Trong lúc Long Tiêu Dạ đi chọn đồ thì Vũ Hàn Nguyệt đã di chuyển tới Long gia, hướng thẳng lên lâu đi tới mà không thèm chào hỏi ai sau cuộc trò chuyện ngày hôm qua.
Ngay khi mở cửa ra liền nhìn thấy Vũ Huyết Thiên ủ rũ ngồi trên giường, Trịnh Yên ở bên cạnh đem cháo tới cậu bé cũng không chịu ăn.
" Tiểu Thiên"
Thanh âm quen thuộc vang lên cậu bé đã nhận ra ngay đó là ai, sắc mặt thay đổi vui vẻ ngước lên đưa ánh mắt tới phía phát ra âm thanh.
Thấy mẹ mình liền nhảy xuống chạy tới ôm chầm lấy cô, ngửa đầu lên rưng rưng:" Mẹ về lúc nào vậy?".
Nàng ta ngồi xuống vuốt mặt tiểu Thiên nhẹ nhàng, giọng điệu âu yếm đáp lại:" Ta mới về đêm qua, sáng nay con vẫn chưa tỉnh mà ta có chút việc nên phải rời đi trước!".
Sự chú ý của cô đặt vào bát cháo còn nguyên, chau mày bóp bóp má con trai nhỏ trách móc:
" Tại sao không chịu ăn cháo vậy hửm!?".
Nhóc con này với tay cầm vạt áo sơ mi trắng của cô lay lay phụng phịu giải thích:" Con không muốn ăn đâu~ Mẹ ở Thành Đô còn có mình con con rất chán đó!!".
Vũ Hàn Nguyệt nhấc bổng cậu bé lên, hôn nhẹ lên trán trắng nõn nà kia.
Liếc qua Trịnh Yên ngồi trên giường buồn rầu cất tiếng dặn dò:
" Cô có thể xuống bếp nấu nóng lại giùm tôi được không? Đừng bỏ hành lá thêm chút xíu muối là được!".
Người phụ nữ ấy nghe xong khuân mặt có chút hân hoan nhanh chóng đứng dậy khoé môi dường như nở nụ cười:" Được, tôi đi ngay đây".
- Làm phiền rồi.
Vũ Huyết Thiên vòng tay ôm chặt lấy cổ cô mãi chẳng chịu buông ra, cô đành vỗ lưng dỗ dành tên nhóc khó chiều này:" Chẳng phải bây giờ ta về rồi sao! Bảo bối chúng ta đi ăn chút có được hay không, phải mau khoẻ mới về chơi với Đại Bạch và Đại Hắc chứ.
Chỉ ba tháng hơn nữa là có thể chào đón thêm những sinh linh bé nhỏ khác rồi...".
Cậu nghi hoặc hỏi lại:" Ý mẹ là sao? Sinh linh gì chứ?! Chả nhẽ Đại Bạch có thai à??".
- Ây da thật là thông minh nha, nhanh như vậy đã đoán ra rồi!!
Cô ôm cậu đi xuống dưới lầu, ngang qua sự quan sát của Long Khánh và Long Nhật Đông mà hướng vào phòng bếp.
Trịnh Yên múc ra chén cháo mới bưng ra chỗ hai người đang ngồi.
Để trước mặt tiểu Thiên cẩn trọng từ từ thôi nguội:" Đây con trai mau mau ăn đi, cẩn thận kẻo nóng!".
Vũ Hàn Nguyệt bước tới tủ lạnh, ngay lúc tính mở ra thì khựng lại, lịch sự quay sang hỏi bà ta trước:" Cái đó...!tôi có thể dùng chút trái cây không?!".
- Tất nhiên là có thể, cô cứ tự nhiên đi!!
- Cảm ơn.
Cô mở cánh cửa tủ lạnh, khom người lấy một ít hoa quả, đem tới bồn rửa qua bằng nước rồi tinh tế dùng muối sát qua lớp vỏ mới lần nữa làm sạch bỏ vô rổ.
Cầm theo chiếc đĩa trở lại bàn, lúc ngang qua bếp có để ý thấy trong nồi con khá nhiều cháo liền theo phía Trịnh Yên hỏi:" Cô ăn trưa chưa?".
Cô ta khá bất ngờ, theo phản xạ bình thường của con người mà quay ra sau, chậm rãi từ tốn có chút gượng gạo đáp:" Ờ...!vẫn chưa..."
Vị thanh nữ này nhún vai rồi múc thêm một bát khác đưa cho cô ta, ngồi xuống ghế đối diện giọng điệu bình thản:" Vậy mau dùng đi, bỏ bữa rất có hại cho sức khỏe!".
Ý chỉ những người con gái tuổi còn trẻ, thanh thiếu nữ, thiếu nữa và những người chưa ngoài ba mươi.
Sau đó liền chú tâm nhìn dáng vẻ chuyên tâm dùng bữa nhạt này, nắm lấy con dao gọt trên tay tỉ mỉ gọt vỏ táo, cắt đẹp đẽ bỏ gọn gàng vô đĩa.
Còn cắm thêm và que tăm để tiện khi ăn nữa.
Trịnh Yên vừa ngưỡng mộ cô vừa thất vọng về bản thân, xem xem người phụ nữ trước mắt này mới tràn đầy tình yêu thương và bộ dáng của người đã thành gia.
Còn mình thì tới chăm sóc một đứa trẻ cũng không xong, chẳng sắp xếp công việc đâu vào đâu cả.
Hình ảnh Vũ Hàn Nguyệt cười ngọt ngào đưa cốc nước cho Vũ Huyết Thiên lại với lấy khăn giấy giúp cậu bé lau miệng, đồ tráng miệng đều chuẩn bị xong xuôi cả.
Tâm tình cứ vậy lại u buồn, làm cho nữ chủ tịch mạnh mẽ kiên cường đành thở dài một tiếng chuyển đến miếng táo tươi giòn.
Cô xoa đầu tiểu Thiên, ngắm nhìn cậu bé đến ngẩn người.
Mê đắm cái nhan sắc tuyệt đỉnh này, chỉ muốn cưng nựng mãi thôi!!
Long Nhật Đông chờ đợi lâu quá nên vội vàng vào trong, đập bàn lớn tiếng:" Rốt cuộc cô tới đây làm gì hả??! "
Nàng ta bình tĩnh ngó tới anh ta trả lời:" Anh không biết sao? Tôi đương nhiên là tới thăm con trai tôi rồi, chứ các người nói thử coi sáng giờ đã dỗ thằng bé được miếng nào?"
- Cô tính đưa nó đi đâu? Ở đây rất tốt!!
Một ánh mắt bài xích ghét bỏ, từng cơn khó chịu dần dâng lên như từng đợt thủy triều, một thân hoàn là sát khí, thứ âm thanh như tới từ địa ngục trần gian đáp trả:" Anh thấy mình thông minh lắm à!? Tên nhóc năm tuổi trông trừng nổi thì anh nói người mẹ có yên tâm giao lại con mình hay không hả!!"
- Cũng chẳng phải lỗi do tôi!!
Vũ Hàn Nguyệt bực mình thật rồi, đập mạnh con dao nhọn xuống bàn, lạnh lùng chất vấn hắn ta:" Đây chính là lời mà một người ba nên nói ra sao?".
Vũ Huyết Thiên trông cô như vậy không khỏi lo lắng, nắm lấy bàn tay cô lắc đầu:" Mẹ đừng nóng giận.
Con khoẻ rồi mà, thân thể rất tốt!".
- Tiểu Thiên ngoan để ta nói chuyện.
Lần này đến cậu bé cũng không khuyên nhủ được cô nữa, đành ngồi bên cạnh im lặng.
Với tình trạng này của họ thì cũng chẳng cách nào tiếp tục.
Cái tính cách máu lạnh vô tình đâu phải tự dưng mà có, quá khứ nuôi dưỡng tâm hồn và quyết định tính cách của một con người.
Khi họ đã chắc nịch thì rất khó bề thay đổi.
Long Khánh ở xa đanh thép quát mắng Long Nhật Đông:" Con mau im mồm đi!! Có phải hết việc làm rồi sao?! Công ty đang thiếu người làm đấy mau cút về đó ngay!!".
Hắn ta hằn học rời đi, nhưng do âm lượng của vị lão gia này cũng lớn quá thôi.
Làm cho Long Tề Hiên say sưa ngủ trên lầu cũng bừng tỉnh đi xuống.
Cô bé vừa ngáp vừa theo hướng tiếng ồn thẳng tới, đầu tóc còn đang rối bù, quần áo xộc xệch.
Trịnh Yên liền tới sửa soạn, cô em gái này khuân mặt ngơ ngác hỏi:" Mọi người đang nói gì vậy, con đều bị đánh thức luôn rồi đây nè!".
- Xin lỗi con nha.
Ảnh hưởng tới con rồi.
Vũ Hàn Nguyệt chẳng buồn quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này mà trực tiếp tìm đến Vũ Huyết Thiên:" Tiểu Thiên, chúng ta về nhà có được không!?".
Long Tề Hiên nghe thấy liền lập tức chạy đến ôm chặt cánh tay cậu bé, đưa mắt nhìn cô lớn tiếng:" Không được đâu!! Anh trai phải ở với cháu.
Cô muốn thì tự mình về đi!! Cháu chưa cho phép thì đừng hòng rời khỏi đây!!".
Trịnh Yên vội vã túm lấy cô bé khuyên bạn:
" Tề Hiên không được vô lễ như vậy".
Cô chỉ đến trước mặt gàn tay ra, túm lấy vai cười mỉm cùng giọng điệu chẳng mấy phần ưu nhã nói:" Này cô bé, mặc dù đây là anh trai cháu nhưng cũng là con trai ta.
Những đứa trẻ hư thường sẽ bị phạt đó.
Nên cảm thấy may mắn khi không phải con gái ta...!bằng không thì cái lưỡi nhỏ này đã rời khỏi miệng rồi~".
"Oaaaa mẹ ơi cô này đáng sợ quá hu hu hu".
Cô bé nghe xong những lời nói của cô liền sợ hãi mà bật khóc chạy vào lòng Trịnh Yên.
[Sao ta thấy hơi quá đáng rồi...]
Long Khánh cũng vội dỗ nín, hướng đến phía cô trách cứ:" Nguyệt Nguyệt! Cháu nói như vậy nặng lời quá rồi đấy.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới ba tuổi!!".
Vũ Hàn Nguyệt nhướn mày đáp trả:" Người ta nói " Dạy con từ thủa còn thơ, dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về".
Cứ nuông chiều sẽ sanh thói xấu, làm gì có chuyện một đứa con nít có quyền chĩa miệng vào cuộc trò chuyện của người khác như vậy! Thiếu lễ phép, là bất kính với bề trên".
"....!"
Trịnh Yên trông con gái mình như vậy liền vặn ngược lại:" Thế đổi lại nếu là anh trai cô bị đưa đi cô sẽ để im sao?".
- Đúng! Người có bản lĩnh và chứng kiến sẽ không để bản thân bị ai đó tuỳ ý dẫn đi.
- Tiểu Thiên, con thật sự muốn rời khỏi đây!?
Vũ Hàn Nguyệt kiên định gật đầu:" Phải".
Ông ta thắc mắc lý do tại sao muốn rời đi cậu bé chẳng hề ngần ngại nói ra:" Nơi đây quá nhạt nhẽo, vốn đơn điệu lại nhàm chán.
Long Tề Hiên lại quá trẻ con ấu trĩ, ngày ngày đều không có ăn uống chơi đồ hàng thì cũng là hái hoa chạy nhảy.
Thà rằng tới công ty học hỏi, lập trình còn thú vị hơn!!".
Long Khánh đưa tay nắm lấy cổ tay Vũ Huyết Thiên, cô liền đưa mắt cảnh cáo:" Chắc ông cũng không hy vọng đây là lần cuối là gặp đâu nhỉ!?".
Ông ta hiểu liền lập tức thả ra, cô dắt cậu bé rời khỏi Long gia, lên xe chở cậu về nhà trong ánh mắt tiếc nuối của hai người kia.