Mà bên kia, lúc Lương Dĩ Chanh đi xuống lầu, cô liền lập tức hướng trong xe đi đến, đang lúc cô chuẩn bị khởi động xe rời khỏi nơi này, đột nhiên, màn hình di động của cô sáng lên.
Bởi vì đi học nên cô chuyển từ chế độ âm thanh sang chế độ yên tĩnh, giờ phút này, thế nhưng phát hiện Kiều Na Na gọi cho cô vô số cuộc điện thoại.
Lương Dĩ Chanh suy nghĩ, không phải là cô đã nói sẽ mượn xe Kiều Na Na một lúc sao, cần thiết gì mà gọi điện thoại như đoạt mệnh liên hoàn khấu đây.
(nhát chém liên hoàn đối với kẻ địch )
Lương Dĩ Chanh nhẹ nhàng cười cười, liền cầm lấy di động, điểm nhẹ lên màn hình, nhấc máy trả lời.
Nhưng mà không đợi cô mở miệng nói chuyện, thanh âm của đối phương từ trong di động truyền đến dồn dập.
"Dĩ Chanh, không thấy Cố Thất Lâm đâu cả, cậu ta có hay không cùng cậu liên hệ?"
Nghe vậy, sắc mặt Lương Dĩ Chanh chợt trầm xuống, cảm giác lúc này đây bất đồng với ngày xưa, bởi vì cô nói với cậu ấy rằng chính mình kết hôn là sự thật, cậu ấy liền phát bệnh.
Cố Thất Lâm có chứng bệnh cuồng bạo, nếu trong khoảng thời gian ngắn này mà không tìm được cậu ấy, phỏng chừng cậu ấy sẽ có nguy hiểm, nghĩ đến đây, nội tâm Lương Dĩ Chanh lóe ra một tia dự cảm không tốt.
Giờ này khắc này, cô theo bản năng mà đáp: "Na Na, cậu trước đừng có gấp, tớ đi tìm ngay đây, nhất định đem cậu ấy mang về."
Cứ như vậy, Lương Dĩ Chanh lập tức tắt máy, trực tiếp lái xe rời đi.
Cô nôn nóng mà gọi điện thoại cho Cố Thất Lâm, nhưng mà di động đối phương như cũ còn ở trạng thái tắt máy.
Lương Dĩ Chanh suy nghĩ, cái tên Cố Thất Lâm này, thật là không làm cho người ta bớt lo được, còn không phải là cự tuyệt cậu ấy sao.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad banhgaocay
Chỉ điểm này mà đả kích đền không chịu nổi, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, cư nhiên còn nháo mất tích.
Cứ như vậy, thời gian một buổi chiều này, Lương Dĩ Chanh cơ hồ đều đang tìm kiếm Cố Thất Lâm, cô đi đến địa phương bọn họ hay đi đều tìm một lần.
Ngay cả nhà bà ngọai của cậu đều đã đi qua, như cũ không có tìm được bất luận bóng dáng gì của Cố Thất Lâm.
Lương Dĩ Chanh điên cuồng mà chạy với tốc độ một trăm km trên giờ, lúc trở về, Z thành đã là màn đêm.
Các bóng đèn neon lộng lẫy ở trong mắt cô cũng mất đi ánh sáng vốn có, tiếp tục tìm kiếm, cô lại lần lượt đi tìm tại các quán bar, bãi đua xe...!
Đang lúc Lương Dĩ Chanh không biết nên đi nơi nào tìm kiếm Cố Thất Lâm, đột nhiên, di động của cô ong ong lại vang lên.
Trên màn hình chính hiện tên người gọi đến là mẹ của Cố Thất Lâm.
Lương Dĩ Chanh vội vàng ấn xuống nghe máy, không đợi cô mở miệng, thanh âm đối phương chứa vài phần nghẹn ngào, đồng thời hướng cô quát to:
"Bạn học Lương! Ta vẫn luôn cho rằng cháu là một đứa bé hiểu chuyện, hôm nay cháu rốt cuộc cùng Thất Thất của dì nói cái gì, mà Thất Thất trở về liền nháo muốn tự sát..."
Bà lời nói còn chưa nói xong, Lương Dĩ Chanh liền đánh gãy lời bà nói, "Dì à, cậu ta hiện tại ở đâu? Có phải hay không ở nhà? Cháu lập tức liền đến."
Đối phương nghe thấy được thanh âm thập phần lo lắng của cô, bà cũng không liền tiếp tục chỉ trích cô, chỉ là đáp lại một tiếng "ừm."
Điện thoại gián đoạn.
Ước chừng khoảng hai mươi phút, Lương Dĩ Chanh chạy bằng tốc độ nhanh nhất đến biệt thự Cố gia.
Cố gia, ở Z thành cũng là số một số hai danh môn vọng tộc, từ trên xuống dưới người hầu vô số, Cố Thất Lâm cùng Lương Dĩ Chanh bất đồng.
Cậu là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà sinh ra là đại thiếu gia, mà Lương Dĩ Chanh khi còn nhỏ còn đi theo mẹ ngày qua ngày, năm tháng lúc bé đều trải qua nghèo khổ.
Cho nên Cố Thất Lâm nội tâm không đủ cường đại, cô có thể lý giải, nhưng là nếu cậu ta thật sự tự sát vì lời nói của cô, này không phải là sống sờ sờ mà muốn cho cô trở thành tội phạm giết người sao?
Tuyệt đối không được, cô nhất định phải đi ngăn cản cậu ta.
Một sinh mệnh như thế há có thể để cậu ta tự tay phá hư, kiếp trước, cô cỡ nào muốn có được một cơ thể khỏe mạnh.
Cho nên, từ này trở về sau, Lương Dĩ Chanh cô mặc kệ phát sinh cái gì, đều phải hảo hảo quý trọng sinh mệnh của chính mình.
Cứ như vậy, Lương Dĩ Chanh mang tâm tình nôn nóng, lập tức đi vào.
.