Tin được không? Sau đó thì quá khứ lặp lại, nàng được chuyên sủng. Ngày nào hắn cũng sang chỗ nàng. Mặc dù cơ thể nàng vẫn chẳng có tí phản ứng nào với hắn, nhưng bằng cách nào đó hắn vẫn say mê nó. Nhờ những chai dầu mỡ của hắn mà giờ đây việc nàng có phản ứng hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ngọc Diệp thản nhiên cắt đi một bông hoa đang nở ở trong vườn.
Sức khoẻ của nàng đã hồi phục. Nàng chẳng còn lý do gì để mà né tránh những bữa ăn họp mặt kinh khủng nữa.
Hay thật ban đêm thì hắn ngủ với nàng, sáng dậy vẫn để những người khác dựa dẫm vào mình giống như nàng là người mù. Ánh mắt của hắn luôn dõi theo nàng đầy thách thức. Nhưng nàng chẳng biểu lộ điều gì.
Biểu cảm của nàng gần giống với A Tú, có điều nàng ta khép nép hơn. Nhìn vẻ mặt của nàng ta, nàng đoán được, cuộc sống của phu nhân có vẻ cũng không thích hợp hơn với nàng ta là mấy.
Nàng không hiểu sao hôm nay đều là món nàng thích nhưng nàng chẳng thấy muốn ăn gì cả.
Nàng cố và hết chén cơm chỉ mới xúc đầy một muỗng.
"Sao vậy? Ăn không ngon miệng sao?" - Hắn hỏi nàng, một tay vẫn quàng lấy Hoa Nguyệt.
Ngọc Diệp chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu. Nàng nghĩ mình cần phải ăn thêm rau mới được. Miệng nàng thì nhai, đầu nàng thì nghĩ. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Hắn thật sự cảm thấy nàng là bù nhìn, nàng là con rối. Hắn có thể hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của nàng sao?
Việc ở lại chính điện của hắn thật sự khiến nàng không sao tránh được các cảnh tình tứ của hắn với những vị phu nhân khác. Nàng đã không muốn nghĩ đến, nhưng mắt lại cứ thấy, tai lại cứ nghe. Nàng không muốn trơ ra đó.
"Đêm nay ta đến cung của Hoa Nguyệt. Nàng không cần chờ ta".
Khi hắn ở đây, nàng không hi vọng hắn chạm đến mình. Nhưng khi hắn đi chỗ khác, nàng lại thấy tim mình đau nhói. Nàng biết đây không phải lần đầu, nhưng nó vẫn đau như lần đầu tiên vậy.
Khi nàng chạy đến chỗ hắn, níu lấy cánh tay của hắn, nàng ngơ ra khi thấy hắn đang mỉm cười. Hắn vui như vậy là sắp được gặp A Tú sao?
Nàng mím môi cúi đầu, cố gắng che giấu biểu cảm khó coi trên gương mặt mình. Nàng viết vào tay hắn.
"Có thể cho ta trở lại cung cũ được không?".
Hắn ngạc nhiên, đáp lại nàng.
"A Tú hiện tại đang ở Thanh Linh cung rồi. Ta không thể đuổi nàng ấy đi vì nàng được".
Ý nàng không phải là Thanh Linh cung. Nàng lắc đầu, nhưng trong lòng lại nặng trĩu vì lời nói vừa rồi của hắn.
"Bảo Hoa cung thì càng không thể. Nàng biết Hoa Nguyệt quan trọng với ta biết chừng nào rồi".
Hiện tại nàng không thể ngẩng đầu lên được nữa. Nàng không thể để hắn thấy bộ dạng yếu đuối của nàng ngay lúc này được.
"Không, là chỗ trước khi ta chuyển đến đây" - Nàng ghi.
Hắn gật gù.
"Ý nàng là cái nơi tồi tàn đó? Nàng thật sự muốn về đó sao?" - Hắn không chắc chắn, hỏi lại nàng lần nữa.
Nàng gật đầu chắc nịch.
"Được thôi, tuỳ nàng. Nàng muốn về đó thì về ngay bây giờ đi. Dẫu sao, ta cũng không thích ngủ với nàng cho lắm!".
Nàng cười. Không phải cười hắn mà là cười bản thân mình, vẫn còn si tâm vọng tưởng.
"Châu Hoàn, mau dọn đồ cho tiểu thư".
Nàng mím chặt môi, đi theo Châu Hoàn ra khỏi chính điện.
Trời cao đêm tối, há lại không cho nàng một chỗ dung thân chứ. Nàng trở lại mái nhà nhỏ cũ, liền cảm thấy rất thoải mái. Nàng ôm theo chiếc áo nhỏ của Bảo Bảo lên giường, chẳng mấy chốc thì đã thiếp đi.
Cái gọi là chuyên sủng, chẳng qua chỉ là nhất thời.
Mấy ngày sau thì một tin tồi tệ đã tới. Bảo Bảo bị ốm. Nàng lo đến sốt vó. Mặc dù Đông Du đã trấn an nàng rằng trẻ con hay ôm vặt nhưng mà...
"Muội không cần khẩn trương như vậy. Bảo Bảo không sao cả".
Nàng ôm lấy Bảo Bảo. Không gì có thể trấn an nàng hơn là mùi hương trên người thằng bé.
"Đại phu nói nó chỉ bị sốt nhẹ thôi, giờ đã hạ sốt rồi".
"Bảo Bảo có bị làm sao không?".
Giọng nói này sao mà quen thuộc quá. Nàng quay lại thì thấy Mã Hoàng. Thật mừng vì hắn vẫn an nhiên, khoẻ mạnh, không bị làm sao.
"Phương Bội" - Hắn cũng sững sờ khi thấy nàng.
Hắn ôm cả nàng và Bảo Bảo vào lòng.
"Trông muội và Mã Hoàng mới giống một gia đình làm sao!" - Băng Lan trầm trồ - "Chắc muội không biết Mã Hoàng cũng là nghĩa phụ của Bảo Bảo".
Mã Hoàng vuốt tóc nàng.
"May là hiện tại nàng không sao cả. Những lần trước nàng đến, Thiên Dịch và Băng Lan luôn không cho ta gặp nàng".
"Tỷ không muốn ngài ấy bị kích động. Muội cũng biết tính khí của Thành chủ rồi đó. Sau vụ lần trước, Mã Hoàng giữ được mạng đã là hay lắm rồi".
Băng Lan giữ nàng ở lại ăn tối cùng Mã Hoàng và Thiên Dịch. Tốt thật, đây có phải là một bữa nhậu nhẹt giữa các bằng hữu tốt không? Còn có cả rượu nữa. Làm sao nàng có thể bỏ bữa tiệc này để mà về ăn cái bữa ăn gia tộc kia chứ?
"Châu Hoàn, em về Cung báo với Thành chủ hôm nay ta sẽ không về ăn cơm" - Nàng viết lên tay của Châu Hoàn.
Châu Hoàn giống như không can tâm.
"Nhưng còn phu nhân thì sao?".
"Không sao đâu, lát nữa Mã Hoàng sẽ đưa ta về" - Nàng cười.
Ngọc Diệp chưa bao giờ được tham gia một bữa tiệc nào ở thời cổ đại cả. Đêm nay nàng sẽ uống cho say tít thì thôi.
Châu Hoàn không nói được nàng đành về cung trước.
Cũng chỉ là ở lại ăn một bữa cơm, chắc không chọc điên hắn đâu chứ?
Ai ngờ tửu lượng của cô công chúa này lại thua xa nàng ở kiếp trước vậy chứ? Nàng uống một ly tưởng không sao, nốc liền đến ly thì hai chân bắt đầu đi không nổi nữa.
"Mã Hoàng, mau đưa muội ấy về đi! Không có sẽ xảy ra chuyện lớn đó!".
Nàng không đi vững được, phải dựa vào người của hắn để hắn dìu nàng đi. Đến khi vào trong cung thì đến lượt Châu Hoàn đỡ lấy nàng. Chẳng hiểu sao mà trông Châu Hoàn sốt ruột đến vậy.
Ủa mà đường này đâu phải đường đi về tẩm phòng của nàng, đây là chính điện mà?
Đưa nàng vào chính điện lúc này khác gì đang kiếm cách chọc điên hắn cả. Nàng cố thoát ra khỏi Châu Hoàn, tính tự mình kiếm đường đi về tẩm phòng. Nhưng lại cứ đi lòng vòng trong sân chính điện không lối thoát, tí thì ngã nhào ra đất.
"Nàng làm gì mà uống say vậy hả?".
"Phong...".
Phong của nàng. Nàng cứ í ới kêu nhưng không thể nói thành lời.
"Ta đã dặn ngươi phải canh chừng phu nhân cẩn thận. Sao ngươi lại bất cẩn như vậy?" - Nàng nghe thấy tiếng quát mắng của hắn.
"Thưa Thành chủ, nô tì đã cố khuyên nhủ phu nhân nhưng không được. Phu nhân bảo sẽ nhờ công tử Mã Hoàng đưa về".
"Mã Hoàng, lại là hắn!".
Nàng nhức đầu quá. Có thể đừng nói nữa không?
Không ngờ uống say thế này, nàng lại thấy lại Phong của nàng. Chàng sáng loá lên dưới ánh trăng, đẹp đến mê hồn. Nét mặt giận dữ nghiêm khắc của chàng càng khiến chàng thêm nam tính.
Chàng bế bổng nàng lên, đem nàng vào phòng.
"Nàng thực sự thích tên Mã Hoàng đó đến vậy sao?".
Đầu nàng bắt đầu đau rồi.
"Sao nàng để cho hắn hôn nàng chứ? Không phải nàng nói nàng yêu ta sao?".
Ôi đừng bóp vai nàng mà rung lắc như vậy, nàng vừa đau vai vừa đau đầu.
"Yêu ta mà để hắn tuỳ tiện chạm vào môi nàng, người nàng thế sao? Nếu không phải tức điên lên vì ghen, ta có thể động vào A Tú sao?".
Ngọc Diệp càng không hiểu sao hắn lại nhắc đến A Tú, đầu óc nàng quay cuồng. Nàng chẳng thể nghe nổi hắn nói gì cả.
"Nàng có cảm thấy thích khi hắn hôn nàng không? Nàng có cảm thấy thích khi hắn chạm vào nàng không? Có phải hắn là lý do khiến nàng không muốn ta đụng đến nàng nữa không?".
"Phong, đừng có nói nữa!".
Nàng muốn nói nhưng âm thanh của nàng tắc nghẽn trong cổ họng, nên nàng ôm lấy hắn, chèn môi nàng vào môi hắn. Lâu rồi nàng không có cảm giác như vậy. Đúng là Phong của nàng sao? Có phải nàng đang nằm mơ?
Cảm giác giống như lần đầu hắn hôn nàng.
Nụ hôn ướŧ áŧ khiến cơ thể nàng nóng bừng bừng. Nàng quàng tay qua cổ hắn, nàng muốn nhiều hơn nữa.
Hắn không thể tin được rằng cơ thể nàng thật sự đang đáp lại sự động chạm của hắn. Nàng rốt cuộc đang nghĩ gì? Cổ họng nàng đang ngân nga cái gì vậy chứ?
"Đừng nói ta là nàng đang nhìn ta thành Mã Hoàng".
Mắt nàng lờ đờ mở lên, trông nàng không có vẻ gì là tỉnh táo.
Hắn điên lên.
"Nàng thật sự nghĩ ta là Mã Hoàng sao? Nói đi, nàng thật sự coi ta là Mã Hoàng sao?".
Nàng khó chịu. Sao hắn vẫn cứ nói vậy chứ? Bụng nàng khó chịu quá! Nàng muốn nôn...