Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Tên gốc của chương này là “Lời đó sai rồi”, thế nhưng editor cảm thấy không khớp với nội dung lắm nên mạn phép đặt tên khác cho hợp hơn.
No zou no die: Không tìm chết sẽ không chết.
Nghĩ đến liền làm, sáng sớm ngày hôm sau Lương Hiểu Tài ăn cơm xong lập tức chuẩn bị bột, sau đó lại đi một chuyến ra phố. Hắn mua năm cái bát mới còn mua thêm chút đũa, tất cả đều là loại bình thường nhất. Hắn còn lấy giá rẻ nhất mua ba cái ghế dài cũ cùng một cái bàn vuông cũ. Số bàn ghế này chủ cũ từng dùng để làm chút buôn bán, bởi vì sinh ý không tốt nên mới bán đi. Lương Hiểu Tài mua lại, chuẩn bị đến lúc bày ra sạp nhỏ thì dùng.
Hắn không định mở một cửa tiệm, bởi vì món mì lạnh này ai cũng không thể nói chính xác một ngày có thể bán bao nhiêu, lại nói hiện tại hắn cũng không có số tiền lớn như vậy. Hắn muốn nhìn một chút xem độ chấp nhận vật này ở đây có cao hay không.
Bên trong Bàn Hải Thành nhân khẩu không ít, tuy nói mấy năm qua thường xuyên bị cướp bóc, nhưng đám giặc cướp hiển nhiên cũng biết đạo lý không thể mổ gà lấy trứng, cướp bóc cũng có mức độ, sẽ không một lần cướp sạch thành người nghèo. Bọn họ cũng không chỉ cướp mỗi cái thành này. Theo nguồn tin từ Hoắc Nghiêm Đông Lương Hiểu Tài còn biết được những người này còn chặn đường cướp một ít phú thương, đương nhiên khi đó khẳng định không có mặc quân phục Thiết Tí quân. Cho nên người dân trong Bàn Hải Thành này coi như vẫn giàu có, mà không giàu có thì vẫn không đến nỗi một bát mì lạnh cũng ăn không nổi, hơn nữa trong thành thương nhân lui tới rất nhiều.
Lương Hiểu Tài mua xong đồ vật liền đi chuẩn bị. Ngâm bột, xào sa tế, ngâm nghêu, lột tỏi, vân vân. Hắn đột nhiên có loại cảm giác trở lại thời điểm còn ở trong lớp đầu bếp, làm việc rất hăng say.
Quan Thải Y ôm tiểu Tráng Tráng lại đây hỏi: “Tiểu Tài a, con thấy làm vậy được sao?” Quan Thải Y vẫn còn có chút lo lắng. Không phải bà cảm thấy buôn bán có gì không tốt, chỉ là sợ bỏ tiền ra rồi lại không thu về được.
“Yên tâm đi nương, coi như không có lời cũng sẽ không lỗ đâu. Con bỏ vào không có bao nhiêu tiền.” Lương Hiểu Tài nói, “Coi như là khai sáng một con đường mới cho bản thân đi, vạn nhất có nhiều người thích ăn thì sao? Nương xem nương và đại nương đi, còn có Nghiêm ca nữa, không phải đều rất thích à? Ngoại trừ con thì tổng cộng chỉ có ba người mà đều bảo là ăn ngon, vậy có thể nói người thích ăn sẽ nhiều lắm.”
“Chỉ là nương cảm thấy nương không giúp được gì, lo thay con thôi.” Nếu Tráng Tráng lớn hơn chút thì còn được, hiện giờ bé con nhỏ như vậy chung quy phải có người chiếu cố. Lý Thuận Liên bên kia cũng không tiện thui thủi một mình, Quan Thải Y rất lo âu.
“Bao nhiêu đây chỉ là chút việc vặt mà.” Lương Hiểu Tài dường như đang chơi đùa đóng kịch, thỉnh thoảng còn ngâm nga vài làn điệu dân gian, chỉ có điều có nhạc không có lời, “Con chỉ bán mấy ngày thử xem, không đắt thì thôi.”
“Vậy con có nghĩ tới sẽ đi đâu bán chưa?” Lời này là Lý Thuận Liên hỏi. Lúc đầu bà có chút phản đối, không muốn để cho Lương Hiểu Tài khổ cực, mà nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy không có lý do gì để ngăn cản.
“Nghĩ xong rồi đại nương. Ngày hôm nay trước tiên không bán, lát nữa con đi tìm người viết biển hiệu, ngày mai mới bắt đầu bán.”
“Cũng đúng, phải để người ta biết mình bán cái gì chứ.” Lý Thuận Liên nói, “Chỉ là khổ cực con.”
“Không khổ, ngược lại đều đương lúc nhàn rỗi.”
Lương Hiểu Tài nói xong lại tiếp tục bận việc, đến buổi chiều mới chưng xong hết toàn bộ số bột. Hắn muốn thừa dịp chưa đến giờ cơm tối đưa một ít cho nhà Vu Nhất Đao trước. Không có cách nhà nhà đều đưa, chỉ đành đưa nhà Vu Nhất Đao hai bát. Dù sao người này cũng giúp hắn nhiều nhất, đưa qua để người nhà hắn nếm thử chút mới lạ. Sau đó hắn còn phải mang một ít cho Hoắc Nghiêm Đông, hiển nhiên lần trước vị đại lão hổ này chưa ăn đủ.
Người Bàn Hải Thành thường ngày ăn gạo, mì cũng ăn, mà so ra thì ăn mì nhiều hơn chút. Thời tiết nóng như vậy mọi người hay làm mì nước, chan thêm chút nước sốt, hoặc là dứt khoát thêm mấy thứ như nước tương dầu vừng, lại rắc thêm chút hành lá xắt nhỏ vào trộn trộn, cách ăn tương đối đơn giản.
Thời điểm trời nóng nực sức ăn đều sẽ tương đối yếu, đây là nhân chi thường tình. Chiều hôm đó tức phụ nhi của Vu Nhất Đao vẫy quạt cói phành phạch, hỏi Vu Nhất Đao: “Đương gia, ngươi nói xem chốc nữa chúng ta ăn gì đây? Nấu cơm hay ăn mì?”
Vu Nhất Đao nghĩ cũng không nghĩ, nói: “Đều được. Dù sao ăn gì cũng không ngon miệng.”
Vu đại tẩu nói: “Vậy thì ăn mì đi, vừa vặn nước sốt hôm qua ăn vẫn còn thừa một chút.”
Vu Nhất Đao nói: “Được, vậy ta nhào bột?” Nam nhân khí lực lớn. Vu đại tẩu cười cười, vừa định nói được liền nghe ở bên ngoài vang lên tiếng Lương Hiểu Tài hô: “Vu đại ca, đại tẩu, có ở nhà không?”
Hai người vừa nghe là tiếng Lương Hiểu Tài, nghi hoặc từ trong nhà đi ra. Vu Nhất Đao hỏi: “Tiểu Lương huynh đệ, có việc?”
Lương Hiểu Tài cầm một cái bát lớn được đậy lại bằng một cái đĩa lớn: “Ta làm chút đồ ăn ở đây không có, ta mang tới cho các ngươi nếm thử.” Hắn nói xong liền lấy cái đĩa che bát ra, lộ ra sợi mì trắng trắng. Mì lạnh đã cắt thành sợi, bề ngang to hơn sợi mì, hơi trong, vẫn chưa có trộn.
Vu Nhất Đao hỏi: “Vật này tên gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Mì lạnh, muốn ăn phải trộn với nước sốt, ta sợ bị đông dính nên không thêm nước sốt. Đại tẩu, tẩu có bát không? Bát này ta phải mang về, nếu tẩu có thì lấy cái bát lớn hơn chút đi, ta bỏ thêm nước sốt cho hai người rồi lại đi.”
Vu đại tẩu nói: “Này sao được?”
Lương Hiểu Tài nói: “Có gì mà không được? Ta còn ăn thịt heo nhà tẩu đây, đại tẩu nói vậy là quá khách khí.”
Vu đại tẩu cũng là người phóng khoáng, cười nói: “Vậy được, ngươi chờ.”
Vu Nhất Đao nhìn nhìn, cảm thấy rất mới lạ. Vật này vừa nhìn liền biết không phải là mì sợi, nhưng cũng không phải bánh bột. Hắn đột nhiên có chút thèm, không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, cười nói: “Ta đây mới vừa bàn với đại tẩu ngươi nên ăn cái gì thì ngươi lại đưa đồ ăn đến.”
Lương Hiểu Tài nói: “Sợ các ngươi ăn cơm nên ta vội vàng làm.”
Lúc này Vu đại tẩu cầm cái bát lớn đi ra, Lương Hiểu Tài đổ mì lạnh vào bát, lại từ trong một cái ống trúc đổ chút nước sốt đã chuẩn bị trước ra, còn lấy chút cải thìa xắt nhỏ thả lên trên mặt. Mì lạnh trắng trắng dai dai, nước sốt sa tế đỏ vàng óng ánh, lại thêm một tầng rau xanh mơm mởn, mùi rất thơm mà nhìn cũng rất ngon mắt. Lương Hiểu Tài trộn xong một bát lại bảo Vu đại tẩu đi lấy thêm cái bát khác.
Lần này Vu đại tẩu cũng không khách khí, bởi vì thứ này vừa nhìn liền rất muốn ăn. Nàng đi lấy cái bát, Lương Hiểu Tài lấy hết mì thả vào trong, bỏ thêm nước sốt vào trộn.
Trước kia Lương Hiểu Tài cũng không biết nước sốt còn có thể cất chứa như thế này, vẫn là sau khi xuất ngũ ra bên ngoài công tác, thời điểm mua thức ăn ở bên ngoài thấy có người làm như vậy hắn mới biết. Ban đầu hắn còn nghi ngờ không biết mùi vị có tốt không, không nghĩ tới không hề thua kém gia vị được bảo quản trong dụng cụ chứa hiện đại.
Vu Nhất Đao cầm lấy bát lập tức nếm một đũa, sau đó nói: “Ngon!”
Vu đại tẩu không có đũa, đôi đũa lão công nàng cầm chính là đôi mà nàng lấy ra để gắp mì lạnh a. Nàng cười nói: “Coi ngươi gấp chưa kìa. Biết ăn ngon rồi không biết nói với Tiểu Lương huynh đệ một tiếng cám ơn.”
Trong miệng Vu Nhất Đao còn đang nhai mì lạnh, ú ớ nói: “Cảm tạ Tiểu Lương huynh đệ. Thứ này hương vị thật ngon.” Nói xong lại bỏ vào miệng một đũa, tập trung vào ăn không để ý tới chuyện tán gẫu nữa.
Lương Hiểu Tài nhìn động tác của hắn liền biết là thật sự yêu thích, không định ở lâu thêm. Hắn thu lại bát của mình, nói: “Vậy Vu đại ca, đại tẩu, các ngươi từ từ ăn, ta về trước.”
Hai người lại nói tạ ơn, Lương Hiểu Tài khoát tay áo một cái bước nhanh về nhà.
Kỳ thực hắn còn xào không ít thịt nghêu, nhưng đó đều là dành cho Hoắc Nghiêm Đông, sẽ không lấy ra tặng người ngoài. Hắn thả mì lạnh vào bát lại cẩn thân bỏ thêm thịt nghêu, cưỡi Dạ Phong đi tìm Hoắc Nghiêm Đông.
Hôm nay Hoắc Nghiêm Đông không có ở trong doanh địa. Lương Hiểu Tài hỏi Trương Tế mới biết Hoắc Nghiêm Đông đến bãi tha ma sau núi. Nơi đó vốn để chôn binh sĩ hàm oan mà chết, sau này thi thể bọn họ được đào ra, có thể nhận dạng liền đưa đi nhận dạng, còn lại đều được Hoắc Nghiêm Đông hạ lệnh an táng tử tế. Hiện tại một vòng chung quanh chỗ này được gieo rất nhiều gốc cây nhỏ, bình thường cũng không có ai đi quấy rối, mà Hoắc Nghiêm Đông có lúc sẽ đến xem thử.
Hoắc Nghiêm Đông dự định không động đến mảnh đất này nữa, thế nhưng mảnh đất phía Tây doanh trại kia y chuẩn bị cho người thu thập làm thành vườn rau.
Tiền Quang Tổ tham ô nhiều quân lương như vậy, việc này tuy rằng đã báo lên thượng cấp nhiều ngày thế nhưng chiến sự vừa qua chưa bao lâu, quốc khố vẫn còn căng thẳng, chuyện bổ sung quân lương nhất định là không thấy bóng. Mặc dù nói chuyện này thượng cấp chắc chắn sẽ không làm lơ song trước mắt lại không thể chờ tiếp được. Bây giờ cũng không thể lại giống như lúc Tiền Quang Tổ tại nhiệm, để các binh sĩ mỗi ngày đều ăn không đủ no. Chỉ là duy trì lượng ăn như bình thường nhiều lắm thì chống đỡ qua một tháng sẽ không còn thức ăn.
Lương Hiểu Tài tìm tới Hoắc Nghiêm Đông, nhìn y ở đằng kia bận việc, gọi y qua một bên: “Nghĩ ra sẽ trồng gì chưa?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đã nghĩ tới. Sao lại đến vào lúc này? Buổi tối không về à?”
Lương Hiểu Tài liếc xéo Hoắc Nghiêm Đông: “Mơ đẹp quá! Về, tại sao không về? Ta tới là để đưa thức ăn cho ngươi, thuận tiện hỏi xem đám Trương Tế bọn họ luyện đến đâu rồi.”
Nói tới Trương Tế Hoắc Nghiêm Đông liền đặc biệt cao hứng. Tất cả thành viên trong tiểu đội Cá Chép đều đã tiến vào trạng thái giảm hồ lô dần dần, Trương Tế lại càng dẫn trước người khác một đoạn xa, trở thành người đầu tiên không dùng bất kỳ vật trợ giúp mà vẫn có thể tự do bơi lội trong biển.
Hiện tại Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ đều mang người bên nhóm mình học theo phương pháp Lương Hiểu Tài dạy, chủ động yêu cầu cùng tiểu đội Cá Chép đồng thời học tập. Vì thế Hoắc Nghiêm Đông còn cố ý cho người đi tìm khắp thành, mua được rất nhiều hồ lô và ống trúc. Tuy rằng để hai trăm người đồng thời học nhất định không đủ, thế nhưng chia lớp, mỗi lớp luyện một canh giờ một ngày, như thế mỗi ngày có thể tập hai lớp.
Lương Hiểu Tài nói: “Ngày hôm nay quá muộn rồi, ngày mai ta lại tới xem một chút. Thời điểm đó nếu có ai làm động tác không đúng tiêu chuẩn ta sẽ chỉ đạo thêm, chờ thương thế của ta lành ta sẽ dạy bọn họ cách bơi khác.”
Đối với năng lực của Lương Hiểu Tài Hoắc Nghiêm Đông không hề nghi ngờ, nghe vậy ra hiệu thủ hạ tiếp tục làm đất, xong xuôi liền cùng Lương Hiểu Tài trở về lều trại. Y nhìn thấy Lương Hiểu Tài mang cho y mì lạnh và nghêu xào cay lập tức hạ mành lều chạy qua ăn.
Vốn đang ăn thật ngon miệng, ai biết chưa được bao lâu Diệp Đại Bằng lại cầm thuốc đến đây, Hoắc Nghiêm Đông không thể bắt hắn chờ ngoài cửa, vì vậy để tiểu tử này tiến vào. Kết quả tiểu tử này vừa vào liền ngửi được mùi thơm của thức ăn, hít hít một cái: “Đại ca, huynh ăn cái gì mà thơm như vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Mì lạnh, thịt nghêu.”
Diệp Đại Bằng mặt dày hỏi: “Xin hỏi Đại thống lĩnh, có thể cho tiểu đệ một ngụm không?”
Hoắc Nghiêm Đông nghĩ y dùng thuốc của Diệp Đại Bằng nhiều như vậy tự nhiên không tiện cự tuyệt tiểu tử này, nghe vậy liền bảo hắn đi lấy bát đũa, phân cho hắn một ít mì lạnh và thịt nghêu.
Thời điểm Diệp Đại Bằng xin ăn ké chỉ là do hiếu kỳ không biết mùi vị thế nào, không ngờ rằng ăn vào miệng rồi lại không dừng được. Những ngày oi bức thế này mà ăn mì lạnh, dai dai cay cay thật đã miệng. Còn có thịt nghêu, sao lại ngon như vậy a! Ăn một cái liền không dừng được, cắn một cái, cay thật là cay! Chỉ chốc lát sau hắn liền ăn hết sạch phần mì Hoắc Nghiêm Đông chia cho hắn. Miệng không ngừng hít hà, một bên cay không chịu được một bên thèm không chịu được. Hắn thấy trong bát Hoắc Nghiêm Đông còn thịt nghêu, mạnh bạo hỏi: “Đại thống lĩnh, lại chia cho ta chút?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Cút! Chia nữa lão tử ăn cái gì?”
Diệp Đại Bằng nói: “Vậy này từ chỗ nào tới a? Quá ngon, ta cũng muốn đi mua!”
“Tiểu Lương làm.” Hoắc Nghiêm Đông nói.
Lúc này Diệp Đại Bằng mới chuyển hướng cái đầu qua bên Lương Hiểu Tài: “Thiệt hay giả? Tiểu Lương huynh đệ, ngươi cũng quá lợi hại đi, cái này cũng biết?”
Lương Hiểu Tài hỏi Diệp Đại Bằng: “Ngươi cảm thấy ngon sao?”
Diệp Đại Bằng dùng hết sức gật đầu: “Ngon! Cực kỳ ngon! Nếu chỗ nào có bán ta nhất định đi mua liền. Đây thực sự là ngươi làm?”
Lương Hiểu Tài nói: “À~”
Diệp Đại Bằng cười đến thập phần nịnh nọt: “Thế này đi Tiểu Lương huynh đệ, hai ta thương lượng chút.”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Thương lượng cái gì?”
Diệp Đại Bằng nói: “Ngươi làm mì lạnh và nghêu này nhiều hơn nữa cho ta, ta ăn xong sẽ giới thiệu cho ngươi vài cô nương xinh đẹp. Không phải ngươi chưa cưới vợ sao? Lúc trước ta có điều tra kỹ lắm, ở nhà huynh đệ nào trong Thiết Tí quân có cô nương chưa xuất giá ta đều biết hết. Thời điểm đó ta làm mai cho ngươi!”
Lương Hiểu Tài cười híp mắt: “Thật?”
Diệp Đại Bằng gật đầu: “Thật đấy! Ngươi yên tâm, dung mạo xấu hoặc không thạo việc ta chắc chắn sẽ không giới thiệu cho ngươi, thế nào?”
Lương Hiểu Tài còn chưa nói được hay không được thì Hoắc Nghiêm Đông đã sầm mặt: “Không ra sao! Đại Bằng, ta thấy ngươi gần đây thực sự là quá rỗi rảnh. Ngươi xem ngươi béo thành dạng gì, thắt lưng sắp bằng thùng nước rồi kìa. Vừa vặn ta định đem mảnh đất phía Tây doanh trại đổi thành vườn rau, ngươi lập tức qua đó hỗ trợ, làm việc chăm chỉ vào, luyện cho thân thể rắn chắc chút.”
Diệp Đại Bằng đột nhiên hít một hơi cố gắng rút mỡ bụng về, cúi đầu nhìn nhìn chính mình: “Ta không béo a.” Hắn gãi gãi đầu, hỏi Lương Hiểu Tài: “Tiểu Lương huynh đệ, ta béo sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Béo, không tin ngày mai ngươi cùng tiểu đội Cá Chép ra bờ biển học bơi lội thử xem. Người ta dùng mười cái hồ lô là có thể nổi lên, ngươi béo lắm, phải dùng hai mươi cái.”
Diệp Đại Bằng: “…”