Về Tới Phủ Mộc Thủy Lung vừa xuống xe đụng phải Tỷ Muội Mộc Thủy Yên Cùng Mộc Thủy Nhiên cũng từ bên ngoài đi về " Aya không phải phế vật nhà ta sao"
" Aya chó nhà ai thả ra mà sửa loạn nga" Mộc Thủy Lung còn cố ý lùi lại cứ sợ như một phút sao Mộc Thủy Nhiên nhào lên căn nàng vậy.
"Tiện Nhân ngươi mắng ai là chó" Mộc Thủy Nhiên như mèo dẫm phải duôi xù lông lên.
Mộc Thủy Lung nhẹ nghiên đầu cười" Cái này muội nó nha ta khồng hề nói, Chậc Chậc" Mộc Thủy Lung tiết hận chậc lưỡi hai cái rồi lướt qua họ cho Đồng Lăng đở nàng vào trong.
" Tỷ con tiện nhân kia ăn trúng cái gì vậy" Mộc Thủy Nhiên tức giận dậm chân, Mộc Thủy Yên oán độc nhìn hướng Mộc Thủy Lung đi " Trước Tiên tạm tha cho nó"
Vào viện Mộc Thủy Lung tới bàn trà rót một ly đầy một hơi uống hết " Tốn nước bột"
" Trà Nguội rồi em chăm bì khác" Đồng Lăng đoạt bình trà trong tay Mộc Thủy Lung.
" Làm chút điểm tâm" Mộc Thủy Lung nhắc nhở.
Cơn Mưa tối hôm qua tưới mát cho khu vườn Mộc Thủy Lung buồn chán nhắc tảng đá kế bên nén lên trời rồi đón lấy mắt cùng buồn nhấc nhưng vẫn đoán được.
" Thiên Hạ đồn Đại tiểu thừ hầu phủ là phế vật nỗi danh vô năng ngây ngốc, Hôm nay công phu mắng người thật không tệ" Trên cành cây bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân, Mộc Thủy lung tiện tay nén tảng đá nặng trên tay vào người đó một chút cũng không lưu tình.
Nam nhân trên cành cây lộn người trách thoát, chỉ tội tảng đá không mai mắn như vậy vở thành từng mảnh nhỏ rơi xuống" khách từ đâu tới còn không lăn ra"
"HaHa Tiểu Lung Nhi năm không gặp khi nào muội trở thành đanh đá như vậy, tính nhút nhát của mội cũng bỏ luôn rồi nga" Chữ nga Lăng Tiêu Phong cố tình kéo dài.
" Ngươi là tên Tiểu Bát điển nào?" Mộc Thủy Lung nghiên đầu nhìn quả thực kí ức của nguyên rất mơ hồ.
" Haha Tiểu Lung Nhi huynh chỉ đi Tiêu Dao năm muội liền quên" Lăng Tiêu Phong xòe quạt ra ngả ngớn cười.
" Quan trọng sao?" Mộc Thủy Lung lạnh nhạt hỏi mí mắt cũng buồn nhắc lên, Lăng Tiêu Phong nhất thời á khẩu, Hình như hắn cảm thấy đi loạn nhà rồi a Vị tiểu muội muội trước mắt lúc trước còn bị uất ức khóc chạy đến ôm chân hắn khóc hiện tai miệng lưỡi lại sắt bén như vậy.
" A Nhớ rồi thì ra là Tiêu Phong Ca Ca" Mộc Thủy Lung cố moi trí nhớ của mình ra rốt cuộc cũng nhớ, Nghe Mộc Thủy Lung gọi, Lăng Tiêu Phong mới nở nụ cười hướng tới nàng.bg-ssp-{height:px}
"Tiểu Tuyệt tình rốt cuộc cũng nhớ muội thăm Hoàng tổ mẫu chưa" Lăng Tiêu Phong Thu quạt lại hỏi.
" Vừa mới Thăm xong" Mộc Thủy Lung nhàn nhạt nói theo trí nhớ Lăng Tiêu Phong đối với nguyên chủ rất tốt thường hay bảo vệ nàng nên Mộc Thủy Lung phà lệ cùng hắn thân thiết một chút.
" Nghe nói muội cùng Cố Ngọc Tiêu giả trừ hôn ước?" Lăng Tiêu Phong ý tứ dò hỏi cẩn thật xem sắc mặt Mộc Thủy Lung nhưng đều hắn thấy chỉ là bình tĩnh thonh dong.
" Ừm...Có chuyện gì sao?" Mộc Thủy Lung gật đầu bộ dạng phần lười nhác, Lăng Tiêu Phong ngẩn người hắn chỉ đi năm kinh thành liền đổi gió Nữ hài trước mắt rất xa lạ so với những gì hắn biết rất xa thật ra đã xảy ra chuyện gì khiền người nhút nhát như nàng lại trở nên mạnh mẻ như vậy hắn rất muốn nhìn vào đôi mắt trong veo kia muốn biết những thứ từ đôi mắt kia như thứ hắn thấy chỉ là một mảnh hoang vu sơ xác.
" Tiểu Lung Nhi đã lớn rồi" Lăng Tiêu Phong Thâm Ý nói, cả hai im lặng bầu không khí căng thẳng Đồng Lăng mang điểm tâm lên vừa vặn thấy Lăng Tiêu Phong liền Hành lễ " Nô Tỳ tham kiếm Tiêu Dao Vương"
Lăng Tiêu Phong quan sát Đồng Lăng bước đi nhẹ nhàng hơi thở trầm ổn khi chất lại nỗi liễm vừa nhìn liền biết có luyện võ mà tu vi cũng không kém, nhất thời Lăng Tiêu Phong ngẩn người hắn sực nhớ Lúc nảy Mộc Thủy Lung một tay nâng tảng đá nén vào cành cây hắn ngồi ít nhiều tảng đá cũng kg.
Haha Kinh thành sắp nỗi gió ngâm rồi, nhưng vì sao năm đó khảo hạch liền nói cốt khí nàng không tốt không thể tu luyện?.
" Không Cần đa lễ" Lăng Tiêu Phong phẩy tay, Mộc Thủy Lung tiếp nhận bánh phù dung vừa mới ra lò ăn liền mấy cái.
" Tiểu Thư Cẩn không ai tranh của người" Đồng Lăng rót cho nàng li trà rồi rót cho Tiêu Dao Vương một li, banh phù dung vừa ra lò ăn vào không dính răng hình dáng bắt mắt Một li trà long tỉnh liền xoa dịu vị ngọt lại thanh mát cổ họng.
" Lung Nhi" Lăng Tiêu Phong bất giác mở miệng gọi nàng hắn không biết vì sao lại như vậy hai năm không gặp nàng lớn lên không ít tuy chưa phát dục nhưng vẫn Thiên Kiều Bá Mi nhưng vẻ non nớt vẫn chưa mất đi.
" Hửm?" Mộc Thủy Lung vừa ăn vừa nhướng mày hỏi, Lăng Tiêu Phong sờ mũi " Không có gì"
" Chưa Uống Thuốc sao?" Mộc Thủy Lung lườm huých một cái chuyện tâm ăn bánh ăn liền cái no căng cả bụng, Mộc Thủy Lung mới ợ một tiếng thỏa mãn.
Lăng Tiêu Phong Nhìn bộ dạng không giữa ý tứ của nàng lại rất đáng yêu lại tự nhiên" A, Ngon quá ta ăn hết rồi Tiêu Phong Ca Ca không phiền chứ?"
Mộc Thủy Lung Lúc này mới nhớ còn có người trong bàn đá ngượng ngùng nói còn đâu hình tượng đại tiểu thư.
Lăng Tiêu phong cười cười theo thói quen xoa đầu Mộc Thủy Lung " Không còn sớm ta về phủ Hẹn gặp muội trong cung"