Vũ Hàn Nguyệt và Long Tiêu Dạ sau bữa đồ nướng thì lên xe trở về Long gia đón Vũ Huyết Thiên, Ithilt vói Thiết Ngư quay lại biệt thự của Vũ Minh Đạo trước.
Bước vào nhà, đập vào mắt cô là hình bóng tiểu Thiên đang chơi vui vẻ cạnh đống đồ chơi.
"Bảo bảo"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cậu bé bỏ đồ chơi trên tay xuống, ánh mắt nâng lên và một phút chốc chạy tới ùa vào vòng tay của người mẹ thân yêu kia.
-Mẹ, cuối cùng người cũng tới đón con, con nhớ người lắm đó!!
-Ta mới đi một chút thôi mà, xin lỗi vì bỏ con lại ở đây.
Chúng ta quay về thôi!!
Cậu bé hiểu chuyện rảo nhanh tới phía ghế sofas, cầm mũ chóp vuông đen đội lên rồi cúi đầu chào ông bà.
Không hề nán lại lâu, rạng rỡ cùng mẹ và chú rời đi.Về tới nhà, cậu bé đi đánh răng rửa mặt, thay đồ sau đó ngủ trước, còn cô đi sau.
Anh thấy đi ngang qua mình bèn hỏi:"Em đi đâu vậy?!".
- Đi tắm đó a~ Cả người đều là mùi khói, khó chịu!
-Anh cũng muốn.
- Vây anh tắm trước đi...
-Ây ya ya, tốn nước lắm hay là tắm chung đi?!
Vũ Hàn Nguyệt cau có:" Anh bị thần kinh à, biến thái vừa thôi! Nếu có bệnh thì mau chóng đi chữa đi, đừng có ở đây gây phiền toái!!!".
Cô cầm cái gối gần đó, ném thẳng tới phía anh, phản ứng tốt liền đỡ lấy, anh ta cười bất lực với dáng con mèo nổi giận này, thật sự thấy rất vui.
Hậu cô đi vào phòng tắm, xả nước ngâm mình trong bồn, một lúc sau đi ra, vừa đi vừa lau khô tóc.
Long Tiêu Dạ trên người có mùi hương hoa oải hương nhè nhẹ, thoang thoảng trong không gian, vừa nãy đều là không có mùi này.
Hoá ra là anh dùng nhà tắm khác, sự chú ý của cô rơi vào mái tóc anh chưa được lau khô hẳn, vẫn còn nước đọng lại đang nhỏ từng giọt xuống ghế.
Thân ảnh nhanh nhẹn như một chú mèo hoang rảo bước đi tới lấy khăn mình lau tóc trùm lên đầu, vừa lau rồi vừa phàn nàn:" Nè anh làm gì vậy? Ngồi đây tóc ướt sẽ làm ướt ghế đó biết không hả, anh không tính lau khô à!?".
Long Tiêu Dạ nắm lấy tay cô vui vẻ hỏi:" Em tắm xong rồi!?".
-Anh cảm thấy em tắm xong chưa, còn ngồi đây!
Cô kéo anh đứng dậy...
" Làm gì? "
- Đi biên phòng đó, chứ ngồi đây làm gì, anh còn không mở điện thoại coi xem mấy giờ .
Anh khẽ cười nhẹ, dứt khoát ôm cô lên:"An...anh làm gì thế hả, mau đặt em xuống!".
- Đưa em về phòng.
-Em cũng không phải không có chân...
-Hay anh liền chặt chân em đi, giữ em lại bên cạnh, muốn làm gì thì làm đó!?
- Anh kinh quá đó!
"Haha~"
Anh bế cô trên tay, bước lên cầu thang cho đến khi vô tới trong phòng, đặt cô xuống giường nói:" Tới nơi rồi".
Mèo Hoang nhỏ của anh đứng dậy, lôi anh tới trước gương, để anh ngồi đó, anh ngước mặt lên sau:" Em lại muốn làm gì đây!?".
- Lau khô tóc cho anh.
Long Tiêu Dạ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, ban đầu cô dùng khăn lau qua sau đó lấy máy sấy tóc, đôi bàn tay uyển chuyển chuyển động lên xuống, sang phải trái đều đặn.
Tóc của anh cực kỳ mềm mại, bóng bảy mà lại bồng bềnh như tóc con gái được chăm sóc kỹ lưỡng vậy.
Khi tóc đã khô, cô đặt máy lên bàn xong rồi chuẩn bị quay lưng đi thì anh nhân lúc nắm lấy cổ tay cô lại, để cô ngồi xuống ghế.
Một lần nữa lặp lại hành động vừa rồi, thế là dùng tấm vải bông nhẹ thấm nước từ đỉnh đầu tớ ngọn tóc, không quá dài chỉ đến tầm ngang lưng.Máy sấy được anh điều chỉnh sao cho không có nóng mà chỉ vừa phải ấm ấm, đưa tay khua khua, tuy hơi luống cuống, có lẽ là lần đầu sấy tóc cho người khác giới.
Nhưng bù lại rất chú tâm và tỉ mỉ, kiên nhẫn cho đến tận lúc tóc khô mới thôi.
Vũ Hàn Nguyệt qua gương nhìn anh như vậy cảm giác của chút rung động nhẹ, phản chiếu lại khuôn mặt hoàn hảo của anh, không phải là ai cũng may mắn được chăm sóc chu đáo như vậy.
Hai người đứng dậy hướng phía giường đi tới, mỗi người nằm một bên như thường lệ, chung chăn chung gối thế này làm sao mà Long Tiêu Dạ lại để yên cho ai kia nằm ngủ được.
Anh ta trở mình, quay người về phía cô nhìn rồi lại nhìn, dường như cảm nhận được gì đó có nên cô xoay người lại, ánh mắt va vào nhau, gọi là mặt đối mặt đi ha~
Nam nhân này không ngại liền dang tay phải ra, tay vỗ vỗ xuống nệm, giọng ngờ hoặc, cô hỏi:" Gì vậy!?".
-Lại đây.
- Nhưng tại sao phải nằm đó, nằm đâu cũng được mà.
Chẳng qua chỉ là đáp ứng nhu cầu sinh lí của cơ thể, để não được nghỉ ngơi thôi cho nên không cần phải câu nệ tiểu tiết.
Cái vẻ mặt đáng thương lại hiện ra:" Anh muốn, làm nhiều việc cho em như vậy chẳng qua là nằm gần một tí cũng không được hay sao?".
- Hả..
-Anh muốn ôm ôm, Nguyệt Nguyệt~
Dáng vẻ đó, đôi mắt long lanh như muốn rơi lệ đó lại đáng yêu như vậy, mà thôi không nghĩ nhiều nữa, chính là bị nhan sắc này dụ dỗ.
Cô lại gần, gối đầu lên tay anh, nào ngờ thừa thế xông lên, được nước mà lấn tới ôm cô vào lòng.
Dáng vẻ cực kỳ nhỏ bé, giống một con mèo nhỏ thèm ngủ, cô thu gọn tay lại, rúc trong cái ôm âu.
Anh nhìn bộ dáng của xô lúc này, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán, tiếp tục ôm chúc:" Chúc ngủ ngon".
"Ừm....!ngủ ngon"
Hai người dần từ từ nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc này chỉ hy vọng những ngày sau này đều sẽ hạnh phúc hơn.
Thật ra Vũ Hàn Nguyệt hoàn toàn buông bỏ thù ý và sự phòng kháng đối với người đàn ông.
Nhận ra bản thân thật sự thích Long Tiêu Dạ rồi, chẳng qua là người đàn ông cao ngạo cần có người dạy dỗ lạ,nhưng cô cũng chỉ là người phụ nữ, cũng muốn có ngôi nhà nhỏ cho riêng mình, mà trong đó có người cô thương và cả đứa con trai bé nhỏ.
Tại thời điểm hiện tại tin tưởng vào anh ta chỉ mong anh không phản bội, làm cô tổn thương dù chỉ lần.
Nếu điều không mong muốn xảy ra, chỉ sợ rằng thêm hai lần trước đó thì đều không chịu nổi nữa.
Trái tim đỏ tươi đang đập kia được sưởi ấm thì nó sẽ mãi mãi thương anh, có lẽ như vậy!?
Hôm sau Long Tiêu Dạ tỉnh dậy sớm, ánh nhìn đầu tiên của anh là cô gái xinh đẹp đang nằm trong vòng tay mình, bất giác mỉm cười.
Lúc này người cũng tỉnh dậy, lấy tay dụi dụi mắt, lại ngáp một tiếng, khuân mặt của nành ta rõ ràng chính là bóng dáng của chú mèo hoang nhỏ vừa tỉnh giấc.
Cô nhẹ giọng chào hỏi:
" Chào buổi sáng!".
-Chào.
Có muốn ngủ thêm chút nữa không!?
Phản ứng của cô chính là kịch liệt lắc đầu: "Không muốn đâu, phải đi làm....!"
- Anh liền gọi điện cho tên Minh Vương kia để em nghỉ hôm nay, anh dẫn em đi chơi, ba người một nhà!
-Một nhà? Ba người? Nói chúng ta sao?
-Ừm, là hai chúng ta và tiểu Thiên.
-À~ Thật ra em muốn đi làm cơ, chơi bời chẳng vui chút nào, lại tốn tiền như vậy.
Nhưng mà thôi cũng được.
Bản năng khiến Vũ Hàn Nguyệt phát hiện ra trong khung cảnh này, cô ngây thơ, dễ lừa gạt như con nai nhỏ đang nằm trong tầm ngắm của con sói hung hãn sảo quyệt.
Long Tiêu Dạ chưa từng rời mắt, như thể cơ thể cô là một cục nam châm khổng lồ, không ngừng hút anh lại.
Chậm rãi đưa tay lên, ngay khi bàn tay to lớn ấy sắp đặt lên đỉnh đầu, lui mình về sau hỏi:" Sao vậy, tóc dính gì sao?".
- Không có, chỉ là muốn xoa đầu em thôi!
- Tại sao đột nhiên muốn...
- Vì em không thích bị làm như vậy, anh lại càng muốn...!Chẳng qua rốt cuộc là sự thực đằng sau việc này là gì chứ? Khó nói ra đến vậy sao...
Vũ Hàn Nguyệt hất tay của anh ra, nhắc nhở: "Em nói không được, đừng để em phải nói lại lần thứ hai.
Anh có thể ôm em, hôn em hay nắm tay em bình thường.
Nhưng hành động này là giới hạn".
-Anh cần một lý do!!
Đối diện với thái độ kiên quyết này của anh, cô ngập ngừng:" Anh...!Muốn biết đến vậy sao!?"
"Ừm"
-Được, vậy em cho anh biết, mái tóc này, thuộc về người khác rồi, anh ấy không thích ai khác sờ vào nó.
- Anh? Nam nhân sao, ha~ Thì ra là vậy.
Anh hiểu rồi!
Long Tiêu Dạ trong lòng bỗng thất vọng, lại có chút hụt hẫng.
Thấy bản thân thua một người đàn ông khác, đến cô gái mình thích cũng bãi xích...
Mèo hoang nhỏ, em thích người đó sao? Hay..
là yêu hắn ta? Vị trí của hắn trong tim em quan trọng đến thế à? Liệu rằng mai này anh có thể thay thế hay không? Anh ta là ai mà lại khiến em trở nên như vậy?...!Trong anh bây giờ có rất nhiều câu hỏi, muốn nói ra hết tất cả, nhưng lại sợ bản thân không có tư cách để hỏi những điều đó, cũng chẳng là gì cả để nhận được câu trả lời từ em....
Mùi hương từ tóc của cô toả ra thơm ngát, là mùi thảo mộc, có lẽ là mùi gỗ, rất tự nhiên khiến đối phương cảm giác dễ chịu, thoải mái.
"Muốn dậy chưa!?"
"Ừm"
Long Tiêu Dạ bước xuống giường, đi vào tủ quần áo, mở cửa tủ và lấy ra một bộ đồ thường ngày và quay về phía cô dơ lên, lên tiếng:" Bộ này thế nào?".
" Sao cũng được, tùy anh".
Cô ngồi trên giường ngắm nhìn, thở dài, sỏ chân vô dép hướng về phía anh đi tới rồi đưa tay cầm lấy, tiến vào trong phòng tắm rửa thay đồ.
- Em nói anh có ai đi khu vui chơi mà mặc như vậy, ngày thì làm sao chứ là sao là sức đó thay đổi bình thường thường dùng cái đi về .
-Như này....!có vấn đề gì sao?
-Lạy ông lạy bà, cái thứ trên người anh là vets đó.
- Thế em nói anh nên mặc cái nào đây!?
Vũ Hàn Nguyệt lại gần tủ đồ,nhìn ngăn tủ đựng đồ chủ yếu suit mà bất lực.
Mãi hồi sau cô thấy một bộ đồ thể thao trắng đen đơn giản bị nhét vào trong góc tối đưa cho anh thay, kết quả khiến bản thân có chút vừa lòng, trông có vẻ đỡ hơn, không có tệ so với suy nghĩ của anh.
...----------------...