Chưa ra khỏi cửa mà đã bị chà đạp thể diện, Trần Tiểu Nghiên đã sớm biết trận chiến này sẽ không kết thúc một cách dễ dàng.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ Hoàng Gia Vĩ lại thực sự có thể làm chuyện này trước mặt Ngô Thiến Thiến và Lê Thị Liên, bảo cô “ra khỏi nhà tay trắng”.
Đúng là nực cười mà, vừa mới nghe thấy mấy chữ đó, Lê Thị Liên đã nhảy cẫng lên như thể rất vui mừng.
“Li hôn thì li hôn, tôi không phản đối! Cô nhìn xem cô đã phá hoại nơi này thành ra thế nào rồi? Người chẳng ra người, nhà cũng cũng chẳng ra nhà! Cô muốn đi, không ai cản cô hết, nhưng cô phải phân chia tài sản với con tôi đã, đúng là ông trời không có mắt mà! Từng viên gạch, từng cái mái ngói, có thứ gì là không phải do con tôi vất vả mới làm ra chứ? Dựa vào số tiền lương ít ỏi của cô có thể sống được trong căn nhà rộng lớn như thế này sao? Làm người thì phải biết thân biết phận!”
Lê Thị Liên nói với vẻ rất kích động, suýt chút nữa thì nước bọt bắn lên mặt Trần Tiểu Nghiên.
Sau đó bà lại ôm ngực thở hổn hển, dường như bà đã quá nổi giận ma gây ảnh hướng xấu đến tim mạc.
Ngô Thiến Thiến ở bên cạnh vội vàng rót nước, đỡ bà ngồi xuống rồi ân cần nói: “Bác gái, bác gái.
”
Trần Tiểu Nghiên chỉ lườm Hoàng Gia Vĩ một cái rồi lạnh lùng nói: “Nhớ mở máy điện thoại đấy, tòa án sẽ gọi đến.
”
Cô không muốn chứng kiến tình cảnh hỗn loạn ở đằng sau nữa, cô bước nhanh ra cửa, không ngờ rằng vừa mới mở cửa ra lại có một người đến đón cô.
“Mẹ?”
Trông thấy Lữ Lệ Hoa, theo bản năng cô đã cất tiếng.
Hơn nữa không chỉ có Lữ Lệ Hoa mà bố cô cũng ở bên cạnh.
Sắc mặt hai người xám xịt lại không hề bình thường, không biết là họ đã đứng ở đây lâu chưa, cũng không biết là vừa nãy trong nhà cãi nhau om sòm, ầm ĩ họ đã nghe được bao nhiêu rồi.
“Bố, mẹ… sao bố mẹ lại đến đây ạ?” Trần Tiểu Nghiên đành hỏi nhỏ.
“Nếu như bố mẹ không đến thì làm sao biết được rốt cuộc con đã phải sống như thế nào?” Lữ Lệ Hoa thở dài vẻ nặng trĩu, bà xách những thứ đồ ở dưới đất lên: “Không định mời bố mẹ vào nhà ư?”
Trong hai chiếc hộp đều là những đặc sản ở quê, bố của cô ông Trần Phú Quý cũng xách theo một thùng trái cây được gói rất tinh tế.
Cô vội vàng nhận lấy rồi đỡ bố lên: “Bố, bố không được khỏe, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại vất vả xa xôi đến đây làm gì ạ.
”
Khi cô đang nói, ông nhìn quanh nhà rồi hỏi: “Con dạo này thế nào? Tại sao lại cãi nhau vậy?”
Trần Tiểu Nghiên cảm nhận được sự dè dặt thận trọng trong câu hỏi của bố, trong lòng cô không khỏi tủi thân, xót xa nhưng cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lữ Lệ Hoa cũng đi vào trong nhà, sau khi đặt đồ đạc xuống bà cất giọng lanh lảnh: “Ông bà thông gia, thật ngại quá, chúng tôi đến đột ngột mà không thông báo trước, không làm phiền nhà ông bà đấy chứ?”
Hoàng Gia Vĩ và Lê Thị Liên cứng họng không nói gì cả, cũng không ngẩng đầu lên.
Lữ Lệ Hoa từ trước đến nay luôn rất thẳng tính, bà nhìn quanh một vòng rồi dừng mắt nhìn Ngô Thiến Thiến, bà hỏi luôn: “Cô gái này là ai vậy, sao trước đây chưa từng gặp?”
Hoàng Gia Vĩ lại cúi gằm mặt xuống.
Một lúc sau, Lê Thị Liên đã tiếp lời: “Bà thông gia, nếu đã đến rồi thì cứ ngồi xuống đã.
Vừa hay chúng tôi cũng có chuyện cần trao đổi với ông bà.
”
“Có chuyện gì liên quan đến chúng tôi sao?”
“Liên quan chứ, chuyện từ nay trở đi hai đứa nó có thể ở bên nhau nữa hay không?”
Một câu nói khiến cho Lữ Lệ Hoa ngẩn người ra.
Thực ra đứng ở bên ngoài nghe một hồi lâu như vậy bà cũng ít nhiều đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà không ngờ rằng Lê Thị Liên lại nói thẳng ra như vậy.
Nếu như đã muốn làm rõ mọi chuyện thì bà cũng không ngần ngại gì nữa.
Lữ Lệ Hoa vẫy tay gọi Trần Phú Quý vào, sắc mặt của bà trông có vẻ nghiêm trọng hơn: “Ông, xem ra chúng ta đến thật đúng lúc.
Chậm một chút nữa thôi chẳng phải là đã bỏ qua chuyện Huyên Huyên bị người ta ức hiếp nhiều năm như vậy rồi sao!”
Theo bản năng Trần Tiểu Nghiên giương mắt lên nhìn, ở phía đối diện, vẻ mặt của Lê Thị Liên càng xấu hổ, nhục nhã hơn, bà cứng họng một lúc lâu không nói được gì.