nói chuyện liền kéo đến chuyện Tiểu Như bị Đại cung nữ Thanh Hồng khi dễ.

“Nàng giấu bông tai ở hậu viện, hại nô tỳ tìm nửa ngày cũng không thấy. Chỗ kia chính là nơi nương nương an giấc, bình thường cũng không có ai được phép đến gần, nếu không phải có Hồng Lăng nhắc nhở thì nhất định nô tỳ cũng không tìm thấy bông tai kia, nói không chừng đến bây giờ cũng sớm chết đói rồi… Nhưng mà... Nhắc tới cũng kỳ quái, ngày đó nô tỳ đứng ngoài cửa sổ liền nghe được nương nương nói ít lời kỳ lạ...” Tiểu Như mở máy hát, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, chuyện tình nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng có thể nói tới nửa ngày, sau khi nói xong câu đó, nàng đột nhiên ngậm miệng lại, cả đề tài liền đình chỉ ở đó, bởi vì nàng nhận ra cái mình nói bây giờ là bí mật kinh thiên động địa!

Ngày đó, những lời Mục quý phi nói với Điền thị, nàng đứng sau cửa sổ cũng nghe được bảy tám phần, bất quá ngay lúc đó tuy có chút nghi hoặc nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, về sau nghe nói Cửu Vương phi hạ độc hại chết bào thai trong bụng Điền thị, liên lạc hai chuyện với nhau, nàng lập tức sáng tỏ!

Thai nhi trong bụng Điền thị là Mục quý phi ra lệnh phải giết! Cửu Vương phi là bị hãm hại!

Thế nhưng nhận thức này quá mức rung động, Tiểu Như chỉ là một cung nữ hèn mọn, căn bản không chịu được, cho dù trong lòng nàng thiện – ác đấu tranh, nhưng đối mặt với sống chết của bản thân, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, quên lãng, xem như không biết gì. Bây giờ bật thốt ra lời này, đơn giản chính là vì chuyện đã được nửa tháng, nàng từ từ quên mất, sau đó ở trước mặt Vương Đại tổng quản tính tình hiền hòa lại buông lỏng, không có lòng phòng bị.

Đối với việc Tiểu Như đột nhiên dừng lại, Vương Phúc Niên tất nhiên đã nhận ra huyền cơ bên trong, thấy nàng biến sắc thì trong lòng càng thêm chắc chắn, vì vậy, sau khi trầm ngâm, hắn dùng một loại khẩu khí cực kỳ tự nhiên hỏi: “Nghe được cái gì?”

Tiểu Như đang đánh trống trong lòng, cuối cùng lựa chọn lắc đầu không nói.

Phản ứng này khiến Vương Phúc Niên càng thêm chắc chắn Tiểu Như biết được bí mật rất lớn, nhưng hắn cũng không vội mà truy vấn, chỉ thở dài một tiếng, giống như bất mãn với chuyện Tiểu Như giấu giếm.

Tiểu Như thấy vẻ mặt cô đơn của Vương Đại tổng quản thì có chút không đành lòng, vì vậy, suy tư một lúc lâu, liền ấp a ấp úng kể lại chuyện ngày đó nghe được.

Tiểu Như càng nói càng lạnh người, Vương Phúc Niên càng nghe càng sáng tỏ, cuối cùng sau khi đồng ý với Tiểu Như sẽ tuyệt đối giữ bí mật, liền vội vàng trở về viết một tờ giấy.

Hai hôm sau, lúc Bùi Cẩn một mình tới thỉnh an, Vương Phúc Niên lại nhân lúc không có ai chú ý, nhét tờ giấy vào trong tay áo của Bùi Cẩn.

…. Cọc ngầm có tin: Mục lệnh Điền, giết chết sống thai chín tháng, quá mức chán ghét, lý do?

Sau khi vào xe ngựa, đọc xong nội dung trong giấy, Bùi Cẩn vô cùng kinh ngạc! Kinh ngạc chính là vì Vương Phúc Niên thế mà có cọc ngầm ở chỗ Mục quý phi! Đến khi tầm mắt của hắn rơi vào bốn chữ: “sống thai”, “chán ghét”, nhướn mày, nghi hoặc suy đoán! Lúc xe ngựa chạy qua Tướng phủ hoa lệ, đáp án lập tức trở nên rõ ràng!

Không phải là tử thai! Mà là sống thai! Cho nên suy đoán lúc trước của hắn đều là sai lầm!!

Nhưng vì sao phải hại chết sống thai chín tháng? Vì sao Mục quý phi lại lệnh cho Điền thị làm như vậy? Là vì chán ghét mẹ con bọn họ sao?

A!

Hóa ra đáp án lại đơn giản như thế!

Thất ca à Thất ca, đầu đội mũ xanh, có ấm áp hay không?

Trong xe ngựa, Bùi Cẩn không khách khí nở nụ cười, nhưng cười xong, lông mày lại nhăn lại… Bây giờ hắn đã biết đáp án rồi, như vậy, đã đến lúc phải rửa sạch oan khuất của bản thân rồi!

Nhưng, phải rửa sạch bằng cách nào đây?

Đầu tiên, phải tra ra người đã cấu kết làm bậy với Điền thị là ai.

Về đến phủ, Bùi Cẩn lập tức hạ lệnh cho người đi thăm dò xem mấy tháng gần đây, có người nào có quan hệ với Điền thị hoặc phủ Thất vương đột nhiên có người mất tích hay không.

Nếu như chuyện Điền thị bất trinh bị phát hiện, theo như tính tình của Bùi Chương, gian phu kia chỉ sợ sớm đã bị giết. Mà Điền thị, một vị phụ nhân lui tới bất tiện, có thể cấu kết với ai được? Chỉ sợ, chính là người bình thường đều tiếp xúc nhưng không bị ai hoài nghi!

Quá trình điều tra rất nhanh, mục tiêu lập tức bị phát hiện!

Ba tháng này, trong phủ Thất vương chết hai người, một người là thống lĩnh thị vệ, một người là thị nữ thiếp thân của Điền thị!

Thị nữ thiếp thân và người tư thông, sau khi mọi chuyện bị vỡ lở liền lập tức bị giết, sau khi nghe xong hồi báo, Bùi Cẩn lập tức rõ ràng chân tướng. Đã vậy, kế tiếp chính là cho Diên Đế biết chân tướng sự tình!

Nhưng phải làm thế nào mới cho Phụ hoàng biết được?

Mặc dù biết chân tướng, nhưng Bùi Cẩn lại không có chứng cớ, vật chứng đã bị diệt trừ, nhân chứng cũng đã bị hại chết, đám người Mục quý phi tất nhiên sẽ không mở miệng thừa nhận, nếu như chất vấn tại chỗ, ngoại trừ liều chết phủ nhận, chỉ sợ bọn họ sẽ lại hắt nước đục lên người ta! Nhưng còn một nhân chứng nữa, chính là cọc ngầm của Vương Phúc Niên, nhưng cũng không thể để cọc ngầm này chạy đến nói trước mặt Diên Đế được, làm vậy không chỉ bại lộ cọc ngầm, mà có thể còn bại lộ cả Vương Phúc Niên. Vương Phúc Niên là một lá bài lớn, chưa đến mức bất đắc dĩ, chắc chắn hắn sẽ không làm ra chuyện gì mạo hiểm!

Hơn nữa, cho dù có đầy đủ chứng cớ, Bùi Cẩn hắn cũng không thể chạy đến nói thẳng với Diên Đế, nếu không, cho dù có tin tưởng là Bùi Chương hãm hại hắn thì Diên Đế cũng sẽ nổi lên nghi ngờ… Chuyện riêng tư như vậy, ngươi từ đâu mà biết được? Cho nên, có hay không có chứng cớ, hắn đều không thể nói, tóm tại, cách tốt nhất chính là hắn không cần phải nhúng tay vào chuyện này!

Nhưng không nhúng tay vào, thì không thể đón Nhan Thế Ninh và Tiểu Tư về phủ…

Vì chuyện này mà Bắc Đẩu cả ngày bi thương, còn Bùi Cẩn lại suốt ngày thoải mái nhàn nhã ngắm hoa trêu chim, giống như thiên hạ thái bình, không có chuyện gì, Bắc Đẩu thấy mà cực kỳ buồn bực.

Bùi Cẩn thấy vẻ mặt tràn đầy oán niệm của Bắc Đẩu lại cười một tiếng, sau đó khẳng định nói: “Đợi thêm ba ngày nữa.”

Nghe vậy, Bắc Đẩu hộc máu, ba ngày sau, khi Bùi Cẩn phải đến Tuyên Thành, mọi người cũng đi hết, còn ai trông nom chuyện này nữa?

Mà Bùi Cẩn lại không nói nhiều nữa.

Ba ngày sau, Bùi Cẩn mang người rời kinh, lúc đi còn cười nói: “Mười ngày sau, chúng ta trở lại, nương tử của ngươi và nương tử của ta đều sẽ trở lại, ngươi cứ yên tâm chờ đợi đi.”

Bắc Đẩu hồ đồ, Tiểu Ất lại chớp lóe hai mắt.

Sau đó, trong một góc tửu lâu náo nhiệt nhất kinh thành, hai người đã hóa trang liền bắt đầu ‘nhỏ giọng’ bàn tán.

“Này, ngươi đã nghe nói gì chưa, trên đỉnh đầu của Thất vương gia đội một cái mũ xanh cực kỳ đẹp mắt đấy!”

“Sao ngươi lại nói thế?”

“Ta nói cho ngươi, ngươi đừng có nói cho người khác biết đấy, ta nghe nói, thai nhi trong bụng Thất Trắc phi không phải là của Thất vương gia!”

“Thật sao?”

“Ngươi nghĩ ta nói dối sao? Nói cho ngươi biết, một người quen của ta rất thân thiết với phủ Thất vương, lời hắn nói sao có thể là giả được!”

“Ý ngươi là người đó hả?”

“Đúng đúng đúng, chính là người đó.”

“A a, hắn đã nói thế thì chắc chắn là thật rồi! Nhưng đứa nhỏ kia là của ai? Người này cũng quá to gan đi, nữ nhân của Thất vương mà cũng dám động tay động chân!”

“Này... Ngươi ghé tai qua đây, ta nói cho ngươi biết, ngươi không nghe nói Thống lĩnh thị vệ của phủ Thất vương đột nhiên mất mạng à?”

“Có nghe nói, nhưng việc này thì có liên quan gì?”

“Hắc, nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận, ngươi nói xem, một người đang yên đang lành như thế, tại sao đột nhiên lại chết? Nhất định là có mờ ám!”

“A a, ý của ngươi là…”

“Suỵt! Đây là đại bí mật, không thể nói, không thể nói…”

Nói đến đây, thấy mọi người ở bàn bên cạnh đều dựng lỗ tai lên, hai người nhìn nhau, sau đó giả bộ có việc liền móc bạc ra thanh toán. Đi đến ngoài ngõ hẻm, lập tức thay đổi trang phục và đạo cụ, chạy đến quán trà gần đó tiếp tục nhỏ giọng bàn tán.

Nhờ Tiểu Giáp và Tiểu Ất, chỉ mấy ngày sau, tin tức Thất vương gia đội mũ xanh sôi sục lan truyền, đường ngang ngõ tắt, quán rượu tiệm trà hay đại viện xa hoa đều bàn luận chuyện này...

Lời đồn truyền tới phủ Thất vương, Bùi Chương vừa vội vừa giận, sau khi đánh Điền thị một trận liền hạ lệnh cho người tra khảo một lượt toàn bộ người trong phủ… Chuyện này chắc chắn là từ trong phủ truyền ra ngoài! Cứ tưởng chuyện này đã giấu kỹ không ai biết, ai ngờ, lại bị người dưới trướng mình truyền đi, hơn nữa dư luận xôn xao, không ai là không biết chuyện! Hắn không tra ra “người đó” rốt cuộc là ai, không phanh thây “người đó”, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này! Đây chẳng khác nào biến hắn thành trò cười cho thiên hạ! Điều khiến hắn kinh sợ chính là, nếu như những tin tức này truyền đến tai Diên Đế…

Bùi Chương muốn bịt miệng thiên hạ, nhưng miệng đời, hắn làm sao mà bịt được!

Đến khi nghe phong phanh được chuyện, Bắc Đẩu sững sờ xong thì không khỏi vỗ bàn tán dương!

Bùi Cẩn, ngươi được lắm!

Một chuyện xấu được che giấu cẩn thận, hắn chỉ đơn giản tuyên cáo thiên hạ! Không cần lo lắng không có chứng cớ, chúng ta chỉ cần khiến người khác biết chuyện là được! Không cần gấp gáp vì không nhúng tay vào được, chúng ta chỉ cần cho người động khẩu, sau đó khoanh tay đứng nhìn là được! Không cần vội vàng vì không thể nói trước mặt Diên Đế, người trong thiên hạ biết, Diên Đế còn có thể không biết được sao? Về phần những lời đồn này là thật hay giả… A ha, Diên Đế trời sinh tính đa nghi, nghe thấy mấy lời này, chẳng lẽ lại không cho người đi điều tra sao? Một khi đã động thủ điều tra, nhất định sẽ thu được vật chứng nhiều hơn bất cứ người nào khác!

Bùi Cẩn! Bùi Cẩn! Hắn dùng phương thức này phá giải cục diện bế tắc, sau đó, nghịch chuyển tất cả cục diện!

Thủ đoạn thật sự là quá cao!

Sau khi nghe Bùi Cẩn kể lại, Nhan Thế Ninh thật sự thay đổi cách nhìn về hắn, con hồ ly này thật sự là quá lợi hại!

“Sao hả? Phu quân biến mục nát thành thần khí, có phải rất có bản lãnh, rất lợi hại hay không?” Thấy vẻ mặt sợ hãi của Nhan Thế Ninh, Bùi Cẩn nhướn mày nói đùa.

Thấy hắn lại bắt đầu lên mặt, Nhan Thế Ninh muốn lườm hắn một cái, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, nghĩ đến cái gì, nàng lại hỏi: “Vậy Phụ hoàng làm sao mà biết được?”

“Cái này à… Phụ hoàng cao cao tại thượng, những tiếng gió phong phanh này cũng không đến lỗ tai người, bất quá ta nghĩ lão Vương đã lớn tuổi, miệng lưỡi ngứa ngáy, cho nên không cẩn thận liền lỡ ít lời đi... Đương nhiên, cũng có thể là do lớn tuổi, nên lão Vương đưa Phụ hoàng đến nơi nào đó tản bộ, vô tình nghe được cung nữ ở trong góc bàn tán, sau đó vừa quát, vừa hỏi, việc này cứ như vậy mà lộ… Ha ha ha, quá trình không quan trọng, lúc đầu ta để Tiểu Ất tung tin, cũng đã chuẩn bị cho lão Vương tiếp ứng trong cung rồi… Haizzz, có người trong cung thật sự là dễ làm việc mà!” Bùi Cẩn nói xong, nhấp một ngụm trà, tiếp tục lên mặt.

Nhan Thế Ninh không nhịn được nữa, đoạt lấy chén trà của hắn, uống cạn. Một lúc lâu sau, nàng lại nói: “Nói như vậy, Phụ hoàng để thiếp xuất cung, nhất định là vì đã điều tra xong, biết rõ đây là Thất vương hãm hại chúng ta?’

Bùi Cẩn nhướn mày, thở dài nói: “Phụ hoàng hẳn là đã tra rõ chuyện Điền thị bất trinh, cũng đã hoài nghi chuyện Điền thị bị hạ độc là Thất ca hãm hại chúng ta, cho nên mới thả nàng ra. Bất quá, ta nghĩ, Thất ca nhất định là liều chết không thừa nhận. Bọn họ không thừa nhận, Phụ hoàng cũng không làm được gì, ngoại trừ âm thầm giáo huấn một chút, chắc sẽ không làm ra trừng phạt thực tế nào!”

“Như vậy đồng nghĩa với việc Bùi Chương không có sụp đổ.” Nhan Thế Ninh kết luận.

Thấy nàng có chút vội vàng xúc động, Bùi Cẩn lập tức trấn an, “Đừng vội, nóng lòng cũng không ăn hết đậu hũ nóng. Hiện tại, mặc dù Thất ca không suy sụp, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu đâu, Phụ hoàng không thực sự trừng phạt bọn họ, nhưng trong lòng chắc chắn đã nổi lên nghi ngờ, hơn nữa, trước đó Phụ hoàng cũng không sủng Thất ca, cho nên sau này, e là cuộc sống của Thất ca sẽ càng thêm khó khăn. Trong ngoài đều phải lo lắng, thái độ của Phụ hoàng lại ngày càng ác liệt, vội vàng, bất an, có lẽ Thất ca sẽ không có tâm lực mà động nữa đâu!”

“Cái gì mà không có tâm lực để động?” Thấy hai mắt Bùi Cẩn sáng rỡ, Nhan Thế Ninh không khỏi nổi lên hiếu kỳ.

Bùi Cẩn nhìn nàng, cười bí hiểm, “Thọ yến của Phụ hoàng, Thất ca trù hoạch một ván cờ hiểm như vậy để đẩy ta vào chỗ chết, như vậy để trả lễ lại, ta cũng phải đáp lễ một chút chứ, đúng không? Ái phi, nàng an tâm đi, phu quân sớm đã bày xong ván cờ, chỉ chờ quân địch chui vào thôi!”

Trong nội cung, Bùi Chương quỳ gối trên nền gạch cứng rắn, dập đầu tạ tội. Diên Đế đứng trên cao nhìn xuống, lông mày nhíu chặt.

“Phụ hoàng! Nhi thần đối với Điền thị không tệ, nhưng nàng… Lại đối với nhi thần như vậy, nhi thần, nhi thần rất đau lòng! Nhi thần cũng không muốn giấu giếm, nhưng nhi thần nghĩ gia tộc Điền thị là công thần xã tắc, cho nên mới do dự, không nhắc tới!”

“Ngươi giấu giếm không nói, chẳng lẽ không phải vì đứa nhỏ này sinh ra thì ngươi chắc chắn sẽ được ngồi lên vị trí kia sao?” Ngữ khí của Diên Đế cực kỳ sắc bén!

Bùi Chương thấy Diên Đế tức giận, lại vội vàng dập đầu, “Nhi thần hồ đồ, nhi thần hồ đồ! Nhi thần tội đáng chết vạn lần! Xin Phụ hoàng thứ tội! Nhưng nhi thần tuyệt đối không bỏ thuốc hãm hại Cửu đệ! Ngày đó sở dĩ nhằm vào Cửu đệ cũng là vì chứng kiến Điền thị bị hạ độc, nhi thần có chút nóng lòng cho nên mới lời lẽ qua lại với đệ muội… Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần tuyệt không có tà tâm! Nhi thần không hạ độc!”

Bùi Chương không ngừng dập đầu, thanh âm thành khẩn, vẻ mặt hối tiếc, rất đáng thương. Nhưng trong lòng của hắn lại đang nghiến răng nghiến lợi.

Giấu giếm không nói, lại còn coi đứa bé như một quả cân triều chính! Nếu như không phải là xem dã chủng kia như một quả cân, thì chính là cố ý hãm hại Nhan Thế Ninh! Hai bên nặng nhẹ, Bùi Chương suy nghĩ sâu xa trong lòng, liền lựa chọn vế trước! Nếu không, đó chính là tội mưu hại Hoàng tự, mà Diên Đế, tuyệt đối sẽ không dung tha chuyện này!

Bùi Chương lời lẽ thẳng thắn, hận không thể đào tim móc phổi ra ngoài, Diên Đế nghe, chỉ cảm thấy đau đầu. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ầm ĩ chết người đi được!

Ông có thể hiểu được Bùi Chương cay độc, không từ thủ đoạn nào, bởi vì chính ông cũng đã từng như vậy, nhưng cho dù ông từng làm cũng không có nghĩa là Bùi Chương có thể thể làm. Nhìn đứa con trai trước mặt, Diên Đế đột nhiên có chút vô lực, rốt cuộc là ông có chọn nhầm người hay không đây?

Bùi Chương thấy Diên Đế trầm mặc thì thấp thỏm trong lòng, suy tư một chút, nói tiếp: “Phụ hoàng, kỳ thật nhi thần còn có một chuyện muốn nói.”

Diên Đế nhíu mày, “Nói.”

Ánh mắt Bùi Chương lóe lên, sau đó nói: “Trước đây, nhi thần liên tục, liên tục đề phòng lão Cửu, sau đó không cẩn thận phát hiện ra vài thứ. Lão Cửu, hình như có thế lực không nhỏ…” Vừa rồi hắn đã vạch trần dã tâm của mình, hiện tại cũng không e ngại bộc lộ hoàn toàn bản thân nữa. Hắn đã đi đến tuyệt lộ, điều có thể làm bây giờ, chính là thẳng thắn và thuận theo Diên Đế!

“A?” Nghe vậy, ánh mắt Diên Đế lập tức sáng ngời.

Bùi Chương thấy thế, trong lòng mừng thầm, Mẫu phi quả nhiên liệu sự như thần, ổn định lại tinh thần, hắn trầm giọng nói: “Người của nhi thần phát hiện, bốn phía xung quanh phủ Hiền Vương đều là người của Cửu đệ, hơn nữa, những người này đều có thân thủ bất phàm. Nhi thần nghĩ, Cửu đệ xưa nay thanh tao lịch sự, vô dục vô cầu, làm sao có được những thế lực này? Những thế lực này chỉ có phần chúng ta phát hiện ra, hay là còn phần nào chúng ta chưa tìm ra nữa hay không?”

Bùi Chương dè dặt nói hết lời, sau đó nâng mí mắt nhìn chằm chằm vào Diên Đế, đến khi thấy sắc mặt Diên Đế bắt đầu trở nên âm trầm, khóe miệng lập tức kéo ra một nụ cười.

Phụ hoàng không thích lão Cửu, đề phòng lão Cửu, quả nhiên không phải là giả!

Sau khi cho Bùi Chương lui ra, Diên Đế một mình ngồi trên long ỷ, trên mặt âm tình bất định, ông đang suy nghĩ một việc, một việc hết sức trọng yếu!

Rất lâu sau đó, Diên Đế mới buông lỏng nắm tay ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Lão Thất có trung quân hiếu phụ hay không, không biết được; lão Cửu có trong ngoài bất nhất hay không, cũng không biết được. Nếu đã thế, trẫm sẽ thiết kế một ván cờ để xem kỹ nội tâm của các ngươi!

Truyện Chữ Hay