"Chíp chíp chíp"
Tiếng chim bên ngoài cửa sổ kêu gọi sáng sớm.
Ánh Mặt Trời qua khe cửa kính chiếu xuyên qua lớp rèm căn phòng đánh thức Vũ Hàn Nguyệt tỉnh giấc.
Cô còn nhớ rõ ràng là tối hôm qua cô và Long Tiêu Dạ còn nằm cách nhau mà giờ bụng cô như thể có cái gì đó đè nặng lên, thít chặt lại.
Con ngươi của ác nữ này co lại, ánh mắt rơi trên cánh tay kia...
" What"
Gã nam nhân thế nào mà lại ôm cô cơ chứ!! Hết sức nhẹ nhàng cầm tay anh ta lên bỏ sang một bên, rón rén từng bước xuống giường, cô cũng không muốn phá giấc ngủ của tên này chút nào.
Vũ Hàn Nguyệt tiến vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, mặc lên bộ đồ cá tính rồi đến bàn trang điểm sơ qua, qua phòng đánh thức Vũ Huyết Thiên đang say giấc.
Cô nhấc cậu bé lên sửa soạn, nhưng có một điều mà cô gái này vẫn chưa hề hay biết, ràng cái con người mang danh vị hôn phu kia của mình ở trong phòng khoé miệng khẽ mỉm cười, từ từ mở mắt, thì ra anh ta đã dậy từ lâu chẳng qua vẫn muốn chiếm tiện nghi của cô thêm một chút mà thôi...
Long Tiêu Dạ chính là đối với nữ nhân thần thần bí bí, xinh đẹp này kìm lòng không nổi, anh ta rời giường, đánh răng rửa mặt, khoác lên mình bộ vets đen, đi xuống phía dưới lầu dùng bữa.
Ba người bọn họ cứ vậy mà ngồi ăn sáng đơn giản với bánh mì pate và một ly sữa ấm, trông mới giống như gia đình hạnh phúc biết bao.
Dùng bữa xong thì Vũ Hàn Nguyệt kéo ghế đứng dậy, đang lúc tính đưa tiểu Thiên đi học thì anh liền chống tay nhấc người theo, kéo tay cô lại, đề nghị:" Anh đưa hai người đi! "
Sau một đêm liền thay đổi cách xưng hô!!!
-Bộ anh không tính đi làm à?
" Thuận đường"
Đương nhiên khi chọn trường vì muốn hạn chế tiếp xúc mà cô đã tính toán rất kĩ lưỡng, biết thừa là hướng trường học của Vũ Huyết Thiên và công ty của anh ta ngược chiều nhau nhưng chưa kịp nói gì thì anh lại ôm cậu bé lên, theo phía cửa chính đi ra nên cũng chỉ đành đi theo.
Long Tiêu Dạ để tiểu Thiên ngồi ghế sau rồi đưa tay mở cửa xe ghế lại phụ cho Vũ Hàn Nguyệt, cô nhìn anh bằng một ánh mắt kỳ lạ không hiểu tại sao anh ta có thể thay đổi như vậy.
Nhưng cô vẫn bước vào, ngồi xuống ghế cài dây an toàn, vì nếu không nhanh lên thì sẽ trễ giờ mất.
Anh đóng cửa sau đó nhanh chóng vào chỗ, lái xe đưa hai người tới nơi cần đến.
.
.
.
Không bao lâu bên phía dưới SKO, Long Tiêu Dạ lại giở chứng xuống xe mở cửa cho bước ra, sau đó mời dùng bữa trưa nhưng cô thấy lạ lạ nên liền từ chối:
- Haha~ Không cần làm phiền anh đâu tôi còn phải xử lý công việc, bận lắm.
Không có thời gian!
"Không phiền".
Vừa nói xong là Long Tiêu Dạ thoát cái liền phi lên xe chạy đi mất tiêu.
Vũ Hàn Nguyệt đứng đó vừa cười với lắc đầu rồi đi vào công ty...
...----------------...
Đến tầm gần trưa, khoảng giờ, Long Tiêu Dạ thật sự lại đến đón người đi ăn trưa.
Anh ta đi thẳng lên phòng làm việc của phó tổng Giám đốc, chống tay lên bàn:" Đi! Anh dẫn em đi ăn".
Vũ Hàn Nguyệt ngước lên nhìn anh, nhanh chóng lại cúi xuống ký một loạt văn kiện...
- Không đi đâu hết.
Anh tự đi một mình đi.
Công việc còn chưa làm xong!!
Anh ta nghe vậy chính là liền bước chân đến bên cạnh, dùng hai tay xoay cái ghế của Vũ Hàn Nguyệt, kéo tay cô rời khỏi phòng, không nhanh không chậm bước đi, nói:
- Bận cũng phải ăn cơm, là con người chứ có phải robot đâu, công việc nhàm chán đó để sau xử lý là được.
Không thể nhịn đói đâu nha~ Anh đưa em tới nhà hàng gần đây, sẽ rất nhanh thôi!
- Nhưng tôi không muốn đi...
Người đàn ông đang có hành động thô lỗ trong mắt cô vẫn nhất quyết một mực lôi tay cô gái, khiến cho mọi người trong công ty này tụ tập ăn cẩu lương xì xào, hai người tới nhà hàng gần ngay cạnh, đi khoảng năm phút là tới.
Phục vụ bước đến, đưa menu cho họ gọi, Anh chuyển thực đơn tới cho vị giai nhân đối diện, cô gọi một phần bít tết chín bảy phần, một phần hoa quả dầm và ly rượu vang đỏ.
Cô hỏi anh ta:" Anh ăn gì?! "
"Giống em là được, anh vốn chẳng kén ăn".
Cái câu này của tên "vô sỉ" thật sự khiến Vũ Hàn Nguyệt bất lực mà thở dài một tiếng, đến nam nhân viên kia cũng muốn nhanh chóng quay đầu rời đi.
Không bao lâu thì đồ ăn được dọn lên, Long Tiêu Dạ cắt bít tết của mình ra thành từng miếng nhỏ, với tay lấy đi dĩa thức ăn của "mèo hoang nhỏ" để sang bên mình, đặt lại phần thức ăn đã cắt sẵn cho cô.
Anh ta dùng cái giọng điệu ngọt ngào trầm ấm của mình nói:" Mau ăn đi! ".
Đến nước này chính là nhận ra bản thân nên dần quen với chuyện này, cô tự nhiên thưởng thức...!Tuy nhiên là trong lòng vẫn phòng bị khi người luôn cần đề phòng lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy.
......
Dùng xong bữa trưa, Vũ Hàn Nguyệt và Long Tiêu Dạ quay lại công ty.
Ởdưới đại sảnh, người phụ nữ tuyệt tình ngỏ ý muốn đuổi anh về, âm thanh này đều là sự chán ghét...
- Ăn cũng ăn rồi, đưa tôi lại cũng đưa rồi thì anh mau quay về làm việc của anh đi!!
Tuy nhiên không khó khăn trong việc nhận ra ý đồ của cô.
Hai mắt long lanh nhìn vị phu nhân tương lai mà lên tiếng:" Em đây là đang muốn đuổi anh về sao?"
-Ừ.
Thật đáng tiếc rằng cái con người muốn cô độc vẫn làm ngơ mà nói tiếp: "Anh nói xem ý tôi như nào!?"
Khung cảnh phía sau thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ, Long Tiêu Dạ đường đường là một nam nhân vậy mà lại đi làm nũng, giọng điệu không vừa lòng, tay cần vạt áo mà lay lay:" Ây da, anh mời em đi ăn chẳng lẽ em nỡ lòng nào không mời anh lên phòng uống ly nước được à!? "
"Lỡ"
Toàn bộ nhân viên công ty thấy cảnh này che miệng cười nói bàn tán cho rằng sau này anh ta chắc chắn sợ Vũ Hàn Nguyệt, lại thêm người thuộc kiểu "người chơi hệ sợ vợ" đây mà.
Bất quá một người đỉnh lưu xinh đẹp, sắc sảo lại kiêu diễm, một người giàu có, phong độ tài năng lại thu hút nữ nhân khi đứng cạnh hợp nhau đến bất ngờ...
Nhìn chung quanh rồi chuyển qua giọng điệu khác, có chút mất mặt quá đi a~ Bản thân ta biết cũng nhịn không nổi nữa rồi!!!
- Nguyệt Nguyệt tiểu thư, năn nỉ á~Mọi người đều đang cười kìa...
Nhưng vị tiểu thư đài các đây nghe câu nói này của anh ta miệng bất giác cười lên, trêu chọc:" Biết ngại rồi à!"
- Dù sao anh cũng là một đấng nam nhi, là vị hôn phu của em đó.
Em làm vậy coi sao được chứ!
-Có gì mà coi không được.
Ngược lại tôi rất rất vui đó nha~
Nói vậy thôi chứ thật sự không muốn bản thân mình một lần nữa lên hot search mà buộc lòng dẫn Long Tiêu Dạ lên phòng làm việc.
Để anh ta ngồi tại ghế còn bản thân lại đem mình vùi dập vào trong đống công việc như thường lệ.
Anh thấy vậy đi lại chỗ cô đứng phía sau quan sát, hỏi:
-Cuộc sống của em mỗi ngày đều nhạt nhẽo như vậy sao? Mấy thứ này có gì mà hấp dẫn em đến vậy?!.
Chi bằng tìm thứ gì đó khiến tâm trạng vui vẻ thích thú thì hơn.
-Tôi là như vậy đó! Rảnh rỗi chơi đù thà chuyên tâm kiếm tiền, sau này khi về già sẽ thoải mái an nhàn hơn một chút!
-Haizzz.
Một mèo hoang nhỏ như em nghĩ những chuyện xa xôi như vậy làm gì chứ! Có vấn đề gì sao!?
Long Tiêu Dạ than thở rồi điểm nhìn đặt vào khuân mặt đang nhăn nhó của tảng băng ngàn năm.
Vũ Hàn Nguyệt ngước đầu ra sau, nhìn anh trả lời hơi ngắn hơi dài:" Ừm, ngân sách công ty bị thất thoát mất một khoản".
Tên trực nam rảo bước, nhấc cô lên, ngồi xuống ghế rồi để cô ngồi trên đùi mình.
Tay cầm tệp giấy tờ kia cái lật xem, theo bản năng vòng tay ra ôm cổ anh để khỏi bị té, đỏ mặt, chân tay luống ca luống cuống, ấp úng:" Anh làm gì vậy?".
- Giúp em xử lý công việc đó nha~ Tìm người tham nhũng ăn chặn tiền cho em!!
Sao một sát thủ lại có thể để cho cái nhan sắc kiêu hãnh lạnh lùng biến thành phụng phịu đáp lại:" Nhưng mà cũng không cần nhất thiết phải dùng cái tư thế này, ở đây không thiếu ghế, kệ người đem thêm một chiếc khác vào là được! "
Long Tiêu Dạ quay sang lấy tay che miệng cười ngay khi nhìn thấy phản ứng và khuân mặt kia.
-Em ngại gì chứ, chúng ta ngủ cũng làm rồi, ôm lại chẳng phải chưa từng...
-La...làm gì có.Cô lấy hai tay che mặt.
-Vậy sao em đỏ mặt rồi!?
Đanh đá mèo hoang nhỏ đẩy kẻ đi săn ra, hướng phía ghế sofa ngồi xuống,rót một tách trà.
Ithilt lúc này cũng gõ cửa đi vào, đứng bên cạnh cô, đánh mắt qua thấy tên thợ săn nguy hiểm.
Định nói rồi lại thôi, Vũ Hàn Nguyệt kêu Ithilt cứ nói.
Nữ trợ lý ngập ngừng ghé tai cô thông báo:"Lucifer xin phép trở về chỗ lão Hắc xóa tên khỏi danh sách rồi xăm ấn bên tổ chức của chúng ta! "
-Kêu Lucifer bỏ đi, không nhất thiết phải gạch bỏ như vậy, cứ xăm thêm ấn là được.
Xoá tên làm gì cho phiền phức, bên lão Hắc nhiều thuộc hạ như vậy, tiếc gì một người.
Hơn nữa có phải là tôi không cho cậu ấy về đó làm việc lại đâu, cậu ta chính là lo xa quá mà thôi!
Ithilt theo căn dặn của cô chủ lập tức rời đi để truyền đạt thông tin cho Lucifer, khi gần đóng cửa, ánh mắt nghi hoặc, ác liệt nhìn Long Tiêu Dạ.
Vũ Hàn Nguyệt ngồi đó chống tay lên, gác chân ngồi nhìn dáng vẻ nghiêm túc kiểm tra số liệu của ai kia...
Tính ra hình tượng của Long Tiêu Dạ khi làm việc nghiêm túc cũng thật đẹp có thể đem nhan sắc này đi dụ người được đó a~
Trông cái cũng đoán ra được suy nghĩ xấu xa, anh ta đều thấy những gì trong lòng cô đã ghi hết lên trên mặt, một chút không hề che giấu.
Để nhìn thấu chẳng vô cùng dễ dàng,chẳng qua nếu Vũ Hàn Nguyệt đã thích ngắm bộ dáng này như vậy thì người phu quân đây sẽ chăm chỉ làm việc, coi như tăng thiện cảm trong mắt nữ nhân của mình một chút, đại loại đều vì lợi ích của vợ tương lai, của vị hôn thê đó a!!