Chương : Bị phát hiện
Lâm Uyển cũng ngẩng đầu lên, nhìn sang.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro đang kéo cửa chính, hơi nghiêng người, vô cùng lễ phép.
Vừa mới từ nhà Phong Lâu Thành ra, dĩ nhiên Lâm Uyển biết bóng lưng này, còn có nửa bên mặt có thể nhìn thấy mờ mờ đằng kia, không phải thị trưởng còn là ai?
Phong Lâu Thành chưa đến đã leo đến vị trí này, làm người khiêm tốn, nhưng trong xương cốt lại mang một loại khí thế hung hăng vênh váo.
Có điều lúc này, khí thế sắc bến đã bị thu liễm cả lại.
Khiến cho Lâm Uyển không khỏi muốn biết, người có thể khiến cho thị trưởng thành phố Vân đi sau nửa bước, thái độ trịnh trọng đến thế này rốt cuộc là ai?
"Cháu nói đó là Tần Nhiễm?" Ánh mắt chuyển tới nữ sinh mặc sơmi kẻ đã vào trong nhà hàng, Lâm Uyển có chút chần chờ.
Nữ sinh kia chỉ thấy được một bóng lưng, lại không mặc đồng phục, còn bị Phong Lâu Thành che mất nửa người, Lâm Uyển chỉ mới gặp Tần Nhiễm một lần, dĩ nhiên là không nhận ra.
Bà ta cất son, cười cười, như có điều suy nghĩ mà thu hồi ánh mắt, "Sao có thể là nó, chắc cháu nhìn nhầm rồi, tối hôm qua con bé mới ở cục cảnh sát, sao có thể đi gặp thị trưởng Phong lúc này."
Người có thể khiến cho Phong Lâu Thành đi sau nửa bước, còn mở cửa cho cô, là Tần Nhiễm ư?
Đếm khắp toàn bộ thành phố Vân, Lâm Uyển cũng không đếm ra có mấy người có thể khiến cho Phong Lâu Thành làm như vậy.
Trong phòng ăn, Tần Nhiễm kéo ghế gần bên cửa sổ ra rồi ngồi xuống.
Phong Lâu Thành rót hai chén trà, một chén đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm đẩy cửa sổ ra, dưới tầng là một cái hồ nhân tạo, cô dựa vào thành ghế, tay trái cầm chén trà, không uống, chỉ xoay xoay trong lòng bàn tay.
Phong Lâu Thành nhìn thấy tay phải cô quấn băng gạc, lông mày nhíu chặt lại, giọng điệu căng thẳng: "Tay của cháu?"
"Căng thẳng như vậy làm gì, không chết được." Tần Nhiễm uể oải dựa vào thành ghế, hơi nhíu mày.
"Hồ nháo!" Phong Lâu Thành hiếm khi nào mang thái độ trưởng bối mà nói, "Sao lại không có việc gì, cháu biết đôi bàn tay này của cháu nhiều..."
Nghe đến đây, Tần Nhiễm chống cằm, nghẹo đầu, liếc ông ta một cái.
Bị Tần Nhiễm nhìn chằm chằm, Phong Lâu Thành dừng một chút.
Chuyển chủ đề, chỉ là sắc mặt vẫn đen sì, "Chú dẫn cháu đi bệnh viện kiểm tra một lần."
"Thật sự không sao" Tần Nhiễm nhìn lòng bàn tay phải, không thèm để ý cười cười, "Cháu tìm chú đến để nói chuyện về Minh Nguyệt."
"Minh Nguyệt?" Phong Lâu Thành nhìn tay cô một cái, ép buộc bản thân dời ánh mắt đi.
"Hai đứa gặp nhau rồi à? Vậy nhất định con bé đã rất vui vì gặp lại cháu."
Tần Nhiễm gật gật đầu, còn nói: "Hôm qua chúng cháu đụng phải Hứa Thận."
"Nó?!" Phong Lâu Thành sầm mặt lại, chén trà rơi "cạch" một tiếng trên bàn, biểu cảm trên mặt vốn luôn luôn hiền lành trở nên rất ác độc.
Tần Nhiễm dăm ba câu kể lại đại khái.
"Thằng rác rưởi!" Phong Lâu Thành sầm mặt, "Chuyện này cháu chớ xía vào, tôi sẽ xử lý."
"Được." Đồ ăn đã dọn lên gần hết, đều là món Tần Nhiễm thích ăn, cô bắt chéo hai chân, cầm đũa chuẩn bị ăn.
Mặc dù Phong Lâu Thành đang nghĩ về chuyện của Phan Minh Nguyệt, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm bên này?
Lập tức lại gọi người dọn đồ ăn xuống, "Tay đã bị thương rồi còn ăn cay?"
Tần Nhiễm đối mặt với một bát canh dưỡng sinh: "..."
Phong Lâu Thành lại cho người mang lên thêm mấy món ăn thanh đạm dưỡng sinh.
Nhìn về phía khuôn mặt mười điểm lạnh lùng của Tần Nhiễm, ông ta cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Nếu như bị...bọn họ biết, cháu ở bị thương nặng như vậy ở chỗ của tôi, da tôi chắc cũng sẽ bị lột một lớp."
Tần Nhiễm mặt không biểu cảm mà chọc chọc đĩa rau xanh xào và cải trắng có thả mấy hạt cẩu kỷ.
Nội tâm không hề giao động gì, thậm chí còn muốn cười ha ha.
Lúc này Hứa Thận còn không biết, bản thân bởi xúc động nhất thời, sẽ phải nghênh đón hai vị đại lão thủ đoạn cao minh.
Cha Hứa ở bệnh viện suốt một đêm, trên người Hứa Thận nhiều chỗ bị thương, nhất là hai cánh tay, tất cả xương đều gãy rồi, cho dù có khôi phục cũng vẫn sẽ để lại di chứng.
Ông ta không biết là ai đánh người, nhưng đã đánh con trai ông ta thành dạng này, ông ta cũng không định buông tha đối phương.
Mãi đến khi cục phó Trầm gọi điện thoại, ông ta mới biết đối phương là Tần Nhiễm.
"Sao hôm qua mẹ không nói với con đó là Tần Nhiễm?" Cha Hứa cúp điện thoại xong, trong lòng giật mình, nhất thời trở nên chán nản.
Bà cụ Hứa không ngờ ông ta sẽ phản ứng lớn như vậy, "Không phải chỉ là đứa học sinh trước đó của con sao? Mẹ biết con thích con bé, nhưng mà nó đánh..."
"Con nói cho mẹ biết, đó là Hứa Thận đáng đời, mẹ..." Cha Hứa hít một hơi.
Ông ta không khỏi đốt điếu thuốc, nhìn cảnh sát đang tìm Hứa Thận ghi khẩu cung, nhăn trán.
Ông ta không dám tìm Tần Nhiễm, cũng không có mặt mũi đi.
Tuy nói có tình thầy trò, có điều dù đi Tần Nhiễm cũng không chắc sẽ để ý đến ông ta.
Nghĩ mất nửa ngày, cha Hứa ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại.
Tần Nhiễm gặp Phong Lâu Thành xong, trở về lớp.
Lúc trở về là lúc giờ tự học buổi trưa mới vừa tan.
Mộc Doanh đứng đợi cô ở cửa phòng học.
"Chị, chị đã về rồi?" Nhìn thấy Tần Nhiễm, Mộc Doanh xoắn ngón tay, cúi đầu nhìn tay cô một cái, cẩn thận hỏi thăm, "Tay chị có sao không?"
Hôm nay từ sáng tới trưa, từ khối mười đến khối mười hai, thậm chí bài viết trên diễn đàn cũng đang thảo luận về việc tay Tần Nhiễm bị thương.
Thậm chí có người còn đi quầy bán quà vặt mua thật nhiều sô cô la và các đồ ăn vặt cho cô.
Trong phòng học, Kiều Thanh đang dựa vào bàn nói chuyện, vừa nhìn thấy Tần Nhiễm đã lập tức đứng lên, gọi cô một tiếng.
"Tôi không sao." Tần Nhiễm híp mắt, "Đừng nói với dì nhỏ, về lớp đi."
Mộc Doanh "à" một tiếng, không đi ngay, chỉ đứng ở cửa sổ, nhưng lại không nhịn được mà liếc vào trong lớp một cái, nam sinh đẹp trai, sáng sủa như ánh nắng suất đang đi về phía Tần Nhiễm, bộ dáng ngoan ngoãn dễ bảo, hoàn toàn không có vẻ trương dương bá đạo như người khác hình dung.
Cô ta không khỏi nhớ tới Lý Ngọc Hàm khi nói về Kiều Thanh, danh phù kỳ thực phú nhị đại, trong nhà vài toà mỏ.
"Là em à." Lớp thỉnh thoảng có người ra vào.
Tất cả đều cười tủm tỉm chào hỏi với Mộc Doanh.
Học theo Tần Nhiễm gọi Mộc Doanh là em họ.
Mộc Doanh đỏ mặt trả lời.
Lại nhìn thoáng qua cửa sổ rồi mới rời đi.
Trong lớp, Lâm Tư Nhiên đang rót nước vào trong cốc giữ nhiệt cho Tần Nhiễm.
"Tiết sau là tiết sinh học." Nhìn Tần Nhiễm uống xong nước, cô ấy lại vặn nắp lại, nghiêng người qua giúp Tần Nhiễm tìm sách.
Tần Nhiễm có rất nhiều sách.
Mấy quyển vở ghi chép, mấy tập tài liệu, thêm cả mấy cuốn sách ngoại văn, còn có sách giáo khoa, không chỉ xếp thành một chồng lớn ở trên bàn, trên bệ cửa sổ cũng có mấy quyển.
Lâm Tư Nhiên khó khăn lắm mới tìm được sách giáo khoa sinh học trong đống sách đó, rút ra.
Một trang giấy thuận theo tay cô ấy bay xuống.
Tần Nhiễm sững sờ.
Lâm Tư Nhiên lập tức xoay người xuống nhặt giấy, "Nhiễm Nhiễm, tờ giấy này cậu còn dùng không..."
"Sao tự nhiên không nói nữa?" Kiều Thanh thò đầu đến nhìn, "Không phải là thư tình..."
Chưa nói xong, cũng sững sờ.
Trên giấy đầy những chữ viết lưu loát, tư thái lan tràn, tùy ý vô cùng, mỗi một đầu bút lông đều tràn trề khí thế.