Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

chương 104

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Lãng vừa vào văn phòng cởi áo khoác quân trang ra, chuyện thứ nhất chính là gọi điện cho phu nhân nhà mình.

“Tổ tông, em đang làm gì đó?”

“Không làm gì, ngủ trên giường.”

Đường Mộ cả người đều cuộn tròn trong chăn, hắn là bị Thẩm Lãng gọi điện thoại đánh thức, lúc này mơ mơ màng màng, vẫn chưa thực tỉnh táo. Thẩm Lãng mới vừa đi, hắn liền trực tiếp trở về phòng ngủ vùi mình trong chăn, khi người này ở nhà, thời gian ngủ của hắn thường xuyên không đủ, cho nên người này vừa về quân đội, chuyện thứ nhất hắn phải làm là ngủ bù. Không có ai gọi hắn, hắn liền ngủ thẳng cho đến tự nhiên tỉnh, thật tốt, duy nhất không tốt chính là người này không ở bên cạnh, hắn phải tự tìm cái ăn.

“Anh vừa tới quân đội, dự báo thời tiết nói, hai ngày nay sẽ có mưa, nhiệt độ cũng lạnh, không có việc gì thì đừng ra ngoài, hảo hảo ngủ một giấc đi! Trong khoảng thời gian này em cũng ngủ không ngon giấc, nhớ thức dậy ăn chút đồ, không được để bụng đói ngủ.”

Tiện tay lấy văn kiện bên cạnh, Thẩm Lãng vừa gọi điện thoại vừa giải quyết đống công tác ứ đọng.

“Ân…”

“Vậy em ngủ đi! Chờ em thức dậy, anh lại gọi điện cho em.”

Biết đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, y có nói một trăm câu, hắn khả năng nửa câu cũng không nghe vào, Thẩm Lãng vẫn là quyết định chờ tổ tông tỉnh ngủ nói sau.

“Ân…” Thanh âm Đường Mộ trầm thấp, thấp đến nỗi cơ hồ sắp không nghe thấy.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói một câu ngủ ngon, vẫn không quên nhẹ nhàng cách điện thoại cho ái nhân một nụ hôn. Buông điện thoại, y rất nhanh đã tập trung vào công tác bận rộn.

Chờ tới lúc Thẩm Lãng ngẩng đầu, trời đã muốn tối đen, nhìn đồng hồ đã sắp tám giờ, không biết tiểu tổ tông của y đã thức dậy chưa, cầm lấy điện thoại, y vẫn là lo lắng gọi điện thoại cho Đường Mộ.

“Uy.” Ngoài ý muốn, thanh âm Đường Mộ không giống như là đang ngủ.

“Thức dậy rồi? Ăn cơm chưa?” Thẩm Lãng sửng sốt, y nghĩ người này bây giờ hẳn là vẫn còn đang trên giường.

“Ăn rồi, anh ăn cơm chiều chưa?” Đường Mộ một tay lái xe, một tay cầm điện thoại, hiếm thấy chủ động hỏi han nam nhân ăn cơm chưa.

“Anh vẫn chưa ăn đâu, vừa mới đem văn kiện khẩn cấp trong quân đọng lại xử lý xong, bây giờ phải đi ăn cơm, em đang ở đâu? Sao nghe giống như là không phải ở nhà?”

Nghe thấy tiếng vang đầu bên kia điện thoại Thẩm Lãng khẽ nhíu mày, tổ tông này đang ở ngoài sao? Giờ này?

“Tôi đang trên đường, đi sân bay đón người.” Người này lỗ tai như thần, bên ngoài trời đang mưa, hắn đóng cửa sổ xe tiếng vang bên ngoài không lớn, vậy mà người này biết hắn không có ở trong nhà.

“Đón người? Đón ai? Ai có mặt mũi thế nào có thể để cho tiểu tổ tông của chúng ta tự mình tới đón vậy?”

Thẩm Lãng đứng dậy cầm lấy áo khoác rời văn phòng đi ra ngoài, trời mưa, trời đương nhiên là lạnh: “Cũng không có mặc thêm quần áo? Nhiệt độ xuống.”

“Quên mặc thêm rồi, đi đón bằng hữu từ Pháp đến, hắn lần đầu tiên đến Trung Quốc, không biết đường.” Người này cho dù không ở bên cạnh hắn cũng muốn đem hết mọi biện pháp chiếu cố hắn thật tốt…

“Bằng hữu đến từ Pháp? Wells kia sao?”

“Sao anh biết?” Đường Mộ kinh ngạc, người này sao cái gì cũng biết? Chuyện này hắn hình như không có đề cập qua với y đi?

“Lần trước ở nghi lễ cáo biệt di thể của bà nội, đại bá mẫu nói bà ấy nhận giúp em một thư tín quốc tế đường dài, nói Wells nào đó muốn tới Trung Quốc, là hắn đi?”

“Ân, chính là hắn.”

“Tổ tông, nhẫn của em vẫn còn trên tay chứ?” Thẩm Lãng đột nhiên hỏi một câu không ăn nhập vào vấn đề.

Đường Mộ rất là nghi hoặc, bất quá vẫn là gật đầu: “Có a! Anh hỏi cái này làm gì?”

Nhẫn của hắn từ ngày kết hôn sau đó cũng không có cởi ra, người này sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?

“Tiểu tổ tông, em cần phải nhớ cho kỹ, em hiện tại là người đã kết hôn, dù là nam hay nữ, em tốt nhất cách xa một chút!” Thẩm Lãng giả vờ khụ một tiếng, rất là đứng đắn nói.

“Anh không phải là suy nghĩ nhiều quá? Wells chỉ thích nữ nhân, đối nam nhân hắn không có hứng thú!”

Đường Mộ dở khóc dở cười, trong đầu người này chứa cái gì? Vô cùng tàn nhẫn chính là, đầu hắn nổi điên còn giải thích với người này linh tinh loạn thất bát tao. Nhưng mà hắn không rõ, hắn khống chế không được miệng, muốn giải thích. Đây là vì sao?

“Không thể không phòng! Tiểu tổ tông của anh! Biết không? Mặc kệ hắn là cái gì, cũng phải tiêu diệt ngay ở trong trứng nước!”

Thẩm Lãng đối với mị lực của tổ tông nhà mình rõ ràng như ở trên người y có bao nhiêu lông tơ vậy. Người này chính là yêu tinh! Còn là cái loại yêu tinh không tự giác!

“Cút đi! Càng nói càng thái quá! Anh rất nhàn sao? Đại quân trưởng!”

“Không nhàn! Nhưng mà tổ tông a! Em có khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt! Tiểu tâm can của anh chịu không nổi!”

“Lăn đại gia anh! Hỗn đản! Anh mới trêu hoa ghẹo nguyệt! Lão tử làm chuyện này lúc nào?” Đường Mộ trực tiếp rống vào điện thoại.

“Tổ tông, anh nói bao nhiêu lần, anh không có đại gia, đại gia của em chính là đại gia của anh, em tức thì tức, không thể mỗi lần đều đem đại gia ra rủa xả đi? Hơn nữa, tổ tông, anh có thể hướng ông trời thề, anh cho tới bây giờ không có trêu ong ghẹo bướm. Tâm của anh, thân của anh tất cả đều cho em, em không thể nói anh như vậy! Như vậy anh rất là thương tâm!” Thẩm Lãng một khi lột da, thì phải là siêu cấp vô địch da dày.

“Đại quân trưởng! Anh tốt nhất ở quân đội một hai tháng đi! Tôi xuất ngoại đi một vòng.” Đường Mộ cũng không giận, đối phó người này, ngươi càng thượng hỏa y càng vui.

“Không được! Tiểu tổ tông! Không được đi!” Quả nhiên Thẩm Lãng vừa nghe liền nóng nảy. Gấp đến độ chỉ thiếu giơ chân.

“Tôi còn muốn đi Hà Lan, lần trước chưa đi hết, bây giờ lại đi tiếp, thuận tiện đi Paris mười ngày nửa tháng, anh nếu nhàn hạ thoải mái tốt như vậy, vậy là tốt rồi ở lại quân đội hảo hảo làm việc đi!”

Hừ, cho anh khua môi múa mép! Đường Mộ nhìn nhìn ngoài cửa sổ xe mưa càng ngày càng lớn, nhưng mà tâm tình hắn lúc này không tệ.

“Tiểu tổ tông! Em không được đi!” Thẩm Lãng rống với điện thoại.

“Chân ở trên người tôi, muốn đi thế nào là tự do của tôi, lúc kết hôn anh đã từng nói qua, không can thiệp tự do của tôi, quên rồi sao? Cũng là anh bây giờ muốn tính sổ sao?”

Làm cho người nọ tức giận đến giơ chân, đây là thành tựu đi!

“Tổ tông! Em đừng như vậy, anh không làm ầm ĩ được không? Không náo loạn! Không náo loạn, em cũng đừng náo loạn! Không đi a! Tổ tông, em không thể đi, không thể rời khỏi anh!”

Người này tính tình tùy hứng, y thực sợ tổ tông này nói xuất ngoại liền xuất ngoại. Vậy y đến lúc đó chính là muốn khóc cũng không kịp. Y không có thời gian suốt ngày trên toàn thế giới tìm người a!

“Vậy sống yên ổn một chút!”

Đường Mộ hung hăng ra uy hiếp. Ngươi dám làm ầm ĩ, lão tử liền ra ngoài một hai tháng giải sầu.

“Được! Sống yên ổn! Thực không náo loạn, đi đón người, về nhà sớm một chút đi! Mưa càng ngày càng lớn! Tổ tông, có thể thương lượng chuyện này không?” Thẩm Lãng rốt cuộc không ép buộc nữa.

“Nói.” Nói sớm không phải xong rồi sao? Không nên nháo!

“Không đùa giỡn, có thể cho bằng hữu của em ở khách sạn không?”

Thẩm Lãng không thích người khác vào nhà mình. Đây là tính cổ quái của y từ lúc còn nhỏ. Đại viện không nói, duy nhất xác định phòng của y, hay nhà trọ, y thực sự không thể tiếp nhận người ngoài đi vào.

“Ân, biết rồi.” Chuyện này hắn nghe mẹ Thẩm nói qua, tính cổ quái này của Thẩm Lãng.

“Yên tâm, tôi cũng không muốn người ngoài đi vào nhà của mình.”

Điểm này hai người bọn họ thật ra ăn khớp kinh người. Không gian riêng tư hắn không thích người khác đi vào, lúc trước Thẩm Lãng là ngoài ý muốn.

“Vậy được rồi, lái xe chậm một chút, không được tăng tốc, đón người xong về nhà sớm một chút đi, sau khi về nhà gọi điện cho anh.”

Biết Wells kia sẽ không đi vào nhà mình, Thẩm Lãng yên tâm rồi.

“Cúp, tôi đến sân bay.” Đường Mộ một tay vừa tiến vào bãi đậu xe, bá đạo suất khí.

“Được, cúp đi!”

Thẩm Lãng cầm điện thoại bảo tiểu tổ tông của mình cúp trước, chờ cho đến khi thanh âm cúp điện thoại ‘đô đô’ vang lên, y mới khẽ mỉm cười cúp điện thoại.

Đường Mộ cúp điện thoại, tháo dây an toàn xuống xe, mưa bụi rậm rạp, rất nhanh đã xối ướt tóc hắn, đem điện thoại tùy tay nhét vào túi, Đường Mộ vừa đi vừa phủi nước trên tóc mình, hắn là lười, trời mưa chuyện này là không tránh khỏi, hắn lại không đem dù, thà như vậy cũng không chịu thuận tay cầm theo dù. Làm ra những chuyện này, khiến Thẩm Lãng nhọc lòng lo lắng cho hắn không ít, nhưng mà có người trước sau vẫn như cũ.

Nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tám giờ ba mươi lăm, vào đại sảnh Đường Mộ ngẩng đầu vừa nhìn thấy chuyến bay nêu lên trên màn hình lớn, chuyến bay đế từ Pháp vừa mới hạ cánh. Phủi hết nước trên tóc, Đường Mộ lững thững bước tới cổng sân bay. Mới vừa đi, điện thoại liền vang, Đường Mộ buông tay, tìm điện thoại trong túi, không chú ý nhìn đường, không nghĩ tới đụng trúng người ta.

“Ngượng ngùng!” Đường Mộ vẫn không có ngẩng đầu lên, đã mở miệng giải thích.

“Không sao.” Bị đụng ngã là một cô gái, Đường Mộ giải thích làm cho cô thản nhiên đáp lại một câu.

Đường Mộ lấy được điện thoại, ngẩng đầu, thần sắc thản nhiên: “Thật ngượng ngùng, thật xin lỗi.” Nói xong hắn khẽ gật đầu liền hướng cổng sân bay đi tới.

Cô gái bị đụng ngã kia, kinh ngạc quay đầu nhìn người đụng mình ngã, người kia hời hợt cũng quá kinh người đi? Cô đã lâu không trở về, lâu lắm rồi chưa gặp người đẹp sao? Ở nước ngoài, nam nhân tinh xảo như vậy rất khó gặp. Người nước ngoài rất ít có ai có bộ dáng được gọi là tinh xảo này. Ngẫm lại, cô đã bao lâu không vì diện mạo của một người mà kinh ngạc? Xem ra cô vẫn là thích hợp sống ở địa phương mình sinh dưỡng.

Truyện Chữ Hay