Kết quả không có gì kinh ngạc. Hoàng hậu đã chết và thuốc độc được tìm thấy trong bát súp yến hầm. Nàng lập tức hiểu ra, không phải người đó muốn lấy mạng Hoàng hậu mà là muốn lấy mạng nàng. Khoan, nhưng nàng bất tử mà.
Vậy là... nàng ôm chặt bụng. Hoa Nguyệt đã phát hiện ra nàng có thai rồi.
"Quốc vương, ta rất xin lỗi vì tất cả những chuyện này..." - Nàng chưa từng thấy hắn phải cúi đầu trước ai như thế.
Vị quốc vương kia đương nhiên vô cùng giận dữ về những việc vừa xảy ra.
"Ta muốn rời khỏi đây, càng sớm càng tốt. Ta phải quay về thảo nguyên để chôn cất nàng ấy. Còn các ngươi... đúng là không còn gì để nói. Ta sẽ bảo với các thủ lĩnh bộ lạc khác đến trả thù cho vợ ta".
Không có gì khiến cho hắn sợ hơn thế này.
"Quốc vương, ta biết ngài rất tức giận. Ngài yên tâm, ta chắc chắn sẽ điều tra thật kỹ càng chuyện này, và đem hung thủ đến cho ngài! Ngài muốn trừng phạt hung thủ ra sao cũng được. Nhưng ta thật sự, thật sự rất muốn liên minh với ngài. Kinh Châu Thành sẵn sàng dâng tặng bất cứ thứ gì cho ngài để bù đắp lỗi lầm lần này".
Chẳng mất quá nhiều thời gian, quốc vương chỉ tay vào người nàng.
"Nàng ta thì sao?".
Quốc vương muốn có nàng?!
"Ta sẽ đưa nàng về và cho nàng trở thành Hoàng hậu...".
Nàng khiếp sợ, nàng đưa ánh mắt cầu cứu sang cho hắn. Đừng để hắn bắt ta đi.
"Quốc vương... chuyện này...".
"Nếu ngài không đủ thành ý như vậy thì bỏ đi, không liên minh gì nữa cả. Ta đi về!".
Quốc vương dứt khoát rời đi.
Còn điều tra cái gì nữa, qua những biểu hiện khi nãy, thủ phạm có thể là ai khác ngoài Hoa Nguyệt?
Thành chủ đương nhiên rất tức giận.
"Thần thiếp phạm phải tội chết. Mong tướng công tha mạng. Mong tướng công nể tình Thành Vương vẫn còn nhỏ, cần người chăm sóc mà tha cho thần thiếp!".
"Sớm biết vậy sao còn làm!".
Đó là lần đầu tiên, nàng thấy hắn nổi giận với Hoa Nguyệt.
Nhưng nàng chẳng lấy gì làm vui vẻ, vì nhìn gương mặt hắn, nhìn biểu hiện của hắn, nàng đã đoán được ra ngay hắn cũng thật sự không muốn truy cứu chuyện này.
Hắn ôm đầu, suy nghĩ một hồi lâu rồi gọi.
"A Tú, nàng có thể đi thảo nguyên chịu tội thay cho Hoa Nguyệt có được không?".
Ngọc Diệp nhắm mắt. Nàng biết ngay. Hắn đối với Hoa Nguyệt, luôn tồn tại một ngoại lệ.
A Tú nghe thấy thế thì vô cùng kinh hãi. Ai cũng biết những người thảo nguyên đó, phóng khoáng có phóng khoáng, nhưng lúc tàn bạo thì cũng không ai bằng được cả.
A Tú tái mét quỳ sụp xuống sàn.
"Thành chủ khai ân. Ta... ta không thể đến đó được... Ta đã có trong mình giọt máu của người rồi!".
Hắn nhăn nhó, giống như vừa ăn phải một thứ gì đó cực kỳ khó nuốt vậy. Rồi khi hắn mở mắt, hắn nhìn đến nàng.
Nàng liền hiểu hắn có ý định gì rồi.
"Ngọc Diệp, nàng đi nhé!".
Nàng nhìn vào mắt hắn, cảm thấy vừa lạc lõng, vừa đau đớn đến tê liệt. Tại sao, bây giờ hắn có thể bỏ qua những người mang thai con hắn? Trong khi năm ngoái, hắn chưa điều tra rõ đã trừng phạt nàng và Bảo Bảo ra ngoài chịu tuyết giá? Hắn biết nàng mang thai con hắn, nhưng vẫn trở mặt vô tình.
Nước mắt của nàng rơi xuống lã chã. Nàng biết, một chút tự tôn cuối cùng nàng cũng không còn giữ lại được nữa.
"Đằng nào thì hắn cũng muốn nàng, nàng đi qua đó giúp ta thì vừa đúng là... một công đôi chuyện".
Nàng nghe từng lời hắn nói, nghe đến thấm thía, nghe đến nỗi mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi diễn biến trên gương mặt hắn, nàng đều thấm thía đến tận trong tim.
Giữ thứ tình cảm này trong lòng, rõ là gánh nặng, rõ là ngu ngốc.
Hắn biết thừa nếu đưa nàng sang cho tên quốc vương đó. Tên quốc vương đó sẽ làm gì nàng, hắn biết nhưng vẫn đồng ý. Nàng thấy lòng mình, tê tái đi từng hồi.
"Ta biết nàng khó chịu... nhưng mà, những vị phu nhân khác đều có con. Chỉ có nàng...".
Phải rồi, chỉ có nàng. Bảo Bảo của nàng đã bị hắn và đám người này lấy đi.
Nàng khóc tức tưởi, nàng điên lên vì tức giận. Nàng cảm thấy cả người mình run lên, không cách nào thở nổi.
"Phu nhân, người đừng như vậy..." - Đông Du chạy đến đỡ lấy nàng.
Ừ... thì... lúc nào nàng cũng có thể viết cho hắn là, nàng cũng đang có một đứa con của hắn. Nhưng mà,... hắn thực sự để tâm sao?... hắn thật sự sẽ để tâm sao?...
Nàng lại một lần nữa sụp đổ.
"Ngươi tránh ra!" - Hắn xô Đông Du ra khỏi người nàng, làm nàng ngã phịch xuống sàn - "Ngọc Diệp, nàng đừng như vậy. Muốn khóc thì về cung mà khóc...".
Nàng tưởng chừng trên thế giới này không còn gì nhục nhã hơn nữa. Hắn có thể xơi tái nàng rồi muốn đẩy nàng đi, đuổi nàng đi, đâu cũng được.
Nàng nghe lời hắn. Nàng đứng dậy, chạy thật nhanh về phòng.
Tiếng gió lộng bên tai giống như những lưỡi dao xé nát trái tim nàng vậy. Nàng thấy mệt nhoài, nàng thấy đau đớn. Tại sao nàng vẫn còn sống trên thế giới này?
Nàng run run mở tủ, lấy ra một chiếc áo bé nhỏ của Bảo Bảo mà hít lấy hít để. Chỉ có thứ này mới giúp nàng cảm thấy đỡ hơn.
"Phu nhân...".
Đến Châu Hoàn cũng rưng rưng nước mắt.
Ngọc Diệp nuốt nước mắt xuống bụng. Nàng biết nói ra sự thật sẽ là cơ hội cuối cùng để hắn có thể giữ lại.
Nhưng nàng thật sự muốn ở lại đây sao? Nàng đau đớn nhìn quanh quất căn phòng ảm đạm u tối của mình. Nàng thật sự sẽ chịu được hắn cho đến cuối đời sao?
Nàng nhớ lại đêm lạnh khi nàng đứng trên cao, trông về Bảo Hoa cung, trông thấy hắn và người khác ân ái. Tai nàng lùng bùng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của A Tú ở Thanh Linh cung. Nàng nhớ đến lúc bản thân đau đớn mê sảng trên vai Đông Du, cầu xin hắn cứu lấy con nàng. Nàng nhớ đến, bản thân đã từng phải hứng chịu bao nhiêu cơn gió lạnh ở Kinh Châu Thành này. Đơn độc, lẻ loi, tịch mịch...
Cho dù nàng chịu được, con nàng phải làm sao chứ? Ở đây không ai yêu thương nó, bảo vệ nó, ngoài nàng. Nó phải làm sao với Thành Vương, với Hoa Nguyệt, và với một đám công tử, tiểu thư khác?
Và nàng chán rồi. Nàng chán bị hắn đày đoạ ở đây rồi. Nàng không muốn trái tim mình tiếp tục nuôi ảo tưởng, sống trong đau đớn như thế này nữa.
Nàng phải sống sót.
"Phu nhân, người đừng buồn như vậy. Trông thấy phu nhân đau lòng, em cũng đau lòng lắm" - Châu Hoàn là người đi theo nàng bao nhiêu năm, cho dù nàng ta là người của Thành chủ, nhưng suy cho cùng vẫn là người gắn bó nhiều nhất với nàng.
Ngọc Diệp thôi không khóc nữa. Nàng không thể để bọn họ tiếp tục cười chê nàng.
Châu Hoàn tiến đến chỗ nàng, vuốt lưng cho nàng.
Nàng ghi lên tay nàng ta.
"Ta không sao, cuối cùng, ta cũng đã được giải thoát rồi" - Nàng nói, cũng giống như đang tự an ủi mình.
Nàng cũng từng ngước lên bầu trời cao, thầm ước mình như chim, có thể thoát ra khỏi nơi này.
Ra khỏi Kinh Châu thành, nàng sẽ được giải thoát. Không chỉ có nàng, còn có Bảo Bảo, Băng Tâm, Thiên Dịch, và tri phủ đại nhân được giải thoát. Nàng không thể ích kỷ như vậy.
Sống ở đây cũng không giúp nàng có thể bình an sinh đứa trẻ này ra đời. Ít nhất lần này nàng sẽ không mơ thấy một đứa con nữa oan uổng khóc tìm nàng, nói chính cha nó đã khiến nó mất đi cơ hội được mở mắt để đến với thế gian, để đến với nàng.
Thời gian sau hễ khi nào có thời gian rảnh, nàng đều sẽ đến chùa thắp hương khấn phật, hoặc ở bên ngoài, phát của hồi môn còn sót lại, chia cho bá tánh đỡ đói đỡ rét.
Nàng thầm mong mình có thể tích được ít phúc mỏng, để bảo vệ được đứa con này có thể được bình an vô sự.
Băng Lan nghe thấy tin tức, ban đầu cũng trách mắng nàng, khuyên giải nàng, nhưng khi trông thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng, tỷ ấy cũng không nói nữa. Nàng chỉ muốn tận dụng chút ít thời gian cuối cùng, để làm việc tốt, để được ở bên cạnh những người mà nàng yêu thương vậy thôi.
Hắn đã buông tay, thì cũng đã đến lúc nàng buông tay rồi.
Thường thì khi mặt trời xuống núi, nàng sẽ về lại Kinh Châu cung, nơi đó đối với nàng vẫn ảm đạm, vẫn xa lạ như ngày đầu tiên nàng bước vào. Nàng cố tỏ ra bản thân không sao, cố an ủi rằng nàng sẽ được giải thoát.
Nhưng sao khi nghĩ đến chuyện phải rời xa hắn, phải từ bỏ hắn, tim nàng lại đau đến thế? Về đến cung, nàng lại tự nhốt mình vào phòng, ngồi bó gối rụt rè khóc.
Như những tháng ngày qua, những tình cảm này, những niềm đau này, nàng đều phải nếm trải một mình, cô độc. Lời một bài hát nàng từng rất thích ở thế giới kia vang lên văng vẳng bên tai nàng:
"Now I wish we'd never met
'Cause you're too hard to forget
While I'm cleaning up your mess
I know he's taking off your dress
And I know that you don't
But if I ask you if you love me
I hope you li-li-li-lie
Lie to me"