Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Đêm nay đổi thành Lương Hiểu Tài nằm mộng, song không phải là loại mộng ‘hương diễm’ như của Hoắc Nghiêm Đông. Hắn mơ thấy hắn cùng Hoắc Nghiêm Đông đi bắt rắn, nhưng cả hai lại chụp hụt. Vì thế hắn cũng nghĩ giống như hôm trước, không thể tay không mà về liền đi đào rau dại. Ai biết có bảo thế nào cũng không thể thả rau dại vào áo Hoắc Nghiêm Đông.
Rất nhanh bên cạnh có người xuất hiện bày tỏ oán giận. Lương Hiểu Tài buồn bực quay đầu, hóa ra là Lý Thuận Liên. Trong mộng Lý Thuận Liên vẫn bị mù như cũ. Hai mắt bà nhắm nghiền, hốc mắt hãm sâu phát xanh lên, thấy thế nào cũng đều hơi doạ người.
Lương Hiểu Tài nói: “Nương, ngài kiên trì thêm một chút, con sắp xong rồi.”
Lý Thuận Liên liên tục nói không đủ, còn khóc lóc không dừng. Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn mới thấy bà khóc đến máu me đầy mặt, giọt máu nhỏ lên từng lá rau xanh dị thường chói mắt. Da đầu Lương Hiểu Tài tê rần, soạt một cái ngồi bật dậy.
Ngoài trời vẫn còn tối tăm, nhất thời không nhìn ra đang là canh giờ nào, hắn liền ngồi thừ người ra. Lúc này bên cạnh có âm thanh hơi mơ hồ hỏi: “Sao tỉnh sớm như vậy? Do tay đau sao?”
Là Hoắc Nghiêm Đông.
Lương Hiểu Tài quên mất buổi tối lúc trước khi đi ngủ hai người vì chuyện nắm cổ tay mà đều có chút trầm mặc, theo bản năng tiếp lời: “Không, đỡ hơn rồi. Rượu thuốc ngươi lấy rất hữu hiệu.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Trước khi rời giường xoa thêm lần nữa, qua chừng ba, bốn ngày sẽ khỏi.”
Lương Hiểu Tài thầm nhủ cái này ta biết, nhưng giấc mộng mới vừa nãy làm cho tâm tình của hắn có chút không quá tốt. Hắn nặng nề nằm xuống, hỏi: “Còn đang suy nghĩ chuyện trao đổi binh lính à?”
Qua một hồi Hoắc Nghiêm Đông mới “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Đại thống lĩnh nói với ta hắn còn muốn cho toàn quân nhịn đói hai ngày, thời điểm đó ai cũng không có khí lực không có tinh thần, cũng không cần bị chọn đi.”
Lương Hiểu Tài nghĩ đến thời điểm Dương Hách nói câu này có khả năng lộ ra biểu tình thế nào, có chút buồn cười: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Đương nhiên câu này ta nói dùng ở trường hợp này không quá thích hợp, nhưng mà có đói bụng hai ngày thì thực lực vẫn còn đó, người ta cũng không ngốc. Hơn nữa ai có thể bảo đảm việc này sẽ không tiết lộ ra ngoài?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Khó là khó ở đây. Muốn khiến cho cả đám người thoạt nhìn không có tinh thần cũng không khó, song vạn nhất bị đối phương tóm được khuyết điểm, nhất định toàn quân sẽ bị phạt.”
Hổ Đầu quân có ba ngàn sĩ binh, không thể bảo đảm không có bức tường nào lọt gió. Hơn nữa có lúc có mấy người, bọn họ vốn vô ý, nói trắng ra là chính là tâm tư đơn thuần, không hiểu được phải đề phòng cái gì.
“Cũng không có chuyện gì là khó hoàn toàn. Không bằng ngươi nói tường tận cho ta nghe rốt cuộc bọn người kia muốn thế nào? Buổi tối lúc trở về ngươi đã nói bọn họ muốn lấy đổi binh học tập làm lí do để điều tinh binh Hổ Đầu quân đi, tất nhiên sẽ không đưa loại binh lính tốt đẹp gì đến Hổ Đầu quân. Vậy bọn họ là muốn triệt để đổi luôn, hay là chờ cấp trên tra xét xong rồi đổi trở lại?”
“Có ai thịt đến miệng rồi phun ra ngoài không? Hiện tại Đại thống lĩnh Thiết Tí quân chính là một tên phế vật vai không thể khiêng tay không thể xách. Hắn không chỉ không muốn mất mặt trước núi dựa, đồng thời còn muốn giẫm chúng ta một cước.”
“Vậy nếu không như vậy…” Lương Hiểu Tài thẳng thắn ngồi dậy, thì thầm cùng Hoắc Nghiêm Đông gì đó, cuối cùng nói thêm: “Cứ như vậy người bị chọn cũng không biết chuyện gì, ngươi và Đại thống lĩnh cũng không cần gánh trách nhiệm, cuối cùng người bị đưa đi còn có thể đòi trở về.”
“Nhưng làm thế quá nguy hiểm.”
“Hừ, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Việc này chỉ cần ngươi còn thương tiếc huynh đệ thủ hạ vậy khẳng định có làm thế nào đều gặp nguy hiểm.” Lương Hiểu Tài nói, “Với lại ngươi có biện pháp nào khác tốt hơn à?”
Hoắc Nghiêm Đông quả thật không có, nhưng y không muốn làm theo ý của Lương Hiểu Tài. Hoặc là nói, y không muốn để cho Lương Hiểu Tài làm như vậy.
“Ta đi.” Hoắc Nghiêm Đông nói.
“Ngươi đi cái rắm!” Lương Hiểu Tài trừng, “Ngươi đi nhiều ngày như vậy, bộ coi người bên cạnh đều là người mù sao? Lại nói không riêng gì người Hổ Đầu quân bị bắt sang đó, bên kia cũng phái người của họ đến. Ngươi có thể bảo đảm bên trong đội ngũ của bọn họ sẽ không cơ sở ngầm sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngược lại ta cũng không cho phép ngươi đi!”
Nhưng mà Lương Hiểu Tài xưa nay đều là phái thực tiễn, hắn không thích chỉ nói mà không làm. Vì vậy không qua mấy ngày, hắn nói với Lý Thuận Liên và Quan Thải Y rằng mình muốn tới nhà cữu cữu. Nguyên nhân là người nhà gởi thư, bệnh tình của mẫu thân hắn xấu đi, hắn muốn trở về nhìn xem.
Lý Thuận Liên không nhìn thấy dáng dấp lá thư ra sao, đương nhiên không biết thật giả, thế nhưng Quan Thải Y biết đây là chuyện không thể. Coi như bên cữu gia bên kia có thật sự gởi thư con bà cũng sẽ không đi, cho nên bà không đồng ý.
“Con không nói rõ ràng cho nương nương sẽ không cho con đi! Rốt cuộc con muốn đi đâu?” Quan Thải Y mắt đỏ vành mắt, thừa dịp Lý Thuận Liên không có mặt lôi kéo Lương Hiểu Tài, nhất định bắt hắn rõ mọi chuyện.
“Ôi nương, con đã nói là mượn cơ hội đi ra ngoài một chuyến. Nương thật sự không cần lo lắng đâu. Ta đi ra ngoài là để mở mang hiểu biết. Chúng ta phải kiếm tiền a, vậy con phải biết thế giới bên ngoài là cái dạng gì. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, sao nương lại ngăn cản con? Người xưa có nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng gặp được vạn người a nương.”
“Vậy còn Nghiêm nhi đi đến chỗ doanh trại của y đi, xem chừng ba, bốn lần không phải sẽ đủ vạn người sao?”
“Aiz nương tính toán nhanh thật a, bất quá chuyện này không giống chuyện đó.” Lương Hiểu Tài phát hiện mình cũng thật thất đức, hoàn toàn chính là bộ dáng của kẻ xấu xa bắt nạt phụ nhân cổ đại thiếu hiểu biết đây mà.
“Ngược lại chuyện này con nhất định phải đi. Nương, chuyện này quan hệ đến cuộc sống sau này của chúng ta.”
“Con hãy thành thật nói cho nương, có phải là Nghiêm nhi kêu con đi không?” Quan Thải Y nắm chặt tay nhi tử không buông.
“Không phải, thật sự không phải thế. Y cũng không muốn để con đi đâu, nương không thấy lúc con nói với nương y y còn trừng con sao? Là con tự mình quyết định đi.” Lương Hiểu Tài thầm bnói trong bụng, công việc này để cho người khác làm hắn còn không quá yên tâm đâu.
Quan Thải Y cũng không yên lòng, bởi vì bà còn chưa an lòng được bao lâu, kết quả con trai lại đòi rời nhà. Nhưng mà Quan Thải Y có nói thế nào đi nữa cũng không làm Lương Hiểu Tài lung lay, chớ nói chi là khoảng thời gian gần đây bà phát hiện nhi tử thật sự thay đổi rất nhiều. Trở nên tháo vát hơn, cũng càng có can đảm. Tuy rằng nó nói là vì ở cùng Hoắc Nghiêm Đông lâu ngày nên thay đổi, thế nhưng bà cảm thấy có khả năng không chỉ vì mỗi chuyện này. Nhưng nếu là vì cái gì khác thì bà đoán không ra. Không có ai biết Lương Hiểu Tài có tư tâm của mình, hắn cũng không cần người bên cạnh biết.
“Nương, thời điểm con không ở nhà ngài có chuyện gì cứ đi tìm di nương của con.” Lương Hiểu Tài nói với Lý Thuận Liên, “Lần này con trở về không dẫn di nương theo, để nương ban ngày ở nhà một mình con không yên lòng.”
“Nhưng di nương của con cũng không yên lòng nha.” Lý Thuận Liên không nhìn thấy, lo lắng gấp gáp hỏi, “Nghiêm nhi đâu? Nó còn chưa trở lại sao?”
“Nương quên rồi sao? Nghiêm ca phải hồi doanh. Y cũng không thể nghỉ mãi được, trước đây y có nhiều thời gian ở nhà là vì cấp trên cho y nghỉ ngơi, giờ đã đến lúc y phải trở về mang binh.” Lương Hiểu Tài nói, “Nhưng nương cứ yên tâm, khoảng hai ba ngày y có thể trở về một chuyến để xem ngài.”
“Vậy, vậy cũng phải có người đi theo che chở cho con chứ?”
“Có ạ.” Lương Hiểu Tài nói, “Nghiêm ca đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Con đi đây.”
Lý Thuận Liên siết tay Lương Hiểu Tài hết nửa ngày mới buông ra: “Tiểu Âm a, con nhất định phải cẩn thận. Nương chờ con trở về.”
Lương Hiểu Tài “Ai” một tiếng, để Quan Thải Y vỗ vỗ nhẹ nhàng lên tay xong mới rời khỏi.
Ban đêm Hoắc Nghiêm Đông trở về không thấy Lương Hiểu Tài đâu, chỉ thấy con ngựa hoang kia để lại cho y một phong thư. Trong thư không có bao nhiêu chữ, có mấy chữ sẽ không viết hay là dùng chữ đồng âm thay thế. Hoắc Nghiêm Đông thế mà chỉ liếc mắt một cái liền minh bạch ý tứ của Lương Hiểu Tài. Nhưng như thế cũng không làm cho y cảm thấy nửa điểm sung sướng! Y siết chặt phong thư trong tay quay đầu chạy đi tìm Diệp Đại Bằng.
“Đại Bằng, đại tẩu ngươi có đến tìm ngươi không?” Hoắc Nghiêm Đông vừa há mồm liền hỏi.
“A, có a.” Diệp Đại Bằng nói, “Sáng nay có tới, bảo là muốn đi một chuyến về nhà mẹ đẻ, còn lại đây hỏi ta một ít chuyện rồi cầm theo ít đồ. Làm sao vậy Phó thống lĩnh?”
“Không có gì.” Hiện tại biểu tình Hoắc Nghiêm Đông có chút dọa người.
Diệp Đại Bằng có lòng muốn hỏi lại hai câu, mà nhìn y như vậy căn bản không dám lên tiếng. Lúc này Hoắc Nghiêm Đông hỏi hắn: “Sau này không cần biết là ai hỏi, ngươi đều nói là đại tẩu ngươi tới tìm ngươi là để hỏi xin ngươi chút hạt giống lương thực.”
Diệp Đại Bằng không rõ vì sao nhưng vẫn gật đầu: “A, ta đã rõ, Phó thống lĩnh.”
Hoắc Nghiêm Đông lập tức xoay người rời đi.
Hai ngày sau, trời còn chưa sáng bao lâu, trên quan đạo thông từ Bàn Hải thành đi về Hổ Đầu Quan có một đám kỵ binh. Đám kỵ binh này vượt qua quan ải, chạy thẳng đến quân doanh của Hổ Đầu quân. Người dẫn đầu đám kỵ binh này gọi là Thái Văn Đình, một tên tiểu tử mặt mày cứ như tô son trát phấn, đến gần doanh trại mới đem giáp trụ mặc vào. Vừa mặc xong cả người liền xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không ra dáng binh lính chút nào.
“Lát nữa tất cả ngươi mở mắt ra thật to cho ta! Chọn lựa thật tỉ mỉ, có nghe thấy không?” Tính khí ngược lại rất lớn, kiêu ngạo nói, “Đại thống lĩnh của chúng ta đã nói, ở đây ngoại trừ Đại thống lĩnh và Phó thống lĩnh không thể chọn, còn lại tùy tiện tên nào cũng chọn được! Phải chọn ra cho Đại thống lĩnh của chúng ta hai ngàn người tốt nhất!”
“Dạ!” Tất cả người theo sau hắn đồng thanh, sau đó đám kỵ binh này lại tiếp tục lên đường chạy đến Hổ Đầu quân.
Lúc này bên trong Hổ Đầu quân lại là mỗi một người đều mặt mày ủ rũ. Chỉ cần vừa nghĩ tới có rất lớn khả năng bị bắt đến Thiết Tí quân không thể về được, bọn họ liền không muốn làm gì nữa.
Tòng quân là để làm gì? Không phải là bảo vệ quốc gia, bảo vệ quê hương sao! Kết quả con mẹ nó chỗ Thiết Tí quân kia cái gì cũng không có! Nghe nói nơi đó không chỉ cắt xén tiền lương không được ăn no, hơn nữa người chưởng quản căn bản không coi thuộc hạ như con người! Đều làm binh lính giống nhau, dựa vào cái gì mà thua kém nhiều như vậy?!
Có người còn thầm nói: “Sớm biết thế cái mẹ gì lão tử cũng không làm, đánh giặc xong về nhà luôn cho rồi!”
Lúc đó bọn họ đều chạy theo Đại thống lĩnh và Phó thống lĩnh tới đây, hiện tại bị bắt đi, hối hận đến xanh cả ruột.
Trương Thành cầm túi bột ớt kia trong tay: “Mụ nội nó thật muốn đập cái đống này vào mặt cái đám không biết xấu hổ kia cho biết tay!”
Trương Ký cau mày: “Chớ có hồ đồ! Quậy hỏng việc sẽ gây ra phiền toái cho Đại thống lĩnh và Phó thống lĩnh, thế có đáng không?”
Trương Thành không lên tiếng nữa, những người khác ở bên cạnh cũng ủ rũ. Trên thực tế tối hôm qua tất cả bọn họ đều không làm sao ngủ được. Bọn họ đều rất hối hận, sớm biết thế này đã thức liền tù tì mấy ngày không ngủ, để cái nhóm chó chết này tới nhìn thấy bọn họ mỗi người đều không có sắc mặt tốt, sau đó quay đầu bỏ đi.
Nhưng mà ai cũng biết, đây là không thể.
Ngoài doanh trại truyền đến tiếng vó ngựa, cũng không lâu lắm, Đại thống lĩnh liền dẫn theo hai mươi mấy người mặc giáp trụ của Thiết Tí quân đi tới đây. Tên dẫn đầu sau khi xuống ngựa nhìn thấy bọn họ, liền y như con ruồi gặp được bãi phân, trong hưng phấn lại lộ ra chút gì đó khiến người buồn nôn.
“Dương Đại thống lĩnh, đây chính là toàn bộ Hổ Đầu quân?” Thái Văn Đình hỏi.
“Không sai, một người cũng không thiếu.” Vẻ mặt Dương Hách cũng không hề dễ chịu. Hắn có thể đi ra tiếp đãi đã là rất nể tình.
“Được rồi, nếu Dương Đại thống lĩnh đã nói như vậy, vậy chúng ta bắt đầu chọn đây.” Thái Văn Đình phân phó cho thuộc hạ xong liền nói với Dương Hách: “Binh lính Thiết Tí quân đưa tới còn đang ở trên đường. Ngựa của ta nhanh quá bọn họ theo không kịp, Dương Đại thống lĩnh chớ trách.”
“Hừ!” Dương Hách đứng một bên, “Muốn chọn thì mau mau chọn, bọn ta còn phải tiếp tục thao luyện!”
Nhóm võ tướng đều có chút tính khí, chớ nói chi đây còn là người từng thật sự lăn lộn chém giết trên chiến trường. Thái Văn Đình cũng không muốn cùng Dương Hách so sức lực. Nhiệm vụ của hắn là đến bắt tinh binh, chờ bắt xong thì đối với Dương Hách chính là đục da khoét thịt.
Thái Văn Đình cười lạnh một tiếng, nói với thuộc hạ của hắn: “Các ngươi nhanh nhẹn lên cho ta! Mỗi người chọn một trăm, ta không có thời gian để chờ đợi đâu! Ai được chọn thì lại đây đứng ở bên này, chốc nữa rời đi với ta!”
Thuộc hạ của hắn đáp: “Dạ!”
Sau đó thời gian như dài vô tận, cơ hồ hết thảy binh lính tốt đều bị chọn sạch, cao to, rắn chắc, mắt lộ tinh quang…
Trong Hổ Đầu quân không có binh lính nào không tài giỏi, nhưng những người bị chọn đi đều là tinh binh trong tinh binh. Trái tim Dương Hách giờ đây thật sự rỉ máu, Hoắc Nghiêm Đông đứng nhìn cũng đau đớn tâm can. Đặc biệt là nghĩ tới Lương Hiểu Tài bây giờ còn không biết đã tới nơi nào y liền giận đến đòi mạng.
Thái Văn Đình thấy thế còn bồi thêm mấy dao: “Dương Đại thống lĩnh, Hoắc Phó thống lĩnh, ta thấy mấy binh lính ở quan ải hôm nay cũng không tệ, đừng nói là ngươi biết ta đến nên điều tinh binh đi thủ quan hết đi?”
Dương Hách mặt tối sầm lại nói: “Bọn họ vốn là thủ quan.”
Thái Văn Đình nói: “Thủ quan thì không phải là người Hổ Đầu quân sao? Một phút chốc ta trực tiếp mang họ đi. Khổ cực Dương Đại thống lĩnh tìm người khác làm thủ quan a.”
Dương Hách trong bụng thầm mắng tổ tông Thái Văn Đình không biết là tới lần thứ mấy! Nhưng hắn lại không thể làm gì hơn.
Cuối cùng Triệu Tam Canh, Trương Ký, Hàn Trường An… Phàm là binh trưởng một người cũng không còn! Tất cả đều mang đi. Nhưng mà vạn vạn không để cho người nghĩ đến chính là chuyện càng thật đáng giận hơn còn ở phía sau!
Hai ngày sau, binh lính trao đổi Thiết Tí quân đưa ra đã đến, nhưng những này người vừa chạy tới doanh địa Hổ Đầu quân cơ hồ đều tê liệt! Từng tên từng tên sắc mặt xanh trắng, gầy yếu đến mức da bọc xương, đứng lên cũng không nổi!
Dương Hách xách cổ một tên lên quát: “Con mẹ tụi bây là binh lính kiểu gì?! Đứng lên hết cho lão tử!!!”
Người bị tóm thở hồng hộc nói: “Chúng… chúng tôi… cũng muốn đứng lên. Nhưng chúng tôi chạy… chạy đã mấy ngày, một ngụm cháo… còn chưa từng được uống… uống đàng hoàng.”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Lúc các ngươi đi không mang lương thực theo sao?”
Người bị hỏi lắc đầu một cái, nào ngờ trong đám người đi cùng ở bên cạnh có người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.