Tám năm đã làm thay đổi dáng vẻ bề ngoài của cô, vàcũng làm thay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Cô biết cách đòi hỏi quyền lợicho mình, dù đối phương là anh cô cũng không còn tin tưởng.
Việc thành lập phòng đấu thầu diễn ra thuận lợi ngoàidự đoán. Phụ Minh Ý mới đến công ty, chưa nắm được tình hình chung, phó tổnggiám đốc Vương đã ngắm chuẩn thời cơ này, đề nghị thành lập bộ phận mới.
Có khoản lợi nhuận mỗi năm hai triệu rưỡi của tổngcông ty nâng đỡ, bản thân công ty con cũng được nhận một số nghiệp vụ đấu thầu,xét trên mọi phương diện đều là cách sắp đặt có lợi mà không có hại. Từ giámđốc bộ phận trở lên trong công ty tham dự cuộc họp này, không có phiếu nào phảnđối. Phó tổng giám đốc Vương tươi cười nhìn mọi người, rất hài lòng với kết quảnày.
Ba vị sếp của công ty, một tổng một phó tổng, còn cócả một kỹ sư. Tổng giám đốc Lưu là lớp sinh viên, nghiên cứu sinh đầu tiên saukhi chế độ thi đại học được áp dụng trở lại vào thập kỷ bảy mươi. Tuổi tác đãcao, ngoài cuộc họp thường niên của công ty, hầu như không thấy ông xuất hiệntrong công ty. Trước khi Phụ Minh Ý đến công ty, người có quyền cao nhất làtổng giám đốc Chu. Tổng giám đốc Chu lắm bệnh nhiều tật, ở công ty con cũng nhưnghỉ an dưỡng. Phó tổng giám đốc Vương một tay đảm đương tất cả mọi công việc.
Phụ Minh Ý mỉm cười nhìn vóc dáng cao lớn của phó tổnggiám đốc Vương, nghe ông kêu gọi mọi người có ý kiến thì phát biểu. Phụ Minh Ýhiểu rằng trước khi anh đến công ty thì đây là địa bàn của phó tổng giám đốcVương, đương nhiên là anh không thể vừa mới đến công ty đã bác bỏ ý kiến củaphó tổng giám đốc Vương, tự gây khó dễ cho mình.
Và còn một nguyên nhân nữa chỉ có anh mới biết, đó làngười đảm nhiệm chức giám đốc phòng đấu thầu là Phùng Hy. Anh cần một ngườithuộc phe mình và có địa vị nhất định trong nội bộ công ty, Phùng Hy là sự lựachọn tốt nhất, đề bạt Phùng Hy anh tán thành cả hai tay.
Ánh mắt anh nhìn bao quát toàn hội trường rồi thu về,cười nói: “Đề nghị của phó tổng giám đốc Vương rất hay. Giám đốc Dương, đâycũng được coi là nghiệp vụ mới của bộ phận cơ khí, năm nay bộ phận cơ khí lạicó thể có thêm vài triệu lợi nhuận rồi”.
Dương Thành Thượng cười nhạt nói, “Tổng giám đốc Phụ,công trình của phòng cơ khí không dễ làm đâu! Bên này lãi bên kia lỗ. Khôngbằng bộ phận vật liệu, hiện giờ có loại vật liệu nào không tăng giá chứ?”.
Giám đốc bộ phận vật liệu Trần Mông do phó tổng giámđốc Vương một tay đề bạt nên rất lanh lợi, hiểu ý, cười nói: “Bộ phận vật liệucũng phải dựa vào bộ phận cơ khí đó thôi. Công trình trong tay giám đốc Dươnglớn, bộ phận vật liệu mới có cửa để cung cấp mà”.
Phụ Minh Ý rất hài lòng với sự biểu lộ kín đáo này,đứng dậy nói: “Thôi hôm nay tạm thời như thế đã. Phó tổng giám đốc Vương, anhthông báo với Phùng Hy, tiện thể gọi cô ấy đến phòng làm việc của tôi một lát”.
Phó tổng giám đốc Vương cũng rất hài lòng với nước cờPhùng Hy, Dương Thành Thượng họp xong không về phòng mình, đem theo ba nhânviên với lý do “đi gặp khách hàng” rồi rời khỏi phòng họp. Bốn người vào phòngtrà vừa đúng một bàn, mọi người cũng hiểu nhưng không ai nói thêm điều gì.
Phùng Hy vào phòng phó tổng giám đốc Vương, thấy ôngcười rạng rỡ bèn biết ngay là chuyện này đã thành công.
“Cố gắng làm cho tốt! Giang sơn này sớm muộn gì cũnglà của những người trẻ tuổi như các cô. Phùng Hy chưa đến ba mươi đúng không?Trẻ như thế mà đã được đề bạt làm phó giám đốc. Đương nhiên rồi, nói là phógiám đốc, cô là người đưa ra ý kiến quyết định trong phòng đấu thầu”. Phó tổnggiám đốc Vương dáng người cao lớn, gương mặt mang đậm nét phương bắc, nói vớivẻ đàn anh.
“Cảm ơn phó tổng giám đốc Vương”. Thấy phó tổng giámđốc Vương nói như vậy, rõ ràng là muốn bảo với cô rằng, chức phó giám đốc nàylà nhờ tôi mà cô có, cô phải biết ơn tôi. Phùng Hy cũng không phải là cô gáimới vào nghề nên đương nhiên là phải nói lời cảm ơn ngay.
Ra khỏi phòng phó tổng giám đốc Vương, cô nhìn sangphòng tổng giám đốc với vẻ e ngại, hơi chùn chân lại, quay người bước vào nhàvệ sinh.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo màu đen, tóc búi rất gọngàng. Mặc bộ quần áo này khiến cô nhìn gầy hơn, mặc dù không bải hoải như hômtrước, nhưng Phùng Hy vẫn rất bi ai khi nhìn thấy hai chiếc cằm trên gương mặttròn trịa của mình. Cô dẩu môi, son môi màu hoa hồng không nhoen ra, khiến chocả gương mặt nổi bật hơn. Hôm nay nhìn mình cũng không đến nỗi quá tệ.
Nghĩ vậy, cô tự lên dây cót tinh thần cho mình rồi mỉmcười bước vào phòng Phụ Minh Ý.
Phòng làm việc của tổng giám đốc là một căn phòngrộng, gian ngoài bày ghế sofa, tràng kỷ, gian trong mới là bàn làm việc, khôngbước vào gian trong, sẽ không nhìn thấy tình hình bên trong.
Một mình đối mặt với Phụ Minh Ý, Phùng Hy có phần hơicăng thẳng, nhưng dựa vào bản lĩnh lăn lộn trên thương trường nhiều năm và thườngxuyên đi ăn tiệc tiếp khách, cô vẫn che giấu được tất cả những suy nghĩ củamình.
Phùng Hy hơi cúi đầu ngồi đối diện với Phụ Minh Ý, mắtkhông nhìn xuống chân mà nhìn thẳng vào cằm của Phụ Minh Ý.
“Em nói đi, ý kiến của em về việc thành lập phòng đấuthấu”. Phụ Minh Ý rất muốn hỏi Phùng Hy sao lại thay đổi lớn đến vậy, gần nhưbiến mình thành bà thím già. Mặc dù hôm nay nhìn cô khá hơn nhiều so với hômtrước, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy bất ngờ. Nhưng phòng làm việc không phải lànơi nói những chuyện như thế này, cố gắng kìm chế sự tò mò, Phụ Minh Ý hỏi vớivẻ bình tĩnh.
Phùng Hy cũng bình tĩnh trả lời, “Nếu công ty con làmcông việc đấu thầu, ít nhất là có thể tăng thêm hơn cả triệu lợi nhuận, nếunhận thầu công trình trong thành phố này, khách sạn Côn Đạt của chúng ta có thểtiếp đãi, riêng tiền chi phí cho hội nghị đã tiết kiệm được bốn mươi, năm mươinghìn”.
Phụ Minh Ý không nói gì. Anh mới lên làm tổng giámđốc, phó tổng giám đốc Vương đã đề ra ý tưởng này. Đúng là nếu thành lập phòngđấu thầu, công ty có thể kiếm thêm được vài triệu lợi nhuận mỗi năm, thế nhưng,tại sao phòng đấu thầu lại trực thuộc bộ phận cơ khí, anh chưa hiểu tại saokhông thành lập một bộ phận riêng biệt.
Phó tổng giám đốc Vương nói Phùng Hy do Dương ThànhThượng một tay đào tạo. Mặc dù hai năm nay Phùng Hy thường xuyên giúp tổng côngty làm công tác đấu thầu, nhưng chưa bao giờ có một bộ phận riêng biệt, ông tađề nghị đặt dưới bộ phận cơ khí, một là sợ công ty dị nghị về việc trực tiếpđưa Phùng Hy lên vị trí lãnh đạo, hai là cũng muốn để Dương Thành Thượng giúpđỡ Phùng Hy, dù sao đi nữa Dương Thành Thượng cũng là người có kinh nghiệm, làthành viên gạo cội của công ty. Trước đây Phùng Hy thường xuyên làm việc cùngvới Dương Thành Thượng, Phùng Hy còn ở bộ phận cơ khí, khi cần người DươngThành Thượng cũng có thể sử dụng.
Nhìn thì có vẻ là một đề nghị hay, nhưng Phụ Minh Ývẫn cảm thấy có điều gì hơi lạ, vì thế trong cuộc họp anh mới chú ý đến cái tênDương Thành Thượng. Theo sự quan sát của anh, trong cuộc họp ngày hôm nay, chỉriêng thần sắc của Dương Thành Thượng là có phần khác với mọi người.
“Phùng Hy, tại sao phó tổng giám đốc Vương lại đặtphòng đấu thầu trực thuộc bộ phận cơ khí?”. Phụ Minh Ý hỏi thẳng vào vấn đề.Anh tin rằng chắc chắn Phùng Hy sẽ không quên những tình nghĩa giữa hai ngườinên mới hỏi cô như vậy.
Phụ Minh Ý là tổng giám đốc nên đương nhiên muốn nắmbắt tình hình của công ty. Nếu bộ phận cơ khí của Dương Thành Thượng theo anh,cục diện một tay che cả bầu trời của phó tổng giám đốc Vương sẽ bị phá vỡ.
Phó tổng giám đốc Vương đã làm việc ở công ty hai mươinăm, Phụ Minh Ý lại vừa chân ướt chân ráo đến.
Phùng Hy nghĩ với vẻ bi ai, nếu phó tổng giám đốcVương muốn đì cô thì dễ dàng như di chết một con kiến. Phụ Minh Ý có đấu đượcvới ông ta hay không? Sau tám năm Phụ Minh Ý còn bảo vệ cô nữa không? Liệu PhụMinh Ý có vì cô mà giở mặt với phó tổng giám đốc Vương hay không? Thôi cứ đợianh làm quen với công ty đã rồi tính sau. Giờ cô đang ở trong hoàn cảnh thân côthế cô, ở thành phố này không có người thân nào cả, cha mẹ ở thành phố kháccách đây một trăm năm mươi ki-lo-mét, thậm chí cô còn chưa tìm được chỗ ở. Côtuyệt đối không thể để mất công việc này.
Phùng Hy lựa chọn biện pháp chiết trung(). Cô vừa suynghĩ câu từ vừa trả lời: “Hiện nay nghiệp vụ vẫn chưa được triển khai, mặc dùtổng công ty mỗi năm chia cho hai triệu rưỡi lợi nhuận, nhưng vẫn còn năm trămnghìn phải hoàn thành. Phòng đấu thầu đặt dưới bộ phận cơ khí là để cho giámđốc Dương giúp đỡ nhận làm một số nghiệp vụ. Tương lai nếu tổng công ty khôngdùng người của chúng ta nữa, không có khoản lợi nhuận này, cũng không sợ khônghoàn thành được nhiệm vụ. Đối với các cán bộ trẻ, phó tổng giám đốc Vương vẫnrất khoan dung”.
Phụ Minh Ý đã hiểu ý, đây rõ ràng là sai Phùng Hy đi cướpnguồn khách hàng của Dương Thành Thượng. Rõ ràng là cùng một bộ phận, nhưng aicũng biết nghiệp vụ và lợi nhuận đều được tính riêng. Kể cả tập thể bộ phận cơkhí hoàn thành lợi nhuận của cả năm, tài khoản của Dương Thành Thượng và PhùngHy vẫn được phân chia rõ ràng.
“Tổng giám đốc còn việc gì nữa không ạ? Nếu không thìem xin phép”. Phùng Hy không nhìn lên mặt Phụ Minh Ý. Cô sợ lại phải nhìn thấyánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của anh. Cô tự nói thầm với mình, vì lòng sĩ diện, côphải giảm béo thành công.
“Hy Hy, hôm nào anh muốn mời em ăn cơm”. Phụ Minh Ýbất ngờ nói nhỏ.
Phùng Hy run run, không thể từ chối, cho dù là xéttrên góc độ tình cảm ngày xưa hay với tư cách tổng giám đốc hiện nay của anh,cô đều không được phép từ chối. Cô cũng nén giọng nói: “Chỉ cần anh đừng hỏi emtại sao lại béo như thế này là được!”.
Phùng Hy quay đầu đi ra. Ánh mắt Phụ Minh Ý dừng lại ởtrên cặp mông núng nính của Phùng Hy và lại than thầm trong lòng. Anh suýt bậtcười khi nghe thấy câu cuối cùng của cô. Cô cũng sợ anh hỏi? Nhìn vẻ trấn tĩnhcủa cô, anh tưởng cô không quan tâm đến chuyện này. Cuối cùng Phụ Minh Ý đã tìmđược sự cân bằng, ít nhiều là cô vẫn còn để ý đến anh. Nếu cô không để tâm mộtchút nào đến anh, anh cũng sẽ thấy hụt hẫng.
Phụ Minh Ý rút ví ra, bên trong có ảnh Phùng Hy đứngbên bờ biển - Cô mặc bộ bikini, giống như một con cá nhỏ. Phụ Minh Ý vừa nhìnvừa bật cười rung cả vai.
Có ba người được phân công về bộ phận của Phùng Hy,hai nam một nữ, đều là sinh viên vừa mới tốt nghiệp năm nay. Phùng Hy gặp mặthọ, nhìn bao quát phòng làm việc, xách túi lên dặn: “Buổi chiều chị đi gặpkhách hàng, có việc gì thì gọi điện cho chị nhé”.
Phùng Hy lững thững ra khỏi phòng làm việc, nụ cườirạng rỡ trên gương mặt. Mẹ kiếp làm quan thích thật! Mẹ kiếp làm giám đốc thíchthật! Nghĩ đến cảnh ba sinh viên ngồi nghiêm túc trong phòng làm việc đọc cáctài liệu đấu thầu, mời thầu mà Phùng Hy ném cho họ, còn mình thì tìm một lý dođể rời phòng làm việc, Phùng Hy cảm thấy mặt trời bên ngoài là cuộc đời sau nàycủa cô, rực rỡ chói sáng!
Ở lâu nhà Chi Hoa cũng bất tiện. Mặc dù cô cũng quenchồng Chi Hoa, nhưng dù sao thì cũng không phải là Chi Hoa. Cô muốn nhanh chóngđược ổn định trở lại. Dựa theo địa chỉ mà Chi Hoa cho, Phùng Hy gọi taxi đi vềphía tây thành phố. Công ty nằm ở trung tâm thành phố, trước đây cô và Điền ĐạiVĩ ở phía đông thành phố. Hiện giờ ngay cả hướng ở cô cũng muốn ở ngược vớihướng của nhà Điền Đại Vĩ.
Đến hai công ty môi giới, cuối cùng cô đã tìm được mộtcăn hộ có thang máy ở khu chung cư cao cấp tại phía tây thành phố. Hơn năm mươimét vuông, có sẵn đồ gia dụng, tiền thuê mỗi tháng hai nghìn hai trăm nhân dântệ. Hơi đắt một chút, nhưng khu chung cư cao cấp có bể bơi nước nóng, có phòngtập thể dục thẩm mỹ, bây giờ là tiêu tiền của mình để mình được hưởng thụ,Phùng Hy không muốn bạc đãi mình thêm một ngày nào nữa.
Thời gian làm việc và tan sở chỉ áp dụng cho nhữngnhân viên cấp dưới, những người có chức vụ như cô, ngoài việc tham gia cuộc họpvào thứ hai hằng tuần, cô có thể dùng một câu “đi gặp khách hàng” để rời phònglàm việc và đi ra ngoài.
Đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa được, cô mới được bổnhiệm, vẫn nên nghiêm túc một chút là hơn.
Một tuần sau, đúng tám giờ ba mươi sáng Phùng Hy cómặt ở công ty, ăn cơm trưa xong lại xách túi đi gặp khách hàng, ba nhân viêndưới quyền vẫn nghiêm túc ngồi học các mẫu đơn mời thầu đấu thầu, thuật ngữchuyên ngành và các thao tác trên máy tính.
Đống quần áo ở nhà trước đây, lúc đầu cô không địnhlấy, nghĩ lại lại thấy để ở nhà Điền Đại Vĩ cũng bằng thừa, Phùng Hy không dámđi một mình, cuối tuần liền hẹn vợ chồng Chi Hoa lái xe đi lấy.
Điền Đại Vĩ không động vào đồ đạc của cô. Anh ta dựavào cửa nhà tán gẫu với chồng Chi Hoa, nhìn Phùng Hy và Chi Hoa thu dọn.
Chi Hoa giữ miệng túi, Phùng Hy nhét tất cả quần áocủa cô vào trong, cô không hề có ý định thu dọn gọn gàng. Động tác nhanh gọn,nhìn như muốn chạy trốn để thoát thân, khiến trong lòng Điền Đại Vĩ có một cảmgiác khó tả.
Có phải cô rất mong thu xếp cho xong rồi đi ngaykhông? Điền Đại Vĩ bước vào phòng làm việc hỏi: “Có cần tôi giúp cô thu dọnkhông?”
“Không cần!”, Phùng Hy từ chối ngay lập tức, ngần ngừmột lát cô lại nói, “Có ít đồ vặt tôi không lấy nữa. Còn ít ảnh tôi cũng khôngcần. Nếu anh không muốn lấy thì phiền anh vứt đi hộ”.
Những đồ vặt mà Phùng Hy nói là các loại đồ chơi mà cômua. Cô thích mua những đồ chơi be bé, đồ sứ, đồ lưu niệm.
Cô chỉ thu dọn quần áo và các loại sách vở của mình,không mang theo đồ gì mà cô và Điền Đại Vĩ cùng mua. Cho dù như vậy, cũng thuđược năm túi.
Chi Hoa đẩy nhẹ Phùng Hy, hai người cùng khiêng mộttúi rồi đi ra ngoài. Chồng Chi Hoa cười hiền lành, cũng xách một túi đi ra.Phùng Hy đưa đồ vào thang máy, đang định quay vào xách, Chi Hoa bèn ngăn côlại, “Mày giữ thang máy, đừng đi nữa”.
Nghĩ đến vết thâm tím trên người Phùng Hy tối hôm đó,Chi Hoa chỉ muốn tẩn cho Điền Đại Vĩ một trận.
Phùng Hy lấy túi đồ chặn cửa thang máy, vợ chồng ChiHoa cùng Điền Đại Vĩ xách đồ đi ra. Điền Đại Vĩ giúp một tay, Phùng Hy khôngnói gì.
Lúc thang máy chuẩn bị đóng, Điền Đại Vĩ hạ thấp giọngnói: “Hy Hy, xin lỗi”.
Cửa từ từ đóng lại, Phùng Hy hất cằm lên, cười, “Xinlỗi làm cái đếch gì, bà được giải phóng rồi!”
Chi Hoa cười ha ha, chồng Chi Hoa thở dài, nói: “Thựcra Điền Đại Vĩ cũng không phải là người xấu”
Chi Hoa và Phùng Hy đưa mắt nhìn nhau, Phùng Hy lặnglẽ quay người, nghe thấy tiếng chồng Chi Hoa kêu oai oái, xin lỗi liên hồi,tiếp đó thì không còn tiếng gì nữa. Cô thầm nghĩ, sự thân mật này tuyệt biếtbao!
Phụ Minh Ý chịu được một tuần, hàng ngày nhìn thấyPhùng Hy mặc các bộ quần áo tối màu ngồi trong phòng làm việc, ăn cơm trưa xonglại rời phòng làm việc. Một tuần nay cô coi như anh không hề tồn tại.
Tuần này anh cũng bận, bận ăn cơm với người của các bộphận, bận đối phó với các khách hàng. Anh đã nắm được sơ bộ tình hình trongcông ty, nhưng anh không làm gì cả. Vẫn còn quá sớm, thời cơ chưa đến.
Cuối cùng cũng đã đến ngày cuối tuần, Phụ Minh Ý lạinhớ ra rằng lúc này hai vợ chồng thường có kế hoạch riêng, hẹn với Phùng Hy erằng không phù hợp.
Lại đợi đến thứ hai, cuộc họp buổi sáng kết thúc, PhụMinh Ý xem lịch làm việc, hôm nay không có hoạt động nào. Anh vội vàng nhắn tincho Phùng Hy, hẹn cô cùng đi ăn trưa.
Cơm Tàu hai người ăn được bao nhiêu? Thời gian ngắnquá, tiệm ăn bài trí không được đẹp. Phụ Minh Ý đã chọn ăn cơm Tây. Trong tiềmthức, anh vẫn mong được ngồi ở một nơi sang trọng, có thể vừa uống cà phê vừachuyện trò với Phùng Hy.
Phùng Hy chỉ nhắn lại một chữ “Vâng”.
Sớm muộn gì cô và Phụ Minh Ý cũng phải gặp nhau riêngđể nói chuyện, sớm cũng như muộn mà thôi.
Phụ Minh Ý lựa chọn một nhà hàng đồ ăn Tây ở phía namthành phố, vì nó cách công ty xa, đó là một nhà hàng mới mở. Anh đã từng ăn ởđó một lần và rất hài lòng với không gian của nó. Tên của nhà hàng này rất hay,gọi là Thụy Liên Hoa Ảnh (bóng sen).
Phùng Hy đứng ngoài nhà hàng nhìn hàng chữ đó, rồi côlại nhìn bộ quần áo màu thiên thanh trên người mình. Hoa sen? Hiện giờ cô cũng là đóa hoa sen trắng mập!Phụ Minh Ý mà dám trêu cô một câu, cô sẽ hắt cà phê vào mặt anh ta! Nghĩ vậy,Phùng Hy ưỡn thẳng ngực bước vào.
Từ xa cô đã nhìn thấy bóng Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ. Bước chân của Phùng Hy hơi khựng lại. Bên ngoài cửa sổcó trồng một hồ hoa súng, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trênmặt hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, nhìn rõ các nét trên gương mặt. Ngón tay anh kẹpđiếu thuốc tỏa khói trắng.
Phụ Minh Ý cởi áo complet, nới lỏng ca vát, áo sơ mimàu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. PhùngHy bất giác than thầm, ngoài vẻ già dặn ra, Phụ Minh Ý vẫn tràn đầy sức hấpdẫn, dáng dấp của anh không hề thay đổi. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn lạimình, tuần này mỗi ngày cô chỉ uống một túi sữa chua, ăn một quả táo, cảm giácđã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất xa so với mục tiêu.
Cân nặng hơn sáu mươi kilôgam phải giảm đi mười lămkilôgam mới ổn.Phùng Hy đột nhiên cau mày, không muốn để Phụ Minh Ý biết côgiảm béo. Trưa hôm nay hay là ăn một chút nhỉ? Nghĩ đến ăn, cô nuốt nước miếng.Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao cai nghiện khó rồi.
Nhờ có sự nâng đỡ tinh thần của nỗi oán hận, cô đãkiên trì được đúng một tuần. Hiện giờ khôngkhổ sở như ba ngày đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ăn, đám cao lương mỹ vị đó lạinối đuôi nhau hiện ra trong đầu cô, đến nỗi cả khi đã ngủ cô vẫn còn tưởg tượngra các món ăn ngon. Giống như bây giờ, nghĩ đến các món đồ ăn Tây ngon, bấtgiác cô lại nuốt nước miếng đang trào lên.
Phùng Hy đã quyết định rồi, ăn nhiều sa lát, ăn ít bíttết thôi, tốt nhất là nhà hàng này có cá có tôm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phụ Minh Ý liền quay đầu,mỉm cười chào cô: “Em ngồi đi, anh đã gọi món rồi. Nhà hàng này làm bít tết rất ngon. Anh không gọi salát, anh nhớ là trước đây em không bao giờ ăn sốt mayonnaise”.
Phùng Hy hơi sững người, mỉm cười ngồi xuống.
Làm bít tết cần phải có thời gian, Phụ Minh Ý gọi càphê.
Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một cốcnước chanh lớn, cô lập tức quyết định uống cho no. Cô bê cốc lên uống một hơi to, cười nói: “Em bắt taxiđến, khát quá”.
Cô uống liền một hơi hết hơn nửa cốc nước chanh, nhìnnhân viên phục vụ đem cà phê đến một cách hài lòng, tiếp tục gọi thêm nướcchanh.
Phụ Minh Ý cầm gói đường bóc túi và đổ hết đường ra,rồi anh lại đổ sữa tươi vào cốc, lúc này mới đẩy cốc cà phê sang trước mặtPhùng Hy, “Anh nhớ là em không uống được cà phê nếu không có đường”.
Phùng Hy muốn lườm một cái. Nhìn thấy túi đường đó tim cô đập thình thịch. Mùi càphê sữa thơm lừng khiến cô không ngừng chảy nước miếng. Cô cầm thìa lên ngoáyđều, trước ánh mắt ân cần của Phụ Minh Ý nhấm một ngụm với vẻ rất bình thản.
Thơm quá! Dạ dày Phùng Hy như co lại, cô bê cốc nướcchanh lên uống thêm một ngụm lớn nữa, nuốt trôi đám nước miếng vừa trào lên.
“Anh đến làm tổng giám đốc khiến em rất ngạc nhiênđúng không?”. Phụ Minh Ý mỉm cười hỏi. Anh cố gắng kìm nén sự tò mòmuốn tìm hiểu về cuộc sống của Phùng Hy trong mấy năm nay. Dưới ánh nắng mặttrời, da Phùng Hy trắng như trứng gà bóc, điều này khiến anh cảm thấy Phùng Hyvẫn có nét dễ thương. Nhất dáng nhì da mà.
Phùng Hy liền cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn. Phụ Minh Ý lại run lên, cúi đầu không dám nhìn nữa.Trước đây khi Phùng Hy còn nhỏ bé xinh xắn, mỗi lần cô cười chiếc răng khểnhnhìn rất duyên, hiện giờ cô cười, răng khểnh vẫn là răng khểnh, nhưng đám thịttrên mặt cô và hai chiếc cằm không thể gọi là đẹp được.
Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, đúng là năm thángthật vô tình.
“Đúng vậy, em không ngờ lại là anh. Trên tổng công ty em chưa bao giờ nghe thấy tên anh.Anh về công ty CWE từ bao giờ vậy?”. Phùng Hy đành mặc kệ, giờ cô đã như thếnày, không ai thay đổi được, cô không thể lấy dao xẻo hết đám thịt thừa trênmặt, trên người mình để đi gặp Phụ Minh Ý.
Món canh đã được bê lên, canh nấm và món súp Nga, hailát bánh mì đã nướng sẵn.
Phụ Minh Ý ra hiệu món súp Nga dành cho Phùng Hy, anhcười nói: “Bánh mì bẻ vụn ra cho vào canh ăn ngon lắm, nhà hàng này nướng bánhmì cũng rất ngon”.
Cô đành phải cầm một miếng bánh mì lên bẻ vụn rồi chovào canh. Món canh với màu sắc sặc sỡ, kèm theo vị chua chuangọt ngọt. Phùng Hy đưa thìa vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào canh, bao nhiêunước bọt lại chực trào ra, không thể kiểm soát nổi cô liền nuốt ực.
Ngay sau đó bít tết đã được đem lên, Phùng Hy ngửi mùithơm mà đầu óc quay cuồng. Ông trời thươngtình, đã cả tuần nay cô không động vào miếng thịt, miếng cá nào, cô muốn giảmbéo - mỗi ngày một túi sữa chua, một quả táo, buổi tối đi bơi nửa tiếng đồnghồ, buổi chiều đến phòng tập thể dục thẩm mỹ và spa. Cô từ từ ngẩng đầu lên,thấy Phụ Minh Ý lại lịch lãm đưa một miếng bít tết vào miệng, ánh mắt nhìn côcười cười.
Cô hận anh biết bao!
Bởi vì bàn tay của cô đã không thể kiểm soát và cầmdĩa, dao cắt xuống.Dưới sức ép của dĩa, dao, miếng bít tết rỉ ra dòng nước sốtthơm lừng, dinh dính. Đột nhiên Phùng Hy bình tĩnh trở lại. Thời gian còn dài,giảm béo là kế hoạch phải kiên trì lâu dài, cô không thể để cho Phụ Minh Ý biếtcô đang giảm béo. Cô tuyệt đối không được để anh ta có ảo giác, ảo giác gặp anhta là quyết tâm giảm béo.
Lòng cô đã quyết, Phùng Hy đã tìm cho mình một lý do. Cô quyết định hy sinh bữa ăn này, và thế là cô thoảimái đưa dao dĩa xuống, cảm nhận được sự kết hợp kỳ diệu giữa vị thơm ngon củabít tết và nước sốt.
Cô nhanh chóng đưa một miếng bít tết lớn vào miệng,rồi lại dùng dĩa đâm một miếng bít tết khác và cười một cách hạnh phúc. “Anh còn chưa trả lời em, tại sao anh lại đến công tylàm tổng giám đốc?”.
Phụ Minh Ý đang chìm sâu trong suy nghĩ so sánh hìnhdáng của Phùng Hy, đang nghĩ đến vẻ xinh đẹp của cô ngày xưa khi gặm bánhhamburger, cũng giống như bây giờ, cười rất hạnh phúc. Cô háu ăn, nhưng hồi đó ăn bao nhiêu cũng không thấybéo.
Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anhbiết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giậtmình”.
Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắclà giật mình vì thân hình của em đúng không? Đãnói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãikhông bao giờ già à?”.
Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa racô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không đểý cơ chứ?Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tựnhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giậtmình vì cô.
Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béolên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Khôngcòn cách nào khác, đã béo lên rồi”.
Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm vềtrước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắcnhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giámđốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tinvỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ônlại chuyện cũ.
Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm đểý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy choanh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến PhụMinh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa thấy có điều gì đó đáng tiếc.
“Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc.
Phùng Hy hơi sững người. Congái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà PhụMinh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thểgiảm được bao nhiêu năm phấn đấu.
Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hylịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”.
“Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâuđâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấynăm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em traicô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thờigian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ,có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này.
Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứatrong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”.
Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châmđiếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tintưởng nhau hơn”.
Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng khôngphải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợinhuận, quan trọng là quyền lực.
“Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lậpnên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốcChu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầmtrịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong,nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi contrai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phầntrong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”.
Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hycũng hiểu ý anh.
Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm íttiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vàovòng xoáy thay triều đổi đại.
“Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa mộtmiếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon,đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mìnhnói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắtsắc bén của Phụ Minh Ý.
Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng,mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”.
Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanhsúc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Phụ Minh Ý nhấc người dậy, ghé lại gần hơn, khẽ nói:“Anh không muốn em làm gì cả, chỉ cần em không giúp Vương Thiết là được. Có Dương Thành Thượng rồi, em không phải làm gì cả”.
Phụ Minh Ý đã nói chuyện riêng với Dương Thành Thượng,đã hiểu hết ý đồ của Vương Thiết khi thành lập phòng đấu thầu của Phùng Hy trựcthuộc bộ phận cơ khí. Tiếp sau đây hàng loạt những hành động mà anh tiếnhành ở công ty ắt sẽ khiến cô bị kìm kẹp giữa một bên là Vương Thiết, một bênlà Dương Thành Thượng. Anh phải xác định Phùng Hy sẽ không đi đào chân tườngcủa Dương Thành Thượng.
Phùng Hy cười nói: “Tốt quá. Em còn sợ anh bắt em phải làm gì đó. Thực ra em cũngchẳng làm được gì cả, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, anh đừng đập bát cơm củaem là được”.
Phụ Minh Ý trở nên dịu dàng, anh nhìn trân trân vàoPhùng Hy đáp: “Em yên tâm, kể cả có đập thì anh cũng phải đền em một bát kháctốt hơn”.
“Đền? Nói thì đơn giản. Anh đi tìm cho em một vị trígiám đốc khác lương mỗi năm ba trăm nghìn tệ? Em chỉ biết làm ngành này, việckhác em chịu”. Phùng Hy vừa nhai bít tết vừa hỏi vặn Phụ Minh Ý.
Tám năm đã làm thay đổi bề ngoài của cô, và cũng làmthay đổi cả mối quan hệ giữa cô và anh. Côbiết cách đòi hỏi quyền lợi cho mình, dù đối phương là anh, cô cũng không còntin tưởng.
“Anh sẽ ký công văn, đổi số tiền lương trong mười nămcủa em thành cổ phần của công ty. Nếuanh làm em mất việc thì cổ phần sẽ đứng tên em. Đây chính là sự bảo đảm”. PhụMinh Ý thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, cuối cùng thì anh vẫn nói ra điều này.
Trong chốc lát Phùng Hy thấy nhẹ nhàng trở lại. Cô nhìn vẻ bình thản trên gương mặt Phụ Minh Ý, bấtgiác giải thích: “Em chỉ là người làm thuê, bát cơm manh áo rất quan trọng đốivới em”.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã ly hôn, cô khônglo cho mình thì không ai lo cho cô hết.
Phụ Minh Ý lại hiểu theo một nghĩa khác. Đột nhiên anh không xác định hành động tiếp theo củaanh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Phùng Hy. Cô có một người chồng đẹptrai biết quan tâm đến vợ, xem ra hai người rất hạnh phúc. Một gia đình khágiả, nếu cô để mất công việc thì gia đình này ắt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Phụ Minh Ý nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cố gắng đảmbảo, đây chỉ là đề phòng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hy Hy, người mà anh không muốn làm tổn thương nhất làem. Cho dù em thay đổi như thế nào thì trong lòng anh, em vẫn là em của ngàytrước, không hề thay đổi”.
Câu nói thốt ra bất ngờ này khiến Phùng Hy không thểkhông dừng tay đang cầm dao dĩa lại, cô từ từ ngẩng đầu lên, muốn cười nhưngkhông thể cười được. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong chốc lát, nhữngtình cảm thân mật, những lời thề non hẹn biển của ngày trước lại như hiện ratrước mắt.
Phùng Hy thầm nghĩ, năm đó khi cưới vợ anh có nói câunào đâu, còn em thì vẫn ngốc nghếch tự lãng mạn một mình, tưởng tượng có thểmột ngày nào đó anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nói với em rằng không thể xa em,từ bỏ tất cả để đến với em.
Hóa ra trong cuộc sống không có những điều lãng mạnnhư vậy, giống như hiện nay phải bắt anh hứa không làm ảnh hưởng đến công việccủa cô cô mới chịu giúp anh.
Phùng Hy bình tĩnh nói: “Anh đã lấy người khác, emcũng đã lấy chồng.Cuộc sống của em rất ổn, xem ra cuộc sống của anh cũng khôngtồi. Năm xưa chúng ta đã chia tay trong hòa bình, giờ vẫn còn làm được bạn củanhau là tốt rồi”.
Phụ Minh Ý nhìn vẻ trong trẻo trong đôi mắt cô, anhđưa tay ra bắt tay Phùng Hy. Bàn tay cô khẽrụt lại trong tay anh, anh khẽ bóp tay, cố kìm nén tình cảm đang trào dângtrong lòng, nói gấp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn bè mà”.
Rồi Phụ Minh Ý liền buông tay ra ngay, anh biết hànhđộng này được gọi là dụ dỗ phụ nữ đã có chồng. “Xinlỗi, chẳng qua là anh nhớ tới…”
“Em biết”. Phùng Hy khẽ mỉm cười, “Anh đã đem lại niềmvinh dự lớn lao nhất cho một người phụ nữ. Sau tám năm xa nhau, khi mình nhưbiến thành bà thím già thì người yêu cũ của mình vẫn chưa quên mình. Cảm ơnanh”.
Cô cầm túi xách và đứng lên, ngăn Phụ Minh Ý: “Đừngtiễn em nữa. Vì chuyện của anh, hai chúng ta nên chia hai đường đểhành động. Thành phố này không nhỏ cũng không lớn. Bữa trưa ngày hôm nay em ănrất ngon. Minh Ý, cảm ơn anh”.
Phùng Hy mỉm cười rời nhà hàng, gần như ngay khi bướcra khỏi cửa, nước mắt cũng lăn dài trên má cô. Mộtnỗi buồn không tên, một niềm vui không tên, cô chỉ cảm thấy đáng thương chothân gái một mình.
Vì miếng cơm manh áo, thậm chí cô còn không dám lớntiếng chất vấn Phụ Minh Ý. Hôm nay anh dám nói là anh không hề thay đổi. Tại sao anh kết hôn mà không hề tỏ ra do dự? Hôm nayanh dám nói là không thay đổi, vậy tại sao sau khi chia tay lại cắt đứt liênhệ?
Tất cả mọi câu hỏi của cô đều phải giấu kín tronglòng. Cô không thể gây xích mích với anh. Cô không biết cóphải anh đang lợi dụng tình cảm ngày xưa để kéo cô về phía anh hay không. Tuynhiên, anh lại tự tin đến vậy, tiết lộ hết cho cô biết những thông tin mật, dámchắc rằng cô sẽ không bán đứng anh. Có thể, anh không hề sợ điều này. Chỉ có cômới vùi đầu trong những thao tác nghiệp vụ, không biết sự đấu đá giữa các sếptrong công ty, những chuyện khác phó tổng giám đốc Vương đã biết rõ từ lâu.
Phùng Hy lang thang trên đường, nước mắt đã lau khô từlâu. Trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi, những người lạkhông quen biết đi lướt qua cô. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trongxanh, mây trắng bay lững lờ theo gió.
Cô nhìn thấy ven đường có quán trà. Phùng Hy bước vào, ngay bên cửa sổ có chiếc xích đu.Cô cũng không quan tâm đến việc mình có mặc bộ quần áo công sở già dặn haykhông, gọi một cốc trà hoa quả, ngồi trên xích đu chầm chậm đung đưa qua lại.
Cả buổi chiều đã trôi qua như vậy, giống như quãngthời gian tám năm, trong tích tắc đã trôi qua.
Về đến nhà, trời đã tối. Độtnhiên cô nhớ ra việc hôm nay đã ăn bít tết, ăn xong còn ngồi cả một buổi chiều,tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Phùng Hy đi đi lại lại trong nhà, hạ quyếttâm lấy ra một gói trà giảm béo pha một ấm rồi uống.
Hai tiếng sau, cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh, đi balần rồi mới vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đã đi hết rồi”.
Nghĩ đến thành tích giảm béo phải rèn luyện vất vảsuốt cả tuần bị hủy trong một buổi chiều, dạ dày lại bị tra tấn khổ sở, PhùngHy hậm hực chửi thầm: “Biết thế này nói quách với anh ta mình đang giảm béo choxong!”.
Cô nằm lên giường một lát, vẫn thấy chưa đủ. Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ tối, cô bắt mình trởdậy, cầm đồ đi bơi.
Phùng Hy thay quần áo tắm, bước vào khu bể bơi nướcnóng. Buổi tối người thưa, dưới bể bơi chỉ có một người đangbơi tự do. Bể bơi dài ba mươi mét, cô dự định sẽ bơi năm vòng.
Ở dưới nước cô thấy rất vui, chỉ cần nghĩ đến việc cứbơi được một mét, lớp mỡ trong cơ thể được đốt cháy một cách nhiệt tình là côlại cảm thấy như được tăng thêm sinh lực.
Cô vừa bơi vừa nhớ lại cảnh gặp Phụ Minh Ý. Anh yêucầu, cô trả giá, không có cái gì là không công bằng cả. Chỉ khi câu nói đó của Phụ Minh Ý bất ngờ vang lêntrong đầu cô, cô mơ màng vừa bơi vừa nghĩ, anh nói anh không hề thay đổi.
Cô nhớ đi nhớ lại câu nói này, nhớ đi nhớ lại gươngmặt đó với những đường nét rõ ràng dưới ánh mặt trời. Mặc dù không còn tin, mặc dù không trở lại được thờiquá khứ, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mối tình đầu đẹp nhất của cô, tuổi thanh xuân đẹp nhấtcủa cô đã quay trở về cùng với câu nói đó.
Phùng Hy ngày đó, và cô hiện nay.
Sự đối nghịch một trời một vực khiến cô cảm thấy hếtsức phẫn uất, Phùng Hy cố gắng xoải đều hai tay bơi về phía trước. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô còntrẻ trung thon thả, nếu như cô có thể tìm được một người yêu cô… Trong lòngPhùng Hy biết, không có nếu như, cô phải bắt đầu từ con số không – khổ sở giảmbéo để tìm lại sự tự tin và sắc đẹp, khổ sở lăn lộn trên thương trường, khổ sởkiếm tiền để đảm bảo cho tương lai của mình.
Lúc này đây một nỗi sợ hãi và trống vắng vô hình tràodâng trong đầu cô, Phùng Hy lật người bơi ngửa trên mặt nước, cô đưa cánh tayrẽ sóng hết lần này đến lần khác, mỗi lần tiến lên đều khiến cô cảm thấy nhưđược trút bỏ cảm giác đáng sợ đó ở phía sau lưng. Chẳngmấy chốc, cô đã bơi được một vòng, rồi lại bắt đầu một vòng bơi mới.
Bất giác tay cô cứng lại, có người đang túm lấy cánhtay cô, kéo Phùng Hy trở về với thực tại. Côgiật nảy mình, vẫn chưa kịp vuốt nước trên mặt bỏ kính bơi ra, liền nghe thấytiếng nói sốt sắng của đối phương, “Cô làm thế sẽ sảy thai đấy! Có bầu khôngđược bơi như thế đâu!”.
Phùng Hy sững người.
Người đó đã kéo cô vào thành bể bơi, nhanh tay cẩnthận đỡ cô lên.
Phùng Hy từ trên cao trợn mắt nhìn anh ta, cô tức đếnnỗi nắm chặt tay lại.Trong đầu chỉ nghĩ một câu hỏi, lúc mình bơi ngửa, bụng togiống như người có bầu bốn tháng ư?
Người kia tay chống lên thành bể bơi, ngửa đầu nhìn côcau mày, “Chồng cô đâu? Sao lại vô tâm đến mức để bà bầu bơi một mình thế này!Cô không được vận động quá sức đâu!”.
Tóc anh ta ướt sũng hất về phía sau, các nét rõ ràng,cặp lông mày rậm, ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, trách móc.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, lòng Phùng Hy lại nhóilên, cô thấy hơi cảm động. Mặc dù đó là sựquan tâm nhầm lẫn, nhưng cũng khiến cô cảm động, dù sao đó cũng là sự tốt bụngcủa anh ta. Nắm đấm trong tay Phùng Hy khẽ buông ra, cô bình thản nói: “Tôiđang giảm béo!”. Nói xong cô bước sang một bên và xuống nước, tiếp tục hoànthành năm vòng bơi của mình.
Người đàn ông vuốt nước trên mặt xuống, vừa ngại ngùngvừa buồn cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười, tay chống lên thành bể bơi, mặt cúixuống cánh tay cười một hồi lâu.
Đợi đến khi anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vẫn đangbơi, tự nhiên anh cảm thấy khâm phục cô. Anhđã từng tiếp xúc với không ít cô gái, nhưng số người kiên trì luyện tập để giảmbéo lại không nhiều, đặc biệt là sau khi bị anh hiểu lầm tưởng cô là người đangcó bầu, cô vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bơi nốt bài tập quyđịnh của ngày hôm nay.
Anh cảm thấy phải xin lỗi cô. Anh lặng lẽ đợi cô bơi xong lên bờ, bèn cầm khăn tắmbước đến. “Vừa nãy tôi thật là lỗ mãng quá, làm ảnh hưởng đến việc luyện tậpcủa cô”.
Phùng Hy có phần kinh ngạc, cô rất ít khi gặp ngườiđàn ông nào lịch thiệp như anh chàng này. Cửchỉ và lời nói bày tỏ sự xin lỗi của anh rất nhã nhặn, đây là một người đàn ôngcó giáo dục. Cô mỉm cười nhấc kính bơi ra nói: “Không sao cả, thường xuyên cóngười hiểu lầm như vậy. Có lần tôi đi xe bus, có người còn nhường chỗ cho tôinữa”.
“Bơi lội rất có tác dụng cho việc tạo dáng đẹp, nhưngnếu bơi quá sức, sẽ khiến cơ bắp cánh tay và cơ bắp ở lưng cổ to ra”. Anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, nụ cười của côkhiến anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp cô. “Tôi có quen một huấn luyệnviên rất giỏi, giảm béo một cách khoa học sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chưa đầynửa năm, chắc chắn sẽ giảm béo thành công. Tôi là Mạnh Thời, nhà ở dãy số ba”.
“Tôi là Phùng Hy, ở dãy số bốn”. Phùng Hy đưa tay ra.
Phùng Hy đã học qua lớp giao tiếp thương mại, bắt taycũng phải biết cách. Khi bắt tay Mạnh Thời, cô biết Mạnh Thời cũng hiểunhững điều này. Bàn tay anh nắm khẽ lòng bàn tay cô, chỉ chạm nhẹ rồi buông ra,không giống như một số gã đàn ông khác, hoặc là giống con chim ưng già quắpthịt, hoặc là ra sức lắc, hoặc là dùng mấy ngón tay để bóp.
“Anh có thể giới thiệu một chút huấn luyện viên mà anhnói được không?Rất cảm ơn anh”. Nghe đến từ giảm béo khoa học Phùng Hy hưngphấn hẳn lên, và cô nhanh chóng đưa ra quyết định. Thực ra cô cũng có thể đinhững nơi như spa giảm béo, nhưng cô nghe nói cùng lắm chỉ là bấm huyệt dạ dàyđể giảm cảm giác thèm ăn, hoặc là châm cứu, hoặc là massage để đốt cháy lớp mỡthừa, những biện pháp này đều dễ khiến cơ thể béo trở lại. Cô không muốn mấttiền oan, vừa ăn ít đi vừa kiên trì bơi lội hằng ngày cũng có thể giúp cơ thểsăn chắc mà không gây hại cho sức khỏe.
Mạnh Thời nói ra tên của một trung tâm thể dục thẩmmỹ, mỉm cười nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại nói với huấn luyện viên Trần, cô cứ đixem đi rồi hãy quyết định”.
“Cảm ơn anh!”. Mạnh Thời không nhiệt tình đến mứcgiống như nhân viên tiếp thị bắt Phùng Hy phải đi, điều này khiến Phùng Hy rấtbiết ơn, nhiệt tình quá mức khiến cô không chịu nổi. Từ chối người khác cũng làmột nghệ thuật, và nghệ thuật này Phùng Hy vẫn chưa học được. Hoặc là cô từchối thẳng thừng, hoặc là ngoan ngoãn làm theo, giống như cuộc hôn nhân giữa côvà Điền Đại Vĩ kéo dài hơn hai năm mới hạ quyết tâm cắt đứt.
Cô là người rất bị động, nếu sống được thì cô vẫn cứcố sống, cái mốc mà cô đặt ra rất thấp. Nếukhông bị kích thích lớn đến thế, có lẽ cô cũng sẽ không hạ quyết tâm giảm béolớn như vậy.
Chiều ngày hôm sau, Phùng Hy đã đến trung tâm thể dụcthẩm mỹ đó. Huấn luyện viên Trần rất nhiệt tình với cô, đi vòng quanh Phùng Hymấy vòng, hỏi cô một số vấn đề về thói quen ăn uống và sinh hoạt, bảo cô mỗituần đến trung tâm một lần. Phùng Hy đang định ra về, huấn luyện viên Trần liềngọi cô lại, “Hôm nay em có thời gian không? Anh có mấy học viên không đến đượcnên có thời gian”.
Phùng Hy bèn ở lại.
Lúc đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, Mạnh Thời nghe thấytiếng la hét lớn. Anh tựa vào cửa ngó vào, cười rũ rượi.
Phùng Hy đang ngồi trên sàn nhà, hai chân để thẳng.Huấn luyện viên Trần đang đứng ở phía sau lưng ép người cô xuống sát đất, PhùngHy kêu la oai oái: “Gãy lưng rồi! Sắp gãy rồi!”.
Huấn luyện viên Trần buông tay ra, Phùng Hy nằm ngửangười về phía sau, lườm anh một cái.
“Anh còn chưa làm mạnh đấy! Bụng em nhiều thịt quá”. Huấnluyện viên Trần nói với vẻ bất lực.
Phùng Hy nhắm mắt, hai tay đặt lên cổ rên rỉ, “Em chạybốn mươi phút trên máy chạy bộ, chân sắp gãy mất rồi”.
Huấn luyện viên Trần than một tiếng, định bóp chân chocô, vừa mới chạm vào, Phùng Hy bật cười khanh khách, “Đừng, em sợ buồn lắm!”.
Lúc này huấn luyện viên Trần đã nhìn thấy Mạnh Thời,buông hai tay ra, cười nói: “Cô ấy phải luyện tập với cường độ mạnh hơn”.
Mạnh Thời cười ha ha bước tới, ngồi xuống hỏi PhùngHy: “Cảm thấy thế nào?”.
Phùng Hy mở mắt ra nhìn, vội ngồi dậy nói: “Vẫn tạmổn”.
Cô thấy hối hận vô cùng. Huấn luyện viên Trần nàykhông phải nghiêm khắc như bình thường, lập tức bắt cô chạy bốn mươi phút trênmáy chạy bộ. Phùng Hy đã chạy như thế bao giờ đâu, mới được năm phút đã khôngmuốn chạy nữa, kết quả huấn luyện viên Trần chỉ nói một câu: “Em chạy đi, lớpmỡ ở chân sẽ bị đốt cháy, một tháng ít nhất giảm được năm kilôgam”. Phùng Hyliền nghiến răng tiếp tục chạy.
Trong lòng cô đã định rút lui, nghe thấy Mạnh Thờihỏi, lại thấy ngại nói ra, đành phải lấp liếm cho qua chuyện, ngày mai kiênquyết không đến nữa. May mà chưa nộp tiền, nếu không thì tiếc quá.
“Huấn luyện viên Trần, anh giúp cô Phùng Hy làm thủtục đi”. Mạnh Thời cười ha ha quay đầu nói câu đó.
Phùng Hy giật nảy mình, nếu mà làm thủ tục, nộp tiềnrồi, cô không đến thì có mà mất tiền oan à. Cô nhìn Mạnh Thời, tự nhiên khôngbiết nên nói thế nào, mắt nhìn huấn luyện viên Trần đi ra mà không biết làm gì.Cô không dám nói với Mạnh Thời rằng cô không theo cách giảm béo khoa học nàynữa.
“Làm vài lần sẽ thấy khá hơn”. Mạnh Thời an ủi, anhđưa tay ra đỡ cô dậy.
Phùng Hy đành phải nói câu “cảm ơn anh”, bình thườngđi bơi chân cũng không đau như thế nào. Cô rất không đồng tình với câu nói giảmbéo khoa học rất nhẹ nhàng của Mạnh Thời.
Một lát sau, huấn luyện viên Trần đưa tấm thẻ choPhùng Hy.
“Bao nhiêu tiền?”. Cô hỏi rất tự nhiên.
“Không phải trả đâu, đây là tấm thẻ không thời hạntặng cho cô”.
Phùng Hy chớp chớp mắt. Thế là sao nhỉ?
Huấn luyện viên Trần bèn giải thích: “Chúng tôi muốnlàm công tác tuyên truyền...”
“Xin lỗi, tôi không muốn tham gia bất cứ hoạt độngtuyên truyền thương mại nào, bao gồm tư liệu tranh ảnh trước và sau giảm béo”.Phùng Hy giờ mới vỡ lẽ ra, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một bà béo với haitấm ảnh khác hẳn nhau. Nếu để người quen nhìn thấy, có còn để cô sống nữa haykhông?”
Cô trả lại thẻ cho huấn luyện viên Trần, nghe thấy anhta lại nói thêm một câu: “Thẻ của chúng tôi là ba nghìn tám trăm nhân dân tệmột năm”.
“Ba nghìn tám trăm tệ một thẻ cũng không được”. PhùngHy nhìn Mạnh Thời, sắc mặt anh có phần ngại ngùng. Cô không nói gì cả, quay đầuthu dọn đồ đạc thay quần áo.
Lúc ra khỏi phòng tập, Mạnh Thời liền bước tới, nóivới vẻ xin lỗi: “Xin lỗi cô, lúc đầu nghĩ là lợi cả đôi đường, tưởng rằng cô sẽđồng ý”.
Phùng Hy lặng lẽ nhìn anh ta, ba nghìn tám trăm tệ mộtthẻ mỗi năm, cô có thể được luyện tập miễn phí cả đời, lại có huấn luyện viênriêng hướng dẫn cách giảm béo khoa học. Chắc sẽ ít người từ chối?
“Cá nhân tôi không muốn xuất hiện trên bất cứ tài liệutuyên truyền nào, thôi anh đi tìm người khác đi. Có người nói, giảm béo là sựnghiệp cả đời của phụ nữ, anh sẽ tìm được đối tượng hợp tác thích hợp đó”.
Mạnh Thời buột miệng: “Nhưng không dễ tìm những ngườicó... nguyện vọng và nghị lực giảm béo mạnh mẽ giống như cô đâu”.
“Không dễ tìm những người có thân hình béo như tôi vàlại có thể giảm béo thành công có phải không?”. Phùng Hy nói với vẻ châm biếm,trong lòng cũng có phần hơi bực. Cô vẫy xe taxi, không nói gì thêm nữa, lên xeđi về.
Cô phải luyện tập với cường độ mạnh hơn? Bắt đầu từngày mai sau khi hết giờ làm việc cô sẽ đi bộ về nhà! Tối đến chạy bộ vài vòngquanh khu chung cư! Sẽ không ăn tối nữa!
Cô không tin không đến phòng tập, không uống thuốcgiảm béo, sẽ không giảm đi được!
Ham muốn giảm béo của Phùng Hy như ngọn lửa bốc cháyrừng rực.