Tiễn Giang Kiến Thành về, Tống Hân Lộ cùng lúc đến tìm Giang Noãn Chanh.
Tống Hân Lộ khóc lóc nói rằng mình bị Hàn Thiên Nhã uy hiếp.
Nếu cô không đánh tráo sự thật, đổi trắng thành đen, Hàn Thiên Nhã sẽ nhằm vào Tống thị, đến khi đó, gia đình cô ta sẽ khuynh gia bại sản.
Giang Noãn Chanh không nghĩ ngợi nhiều đã tin ngay vì cô biết đây là tính cách của Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh nói với Tống Hân Lộ mình đang mang thai, muốn cô ta cùng mình đi khám thai.
Tống Hân Lộ đã gọi điện lấy số trước, đồng thời cũng báo với Hàn Thiên Nhã việc này.
Tất nhiên, chuyện Giang Noãn Chanh mang thai là chuyện cấm kị, Hàn Thiên Nhã yêu cầu Tống Hân Lộ phải khuyên cô bỏ đứa bé.
Hoàn thành mọi thủ tục thăm khám, kết quả cũng đã có trong tay, bác sĩ nói thai nhi của Giang Noãn Chanh được một tháng tuổi, mọi chỉ số đều tốt cả.
Trong giai đoạn đầu của thai kỳ, cô phải giữ cảm xúc ổn định để không làm ảnh hưởng đến em bé.
Giang Noãn Chanh biết điều này, chỉ là cô làm không được...
Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ không trở về ngay.
Hai người ngồi bên ngoài phòng khám, ánh mắt đờ đẫn.
Tống Hân Lộ lên tiếng hỏi Giang Noãn Chanh: "Noãn Chanh, cậu có muốn có đứa bé này không?" Với tình thế của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây lúc nào, đứa bé xuất hiện đối với cô không có tí lợi lộc nào.
Giang Noãn Chanh không trả lời, ngược lại hỏi ngược Tống Hân Lộ: "Nếu là cậu, cậu có giữ đứa bé không?" Mấy ngày nay, Giang Noãn Chanh cũng vì vấn đề này mà mất ăn mất ngủ.
Cô muốn sinh con ra, nhưng sợ đứa trẻ sống không hạnh phúc.Giang Noãn Chanh không muốn con mình đi vào vết xe đổ của mình.
Nếu nó rơi vào tình huống của cô, thà rằng không ra đời còn hơn.
Tống Hân Lộ thấy cơ hội của mình đã tới, vì thế không hề chần chừ, cô ta nói: "Nếu là mình, sẽ không đâu.
Noãn Chanh, lúc này cậu phải tỉnh táo một chút.
Nhìn vào thực trạng của Lệ Mạc Tây và cậu, hắn đến chuyện cậu và Thẩm Dịch còn không tin thì có thể thừa nhận đứa bé này sao? Hơn nữa, sự nghiệp của cậu đang trên đà phát triển.
Bộ phim cậu quay với Ngôn Phi sẽ được chiếu rạp nhanh thôi.
Cậu cũng biết với danh tiếng của Ngôn Phi trong giới điện ảnh, thông qua kiểm duyệt đối với hắn dễ như trở bàn tay."
Lời Tống Hân Lộ nói câu nào cũng có lý, Giang Noãn Chanh nghe xong cũng bị thuyết phục.
Nhưng cô không nói gì cả, trầm ngâm trong chính suy nghĩ của mình.
Bất chợt, Giang Noãn Chanh nhớ lại lời Lệ Mạc Tây nói với cô.
Hắn luôn cho rằng cô và Thẩm Dịch có gian tình, vì thế không ngại đứng trước mặt tất cả mọi người, lời ra tiếng vào.
Tống Hân Lộ biết Giang Noãn Chanh cần thời gian suy nghĩ nên không lên tiếng thúc giục cô.
Nhưng trên thực tế, lòng cô ta nóng như lửa đốt.
Nếu Giang Noãn Chanh không đồng thuận làm thủ thuật phá thai, cô ta và Hàn Thiên Nhã cần phải tính cách khác.
Tốt nhất, đứa bé trong bụng Giang Noãn Chanh nên biến mất trước khi người nhà họ Lệ đánh hơi được.
Khoảng nửa tiếng sau, Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại.
Cô đứng dậy, nhìn Tống Hân Lộ, khẽ nói: "Đi thôi!" Nói xong liền đi thẳng vào phòng khám bệnh của bác sĩ.
Bác sĩ thấy Giang Noãn Chanh trở lại, tưởng cô không hiểu chu trình chăm sóc cơ thể khi thai nhi trong giai đoạn đầu tiên nên đã chuẩn bị tư thế để nói rõ cho cô.
Nào ngờ, Giang Noãn Chanh lại lên tiếng: "Bác sĩ, tôi không muốn có đứa bé này.
Tôi...!Vẫn chưa chuẩn bị tâm lý."
Bác sĩ giật mình.
Ban nãy, khi bà khám cho Giang Noãn Chanh còn nhìn ra trong ánh mắt cô cos hạnh phúc rực rỡ.
Nếu nó cô chưa chuẩn bị tâm lý, bác sĩ không tin.
Bà nghiêm túc nhìn Giang Noãn Chanh: "Cô Giang, không chuẩn bị tâm lý trong chuyện này không phải là chuyện đơn giản.
Câu nói này của cô cướp sẽ đi mạng sống của một người, cô có chắc không?"
Chân tay Giang Noãn Chanh run lên lẩy bẩy.
Tống Hân Lộ sợ cô thay đổi quyết định trong thời khắc cuối cùng liền nhanh tay nắm chặt lấy tay cô, giúp Giang Noãn Chanh ổn định tâm lý.
Giang Noãn Chanh hít một hơi thật sâu, dù không đành lòng nhưng cũng là tình thế bắt buộc: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, đứa bé này tôi không cần nữa!"
Bác sĩ vẫn tiếp tục khuyên nhủ Giang Noãn Chanh: "Cô cũng biết rồi đấy, một khi cô chấp nhận làm việc này, đồng nghĩa với việc nó làm giảm khả năng mang thai sau này của cô.
Cô Giang, cô có cần suy nghĩ lại không?" Bà là bác sĩ, tất nhiên sẽ không khuyên bệnh nhân phá thai.
Tất cả sinh mệnh đến với thế giới này đều có quyền sống, có quyền ngắm nhìn thế giới và tận hưởng mọi thứ.
Giang Noãn Chanh vẫn chắc như đinh đóng cột: "Tôi chắc chắn.
Không cần lãng phí thời gian nữa, bác sĩ giúp tôi đi!" Thời gian càng trôi, Giang Noãn Chanh sợ bản thân sẽ thay đổi ý định.
Giữ lại đứa bé hay không liên quan trực tiếp đến cuộc sống sau này của cô.
Giang Noãn Chanh vô thức đưa tay xoa xoa bụng mình.
Trong lòng tràn đầy chua xót.
Đã từng có người nói, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Cô làm tất cả chỉ vì bản thân cô.
Cô không sai, là đứa bé chọn sai thời điểm tới.
Bác sĩ thấy Giang Noãn Chanh quá kiên quyết, cũng biết bản thân không thể lay động cô nên chỉ biết thở dài.
Bà đầy ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy rồi nói với Giang Noãn Chanh: "Đây là thỏa thuận giữa cô và bệnh viện.
Khi cô ký vào tờ giấy này, nếu hối hận, tôi cũng như bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm vì cô đã đồng ý phá thai rồi.
Cô hiểu chứ?"
Giang Noãn Chanh với lấy cây bút bi phía xa, bấm ngòi bi, điền đầy đủ thông tin cá nhân rồi ký vào.
Thoả thuận được chia thành hai bản, một bản bệnh viện giữ, một bản Giang Noãn Chanh giữ.
Sau khi ký xong, bác sĩ sắp xếp phẫu thuật cho Giang Noãn Chanh luôn nên tờ giấy thoả thuận kia rơi vào tay Tống Hân Lộ.
Tống Hân Lộ tìm một nơi vắng người, đặt tờ giấy thỏa thuận vào nơi có ánh sáng đẹp nhất, căn góc chụp một bức ảnh nghiêm chỉnh.
Ngay sau đó, cô ta gửi cho Hàn Thiên Nhã kèo theo một dòng tin nhắn: "Mọi chuyện đã được giải quyết, cô có thể yên tâm!"
Ở đầu bên kia, Hàn Thiên Nhã vô cùng phấn khích sau khi nhận được tin nhắn của Tống Hân Lộ.
Cô ta ngắm nghía bức ảnh rất lâu.
Trước tiên, Hàn Thiên Nhã có thể yên tâm Giang Noãn Chanh sẽ không còn dùng đứa bé để quay trở lại Lệ gia.
Thứ hai, bức ảnh phá thai này đối với cô ta có lợi rất nhiều, ví dụ như phá hỏng danh tiếng của Giang Noãn Chanh.
[...!]
Giang Noãn Chanh nằm trên giường phẫu thuật, bác sĩ đứng bên cạnh chuẩn bị dụng cụ gây tê cho cô.
Không biết có phải do ánh đèn quá gay gắt hay không mà hốc mắt Giang Noãn Chanh đỏ ửng, tưởng chừng sắp tới sẽ có vài giọt nước mắt rơi xuống.
Bác sĩ thấy Giang Noãn Chanh trẻ tuổi, nhìn gương mặt đoán cô không phải con người tàn nhẫn gì, giây phút cuối cùng vẫn cố gắng khuyên cô, bà nói: "Cô có biết không? Tôi không may mắn như cô đâu, tôi bị hiếm muộn, gần 40 tuổi mới mang thai.
Ngày đầu tiên phát hiện, tôi đã thề với bản thân sẽ làm mọi việc bằng mọi giá, chỉ cần đứa bé bình an là được."
"Thoáng cái đã trôi qua năm năm, con trai tôi đã được sáu tuổi.
Mỗi lần đi làm về, nó sẽ đứng trước cửa chào tôi "con chào mẹ, mẹ đi làm có mệt không?".
Được nghe những lời này còn gì quý giá hơn cơ chứ!"
Giang Noãn Chanh thật sự đã không khống chế bản thân.
Cô vùng dậy, khóc nức nở: "Bác sĩ, tôi không làm phẫu thuật nữa!".