+
Editor: Đào Hi Hà
Beta: Rydie
"Tôi đi là được." Từ Diêu Quang bước tới phía trước một bước.
Coi như ngẫu hứng phát huy, nhưng nếu có chút lỗi sẽ phải chịu áp lực rất lớn, xấu hổ trước mặt toàn trường và camera ghi hình.
Các bạn trong lớp chín đều cảm thấy trong trường hợp này, Từ Diêu Quang lên là thích hợp nhất.
Lâm Tư Nhiên cũng phản ứng lại, muốn kéo Tần Nhiễm về, "Đúng vậy Nhiễm Nhiễm, cậu đừng hành động theo cảm tính, chuyện này cũng đâu phải lỗi của cậu,..."
Chỉ là không thể giữ chặt được Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm không dừng bước, vẫy vẫy tay về phía Lâm Tư Nhiên, nhẹ giọng: "Cậu yên tâm đi."
Trong thời gian nói chuyện, bọn họ đã đi tới hội trường bậc thang. Ban giám khảo đang chấm điểm, sắp đến lượt lớp bọn họ. Lâm Tư Nhiên thấy Tần Nhiễm đi về phía khán đài liền vội vàng lấy notebook trên bàn của mình "Vậy mình đưa cậu notebook."
Tần Nhiễm đã đứng ở bên cạnh khán đài, đầu ngón tay hơi lạnh.
Cùng lúc đó ban giám khảo đã cho điểm toàn bộ xong.
Trong ban giám khảo có vài vị là lãnh đạo cấp cao, điểm sẽ tính theo trung bình của tổng điểm cao nhất và thấp nhất, điểm cuối cùng của lớp Tần Ngữ là điểm.
Mọi người đều đang thảo luận về điểm của Tần Ngữ.
Hai lớp trước đó điểm cao nhất cũng chỉ có điểm. Hiện tại, điểm của Tần Ngữ cao hơn rất nhiều.
"Chúng ta được điểm". Bạn nữ bên cạnh Tần Ngữ đè nén tâm trạng kích động, phấn khích nói "Điểm cao nhất."
Điểm vượt lên quá cao, mọi người đều đang thảo luận về Tần Ngữ.
Mọi ánh mắt đều dồn lên người cô ta.
Tần Ngữ mím môi cười, qua dư quang thấy đoàn người Từ Diêu Quang đang trở lại, đảo mắt "Bản thảo diễn thuyết của bọn họ còn chưa tìm được sao?"
"Tần Nhiễm đi lên tay không như vậy, mình thấy chắc là không tìm được rồi" bạn nữ lắc đầu, "Lúc này mà mắc lỗi như vậy, chủ nhiệm giáo dục nhất định sẽ nổi nóng."
"Ở trước mặt các lãnh đạo cấp cao như vậy mà mắc lỗi, không nổi nóng sao được? Nghe bảo là bản thảo đó Tần Nhiễm cất giữ, cậu ấy cũng thật là...." Một bạn học nữ khác cũng nhỏ giọng nói chuyện.
Tần Ngữ cười cười, đứng dậy đi đến chỗ ngồi để nhận kết quả và ý kiến.
Lãnh đạo khen Tần Ngữ vài câu, những người khác cũng đang nhỏ giọng thảo luận. Có vẻ như là bàn đến Tần Nhiễm đang đứng ở bên kia, có hai vị còn khen trường này có nhiều gương mặt đẹp.
Tần Ngữ có quen thân với chủ nhiệm giáo dục, cô ta cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói "Chủ nhiệm, lớp Tần Nhiễm làm mất bản thảo diễn thuyết, có thể sẽ không quá suôn sẻ, các thầy đừng quá làm khó cậu ấy nhé."
Chủ nhiệm ngạc nhiên, gật gật đầu.
Sắc mặt lại không tốt.
Làm mất bản thảo diễn thuyết, đây là vấn đề thái độ.
**
Rất nhanh đã đến lượt lớp chín.
Lâm Tư Nhiên ngồi ở phía trước cầm notebook, ý bảo Tần Nhiễm xuống lấy nhưng cô không đi, chỉ dùng khẩu hình miệng nói "Yên tâm" với Lâm Tư Nhiên.
"Yên tâm."
Lâm Tư Nhiên làm sao có thể yên lòng được đây?
Từ Diêu Quang về vị trí, ngồi ổn rồi, mắt nhìn lên Tần Nhiễm.
Người kia đứng thẳng tắp, trên mặt không còn là biểu cảm không thèm để ý trước sau như một nữa mà nhiều thêm vài phần nghiêm túc. Tự nhiên hào phóng, không nhìn ra chút luống cuống nào.
Không giống như là nói đùa.
Cậu ta khựng lại một chút, thu lại cảm xúc trên mặt "Nếu cậu ấy đã nói như vậy, khẳng định là đã nắm chắc rồi."
Một số bạn khác còn đang đi tìm bản thảo diễn thuyết, đối với người cố ý lấy đi bản thảo, là một thành viên lớp chín, bọn họ cũng căm giận không thôi.
Có bạn còn mắng, rốt cuộc là ai làm chuyện thiếu đạo đức như vậy.
Ngô Nghiên cười mỉa một tiếng, như đang chế giễu "Từ đầu tới cuối cậu ta chưa từng tham gia viết bản thảo, mỗi ngày chỉ biết gây chuyện. Cơ bản là không nghiêm túc, lúc trước tớ đã nói không nên cho cậu ta tham gia vào rồi".
"Được rồi Ngô Nghiên." Có bạn nữ nhăn mày, "Ai mà biết sẽ có học sinh xấu xa như vậy đâu."
Ngô Nghiên nghe người này trách cứ, sắc mặt không phải quá tốt nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ nhìn về phía Tần Nhiễm, mân môi, tay nhéo góc áo, ngón tay căng chặt.
Tần Nhiễm vừa chào hỏi với các vị ban giám khảo xong.
Chủ nhiệm giáo dục đã đưa tay, giọng nói hơi có chút thay đổi "Bản thảo diễn thuyết của em đâu? Mất à?"
Tần Nhiễm chống tay trên bục diễn thuyết, lễ phép mười phần cười "Thầy giám khảo, em đã đọc thuộc trước bản thảo rồi nên không mang theo."
Ai cũng biết, trong trường hợp quan trọng như vậy mà làm mất bản thảo diễn thuyết có nghĩa là không tôn trọng giám khảo và cả hoạt động này.
Tần Nhiễm trả lời như vậy để che giấu chuyện mất bản thảo, nhưng đoàn người ngồi chờ là Lâm Tư Nhiên, Từ Diêu Quang và học sinh lớp chín lại đang đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lần thi đấu diễn thuyết này là về nghiên cứu khoa học xã hội, những tin nóng nổi bật của thế giới, điểm phát triển của giáo dục cả nước. Đám người Từ Diêu Quang và Lâm Tư Nhiên đã đi tra cứu rất nhiều tài liệu, trong đó có đề cập đến cả những từ ngữ chuyên ngành thuộc ngôn ngữ khác.
Quan trọng nhất là, Lâm Tư Nhiên rõ ràng hơn ai hết chuyện Tần Nhiễm gần như là từ đầu tới cuối không tham gia. Chỉ xem khái quát tài liệu vào sáng hôm nay, sau đó cầm bản thảo đọc một lần.
Tần Nhiễm mới đọc qua bản thảo được một lần, nói chi là thuộc.
"Vậy là đã học trước, xem ra là đã chuẩn bị tốt." Chủ nhiệm giáo dục nhìn Tần Nhiễm "Em bắt đầu đi."
Lâm Tư Nhiên đổ mồi hôi lạnh đầy sống lưng, những người còn lại của lớp chín, ai nấy sắc mặt đều không tốt.
Tần Ngữ ngồi ở hàng phía trước chỉ nhìn Tần Nhiễm, khoé môi hơi cong.
Tần Nhiễm chỉ cười nhẹ, cô cầm một viên phấn, bắt đầu vẽ một biểu đồ đơn giản trên nửa bảng đen "Từ góc độ bản thân là thanh thiếu niên mà nói, hệ thống khoa học kỹ thuật cơ bản trên thế giới chia làm 3 phương diện..."
Bảng đen chia làm hai, một bên là máy chiếu, bên còn lại trống.
Nét vẽ của cô đơn giản và gọn gàng, hình tượng sinh động.
Giọng nói không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng lại có tiết tấu, đơn giản dễ hiểu.
Lâm Tư Nhiên nói không sai, cô đẹp như vậy, cho dù đứng yên cũng là bức tranh nền đẹp nhất.
Nói chi là lúc cô đang diễn thuyết, không giống như tính tình bừa bãi mọi người thường gặp, mà là một sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, cả người cô đều đang toả sáng.
Vốn dĩ trong hội trường bậc thang có người còn đang thì thầm, không bao lâu sau đều theo bản năng nhìn lên.
Biểu cảm trên mặt chủ nhiệm giáo dục từ không quá đẹp biến thành ngạc nhiên, sau đó từ ngạc nhiên biến thành nghiêm túc.
Học sinh lớp chín ngồi ở hàng ghế thứ ba và thứ tư ngẩng đầu nhìn Tần Nhiễm, biểu cảm trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau cũng chưa khôi phục tinh thần lại. Đặc biệt nhất là đám Lâm Tư Nhiên, mấy người soạn bản thảo.
Bài do chính mình viết, dù nhiều hay ít cũng nhớ được một chút. Đoạn đầu Tần Nhiễm nói, đó chẳng phải là lời dạo đầu bọn họ viết hay sao?
Mẹ nó, Tần Nhiễm này, đọc bản thảo chưa được mấy lần, vậy mà đã thuộc toàn bộ?!