Vết thương trên chân Giang Noãn Chanh đã đỡ, tuy chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể đi lại bình thường.
Cô không muốn nhốt mình trong phòng mãi, càng không muốn đụng mặt Lệ Mạc Tây vì thế đã lựa chọn đi theo Kiều Xảo vào rừng quay phim.
Ban đầu Kiều Xảo không đồng ý, lo lắng vết thương trên chân Giang Noãn Chanh trở nặng, nhưng không biết Giang Noãn Chanh đã dùng cách nào khuyên cô ấy, Kiều Xảo đành bó tay chịu trói.
Lệ Mạc Tây tất nhiên cũng không chịu dễ dàng buông tha cho Giang Noãn Chanh.
Hắn đã thu xếp tất cả mọi thứ, chuẩn bị theo người của đoàn làm phim vào rừng thì nhận được điện thoại của Nguyên Bảo: "Có chuyện gì?" Lệ Mạc Tây mất kiên nhẫn nói vào trong điện thoại.
"Lệ tổng, người của chúng ta báo tin Hàn tiểu thư đang trên đường lên núi Phong Vân.
Khách sạn đã được đặt xong, cùng một khách sạn với anh và ngay bên cạnh phòng của anh!" Điều này đồng nghĩa với việc Hàn Thiên Nhã đến để bắt gian.
Nguyên Bảo chỉ cần tưởng tượng cái cảnh Hàn Thiên Nhã và Giang Noãn Chanh đụng mặt, cả người đã lạnh buốt.
Lệ Mạc Tây vì không muốn bị phá hỏng chuyện tốt của mình nên đã sớm cho người theo dõi nhất cử nhất động của Hàn Thiên Nhã.
Sau khi biết Hàn Thiên Nhã sẽ đến núi Phong Vân, còn ở chung một khách sạn với hắn, hắn rất tức giận.
Lệ Mạc Tây quát: "Cậu không biết ngăn cô ấy lại à? Nguyên Bảo, chuyện tốt hôm nay cậu làm tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy? Có phải chức vị thư ký này không muốn làm nữa không?"
Nguyên Bảo không nghĩ Lệ Mạc Tây sẽ lại tức giận như vậy.
Hắn ngây người, nghe đến Lệ Mạc Tây doạ sẽ đuổi việc hắn, hắn run sợ.
Ngay lập tức, Nguyên Bảo liền vội dỗ dành Lệ Mạc Tây: "Lệ tổng, nếu tôi ra mặt ngăn cản không phải mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn sao? Anh cũng hiểu tính cách của Hàn tiểu thư rồi.
Chỉ cần cô ấy biết một chút cũng đủ loạn!"
Tính cách của Hàn Thiên Nhã thế nào, bọn họ đều rõ.
Có nhiều lúc Nguyên Bảo thật sự rất sợ Hàn Thiên Nhã, chuyện nhỏ, cô cũng có thể xé thành chuyện lớn.
"Được rồi.
Cậu lo liệu chuyện Lệ thị đi.
Đợi tôi về sẽ giải quyết cậu!" Lệ Mạc Tây tức giận nói vào trong điện thoại rồi cúp máy.
[...!]
Lệ Mạc Tây ước chừng thời gian rồi xuống đại sảnh khách sạn, vừa hay xe của Hàn Thiên Nhã đã tới.
Hàn Thiên Nhã ăn vận rất kín, nhưng Lệ Mạc Tây vẫn có thể nhận ra, trên người cô có một loại khí chất rất đặc biệt.
Lệ Mạc Tây chủ động tiến lại gần Hàn Thiên Nhã: "Đến đây sao lại không nói với anh một tiếng?"
Suốt cả đoạn đường, Hàn Thiên Nhã còn đang tính cách làm thế nào để có thể tìm được danh tiếng của người phụ nữ bên cạnh Lệ Mạc Tây, nhưng khoảnh khắc xuống xe nhìn thấy hắn, cô đã quên ngay mục đích ban đầu của mình.
Hàn Thiên Nhã vui vẻ khoác lấy tay hắn, thông minh trả lời: "Em thấy phong cảnh Phong Vân rất đẹp, muốn đến đây nghỉ ngơi, không ngờ anh cũng ở đây."
Lệ Mạc Tây thừa biết Hàn Thiên Nhã nói dối.
Nếu cô không biết hắn đang ở trên núi Phong Vân, đặt khách sạn làm sao có thể trùng hợp, phòng của cô lại ở ngay bên cạnh phòng của hắn.
Lệ Mạc Tây cũng lười biếng vạch trần Hàn Thiên Nhã.
"Đã đặt phòng chưa? Có cần anh thay em sắp xếp không?" Lệ Mạc Tây đỡ lấy đồ của Hàn Thiên Nhã, dáng vẻ của hắn lúc này giống hệt như một người bạn trai đối với bạn gái.
Vừa hay, cảnh tượng này bị Giang Noãn Chanh bắt gặp.
Cô đã giúp Kiều Xảo chuẩn bị đồ đạc lên xe.
Giang Noãn Chanh ngây người, theo bản năng chăm chú nhìn Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã.
Chợt, cô bật cười thành tiếng.
Cảnh tượng này không phải là cảnh tượng nên thấy sao? Dù sao bọn họ cũng là một cặp tình nhân.
Giang Noãn Chanh không dám để bản thân nghĩ ngợi quá nhiều.
Cô nhanh chóng chuyển đồ lên xe.
Đến khi Giang Noãn Chanh thu dọn đồ đạc hết, Kiều Xảo đã xuất hiện.
Kiều Xảo lên xe, vô tình nhìn thấy vết thương trên chân của Giang Noãn Chanh.
Hôm nay Giang Noãn Chanh mặc quần lửng, quần chỉ dài quá đầu gối một chút nên vẫn lộ vết thương.
Giang Noãn Chanh không để ý khi cô xếp đồ lên xe đã vô tình đụng đến vết thương khiến miệng vết thương hở ra.
Kiều Xảo kêu lên: "Noãn Chanh, vết thương của cô hở rồi kìa!"
Lúc này, Giang Noãn Chanh mới cúi đầu.
Băng gạc đã lấm tấm thấm máu.
Mà bên phía Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây cũng bị giọng nói lớn tiếng của Kiều Xảo thu hút.
Lệ Mạc Tây theo lời nói của Kiều Xảo, chú ý đến vết thương trên chân của cô, nhìn thấy máu tươi, hắn nhíu mày rất chặt.
Nhưng trong tầm mắt của Hàn Thiên Nhã, Lệ Mạc Tây đang quan sát Kiều Xảo, cô vô thức siết tay lại.
"Không sao đâu!" Giang Noãn Chanh cười cười, an ủi Kiều Xảo.
"Không sao gì chứ? Nhanh chóng băng lại vết thương đi! Vết thương rỉ máu sẽ không tốt đâu, rất dễ bị nhiễm trùng!" Kiều Xảo không đồng thuận.
"Đến trường quay băng lại cũng được.
Chúng ta mau xuất phát thôi, để người trong đoàn làm phim đợi lâu không tốt lắm!" Nói xong, không đợi Kiều Xảo phản ứng đã nhanh chóng chui lên xe.
[...!]
Đến trường quay, Giang Noãn Chanh và Kiều Xảo lại quay cuồng với công việc, hoàn toàn quên mất việc phải băng lại vết thương trên chân cô.
Đến khi kết thúc công việc đã là chập tối, vừa về đến khách sạn, ai nấy cũng chui ngay vào phòng của mình để nghỉ ngơi vì quá mệt.
Giang Noãn Chanh vào phòng của mình, đèn cũng lười bật.
Cô nằm trên giường, chuẩn bị bước vào giấc ngủ thì có một bóng người vụt qua, đè lên người cô.
Giang Noãn Chanh hoảng hốt, vừa toan muốn phản kháng thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Là tôi đây!"
Giang Noãn Chanh vươn tay bật đèn ngủ trong phòng.
Trong quầng sáng, cô nhìn thấy rõ gương mặt của Lệ Mạc Tây, trái tim bất giác đập lệch đi một nhịp.
"Sao anh lại ở đây?" Giang Noãn Chanh hỏi Lệ Mạc Tây.
Lệ Mạc Tây bật dậy.
Hắn bật đèn trong phòng giúp Giang Noãn Chanh, dường như đã coi mình là chủ nhân của căn phòng.Hắn hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của Giang Noãn Chanh mà xoay người vào nhà vệ sinh.
Đến khi Lệ Mạc Tây trở ra, trong tay đã bưng ra một chậu nước ấm.
"Ngồi dậy!" Lệ Mạc Tây nói với Giang Noãn Chanh, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã "thô bạo" kéo cô dậy.
Giang Noãn Chanh giật mình, khẽ kêu: "Đau!"
Tuy không nói gì nhưng Lệ Mạc Tây vẫn giảm lực tay của mình.
Mọi hành động sau đó đều nhẹ nhàng hơn.
Hắn cầm chân bị thương của cô lên, thấy băng gạc dính máu vẫn chưa được thay, Lệ Mạc Tây thật sự không nhịn được: "Giang Noãn Chanh, em muốn chết đấy à?"
Giang Noãn Chanh nhíu mày: "Có mà anh muốn chết thì có.
Đừng có mở miệng ra mà nói "chết"."
Lệ Mạc Tây chậm rãi cẩn thận tháo băng gạc trên vết thương ở chân cô.
Sau đó thì rửa lại với nước ấm.
Thấy Giang Noãn Chanh không ngừng cau cáu mặt mày, hàng lông mày Lệ Mạc Tây dần dần giãn ra, nụ cười bất giác xuất hiện trên gương mặt hắn: "Cũng biết đau cơ đấy.
Biết đau mà còn không xử lý vết thương ngay? Đến khi phải xé một mảng thịt trên người mới chịu à?"
Giang Noãn Chanh cảm thấy Lệ Mạc Tây hôm nay có vấn đề, đụng một câu là chửi một câu, thật sự nghe không nổi: "Lệ Mạc Tây, ai chọc anh không vui hả? Người nào chọc thì anh tìm đến người đó mà tính sổ, mắc gì mà phải tìm đến tôi?"
Lệ Mạc Tây lấy lại băng gạc mới, băng cho cô: "Chẳng nhẽ tôi lại tìm không đúng người à? Giang Noãn Chanh, em đừng có mà trốn tội!"
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan.