"A Man, chàng đã trở về rồi!".
Phu nhân A Man không khỏi vui mừng, nhưng khi trông thấy có người đằng sau. Mắt của cô ta bị che lại bằng một miếng vải đen. Cả mặt lần sần những vết sẹo lồi lõm, vẫn còn lô nhô ra mấy chỗ thịt đỏ hoe thì không khỏi kinh dị.
A Man không nói nhiều với vợ hắn, trực tiếp đưa cô ta vào phòng, đặt cô ta lên chiếc giường trong nhà. Lúc miếng vải được tháo ra, vợ hắn càng sốc hơn khi phát hiện người cô ta chỉ còn đúng một cái thân, một cái bụng to phình, chân thì cụt đến đầu gối. Hai tay thì đều đã mất hết.
"A Man, chàng mang về nhà thứ gì đây?".
A Man quắc mắt lên nhìn nàng. Vẻ mặt mệt mỏi giờ đây căng lên rất nghiêm khắc.
"Đừng hồ đồ, vô lễ. Đây chính là vị phu nhân tiên nữ đã cứu mạng cả nhà chúng ta. Nhờ người mà chúng ta mới có cái ăn cái mặc như bây giờ".
Phu nhân của A Man run run, khó thể nào chấp nhận nổi.
"Đây... đây là phu nhân ư...?".
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau vào thành gọi Vi đại phu đến đây!".
--------------------------
Ngọc Diệp tưởng chừng như nàng đã ngủ một giấc rất dài, tưởng chừng như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nàng vẫn còn đau đớn. Nàng muốn chết đi cho xong. Mắt của nàng, tay của nàng, chân của nàng, đều bị chúng lấy đi hết. Nàng muốn khóc, nhưng không có cách nào để khóc cả.
"Phu nhân, nếu người nghe thấy tiếng của ta, hãy gật đầu một cái" - Là tiếng của Vi đại phu.
Nàng nghe theo, gật đầu. Nói vậy là nàng đã về đến Kinh Châu Thành rồi sao? Làm sao như vậy được? Là ai đã mang nàng về?
Giờ đây nàng đã hoàn toàn tàn phế, người nàng không muốn gặp nhất chính là hắn. Nàng chỉ mong mình đang không ở trong cung.
Nàng mất tay rồi, con của nàng có còn không? Nàng đau khắp người, nên chẳng còn cảm giác được bụng mình có đau không nữa.
"Thật kì diệu là đứa bé vẫn còn. Phu nhân, hãy cố chịu đựng, qua tháng nữa, con của người sẽ chào đời!".
A Man đứng ở gần đó nhịn không nổi mà hỏi.
"Phu nhân bất tử mà, vậy tay và chân của người liệu có mọc lại không? Cả mắt...".
"Ta e rằng không... Tay phải của phu nhân có dấu hiệu sẽ mọc lại, nhưng còn những chỗ khác thì..." - Vi đại phu im lặng - "E rằng phiền ngươi phải chịu khổ chăm sóc phu nhân rồi".
"Vi đại phu yên tâm, phu nhân đối với nhà ta ân trọng như núi, ta chắc chắn sẽ chăm sóc người chu đáo".
Và rồi A Man chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi nàng.
"Phu nhân, người có muốn về Kinh Châu cung với Thành chủ không?".
Không! Nàng cật lực lắc đầu. Nàng sẽ không bao giờ quay lại đó đâu.
Mỗi lúc cánh tay nàng dài ra thêm, nàng đều đau đến chết đi sống lại, nhưng nàng cần phải sống, nàng cần phải mọc tay, để còn có thể ôm lấy đứa trẻ bé bỏng này.
Lần này không giống những lần trước. Nàng sâu sắc cảm nhận được năng lực bất tử của mình đã yếu đi nhiều rồi. Tuy Vi đại phu không nói nhưng nàng biết, lần nào ông ấy đến đây cũng đều thở dài.
Lúc còn ở Thành cung, nàng luôn ước mình có thể sớm chết đi để gặp Bảo Bảo, nhưng hiện tại, sinh mệnh như sợi tóc, nàng chỉ ước nàng có nhiều thời gian hơn.
Nàng không thể để đứa trẻ này vừa sinh ra đã mồ côi thế được. Nàng đã cố hết sức để bảo vệ nó.
Cuối cùng, đứa con nàng mong mỏi đã được sinh ra vào một ngày tuyết vừa tan. Là con gái! Nàng cũng không mong nó là con trai, chỉ cần nó có thể bình an sống thật hạnh phúc là được.
Ngọc Diệp chưa từng được nghe âm thanh nào dễ chịu như tiếng khóc của nó cả. Cả ngày hôm đó, miệng nàng đều cứ nghệch ra cười. Cả đời nàng chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
Nàng đặt tên nó là Ái Nhi. Nàng mong rằng nó sẽ được mọi người yêu thương, đừng để như nàng.
Khi Ái Nhi được một tuổi, cánh tay bên phải của nàng mới được mọc ra hoàn thiện, mới có thể ôm Ái Nhi vào lòng.
Ái Nhi là một đứa trẻ rất thông minh, lanh lợi. Hai tháng tuổi nó đã biết nói, ngày nào cũng bập bẹ gọi nàng "mẹ, mẹ".
Mặc dù biết nàng không thể nói chuyện, nhưng ngày nào chơi gì đi đâu, Ái Nhi đều sẽ kể hết cho nàng nghe. Có trời mới biết, nàng muốn nhìn thấy con bé biết bao.
Năm Ái Nhi lên ba, nó đã vô cùng cố gắng để học chữ, để hiểu những gì nàng muốn nói với nó. Ái Nhi chưa từng hỏi gì về cha của nó. Nàng luôn băn khoăn rằng liệu con bé đã phát giác ra gì chưa.
Ngày nào nó cũng liếng thoắng hỏi nàng rằng:
"Mẹ ơi, mẹ có khoẻ không?".
Nàng luôn trả lời là "khoẻ".
Nhưng mật độ Vi đại phu đến đây ngày một tăng lên. Có lần nàng còn nôn ra máu doạ cho Ái Nhi khiếp hãi.
Nàng cũng từng nghĩ khi nàng qua đời rồi, Ái Nhi sẽ phải làm sao? Rồi nàng bỗng nghĩ đến Băng Lan tỷ và Thiên Dịch, không biết bây giờ họ đang ở đâu. Dù sao A Man đã phải chăm sóc nàng quá cực khổ rồi, nhà họ cũng không khá giả gì. Nàng không muốn hết nàng lại đến Ái Nhi gây phiền phức cho họ.
"Ái Nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con" - Nàng viết lên tay con bé.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" - Con bé vẫn ngây thơ hỏi.
Ngọc Diệp luồn trong ngực nàng, lấy ra một miếng ngọc bội. Nàng đã luôn giữ nó bên mình. Có những ngày chạm vào nó, nàng đã nghĩ đến Phong. Nàng đã sống đủ lâu để buông bỏ mọi hận thù.
Tay Ngọc Diệp sờ lên miếng ngọc lạnh toát, giống như dường như nó chưa bao giờ thuộc về nàng vậy.
"Con có muốn gặp cha không?".
Ái Nhi lần đầu tiên thấy nàng nhắc đến cha nó, liền giãy lên đành đạch.
"Ái Nhi muốn ở với mẹ. Con sẽ không ở với cha đâu".
"Nhưng con còn chưa biết cha con là ai mà".
"Ái Nhi không cần biết. Con chỉ muốn mẹ thôi".
Nàng thật sự không nhận ra, mới nói có thế mà nó đã khóc. Tốt thôi, nàng cũng không hi vọng, nó về đó, bị cuốn theo vòng xoáy tranh đấu trong cung. Nhất là có Hoa Nguyệt ở đó, nàng không yên tâm.
Nàng cũng không chắc người cha này có thể bảo vệ tốt cho con bé được không nữa.
Nàng dúi miếng ngọc vào tay con bé.
"Nếu một ngày mẹ mất, Ái Nhi con hãy từ biệt thúc A Man và thẩm thẩm, đến Kinh Châu tri phủ, gặp Băng Lan bá phụ, đưa cho bá phụ miếng ngọc này, bảo con chính là con của ta. Con hiểu không?".
"Không, con không hiểu. Mẹ viết dài quá con chẳng đọc được gì hết!" - Con bé cứ khóc oà.
Nàng không biết là nó không biết thật hay giả vờ không biết đây.
Vậy nên, cứ lâu lâu, nàng lại nhắc nhở nó. Vậy mà lúc nào con bé cũng bảo là không hiểu, không nhớ. Nhưng khi nàng hỏi không hiểu chỗ nào, nó lại không nói.
Nàng chỉ còn cách truyền lại di nguyện cuối cùng này của mình cho A Man, mong A Man có thể lo liệu ổn thoả.
"Phu nhân yên tâm. Ta chắc chắn sẽ đưa Ái Nhi đến đó an toàn".
Nói vậy thì nàng mới nhẹ lòng được.
"Mẹ không cần Ái Nhi nữa" - Con bé giận dỗi nói nàng.
Nàng nắm lấy tay nó định ghi vài câu an ủi thì bị nó giật về. Mấy ngày sau đều không nghe con bé kể chuyện cho nàng nghe nữa. Nó dỗi nàng rồi. Nàng nghe trong lòng mình có chút chua xót.
Nàng sao lại không cần nó cơ chứ? Con bé là lý do duy nhất nàng còn sống ở trên cõi đời này. Nàng có thích một cuộc sống gắn liền với cái giường không? Nàng có thích một cuộc sống mà mở mắt ra chỉ thấy một màu đen ảm đạm không?
Nàng nằm nhiều đến nỗi lưng nàng mục rữa ngày này qua ngày khác, nhưng nàng không kêu la. Chỉ cần có Ái Nhi, nàng tình nguyện sống thế này cả đời.
Con bé giận rất dai. Cả tuần rồi mà nó chẳng thèm nói với nàng câu nào. Mãi đến một hôm, nàng thổ huyết, máu bắn đầy ra giường, ra chăn, ra áo, khiến A Man hớt hải chạy cả quãng đường để kiếm Vi đại phu về. Nó mới chạy đến khóc lóc với nàng.
"Mẹ, Ái Nhi biết sai rồi. Mẹ đừng bỏ con! Ái Nhi sẽ nghe lời. Ái Nhi sẽ không hư nữa".
Làm sao nàng có thể trách được nó. Con bé chỉ có mình nàng trên đời, lại còn quá nhỏ để hiểu chuyện.
"Mẹ không trách con, Ái Nhi. Con là đứa trẻ ngoan nhất trần đời, con mãi mãi là đứa con yêu dấu của mẹ. Mẹ chỉ có một nguyện vọng, là con phải sống thật hạnh phúc, thay phần của mẹ".
Ái Nhi ôm chặt lấy nàng suốt đêm hôm đó, giống như nó sợ nàng sẽ bỏ nó đi bất cứ lúc nào vậy.
Đứa con ngốc nghếch của nàng. Nàng cũng mong mình có thể sống lâu hơn một chút.