Lý Du Du nhìn cô, rồi lại hỏi một cách thần bí: “Cậu từng nghe qua chưa, có tận mấy gia tộc giàu có đang ẩn mình ở đây, nói là có tài sản khổng lồ đến nỗi có thể được lên cả tạp chí Forbes đấy, nhưng những hoạt động thường ngày lại rất thấp…”
Trần Tiểu Nghiên không phải là người bên ngoài giống như Lý Du Du, không quá hiểu rõ về những chuyện này.
Tuy rằng trong ấn tượng thì hình như cũng đã có nghe qua, nhưng cô luôn cho rằng đó chỉ là một loại truyền thuyết đô thị mà thôi.
“Ý của cậu là, nhà anh ta ở đó sao?”
“Tớ chỉ đoán vậy thôi…” Lý Du Du khuấy bọt ở trong cốc, dường như đang tự lẩm bẩm một mình: “Cứ cảm thấy người này có hơi kỳ lạ, thần bí cứ như ẩn náu rất sâu vậy.”
Trần Tiểu Nghiên hắng giọng, cười nửa đùa nữa thật: “Sao thế, không phải cậu lại có ý gì với vị tổ tông này rồi đó chứ?”
Lý Du Du ngẩn người, vội xua tây: “Tớ còn không thèm nghĩ tới.
Đừng nói người ta là nhà giàu ẩn mình, cho dù có là phú nhị đại bình thường, tớ cũng chẳng có ý kiến…”
Nói xong lại thở dài một tiếng: “Con người, giàu sang thì tự mình biết.
Tớ cũng không phải là bạch phú mỹ gì, ngay cả Kim Trạch Ân cũng chạy theo người trẻ tuổi hơn, thì tớ là cái gì cơ chứ.”
Tuy rằng cô ấy cúi đầu cố gắng che giấu, nhưng Trần Tiểu Nghiên vẫn thấy được mắt cô ấy có hơi đỏ.
“Cậu… không phải vẫn còn gì chưa dứt được cậu ta ư?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Lý Du Du không nói gì, sau một lúc thì ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện lại hiện lên một nụ cười không cảm xúc.
“Đừng nói về tớ nữa, nói về cậu đi.
Cái anh Nguyễn gì đó, rốt cuộc là có quan hệ gì với cậu vậy?”
Trần Tiểu Nghiên sững người, nhất thời không thể tìm ra từ ngữ phù hợp để giải thích.
Lý Du Du tiến lại gần, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Nói thật đi, có phải các cậu có một chút gì với nhau đúng không? Không sao đâu, Hoàng Gia Vĩ đối xử với cậu đến như vậy rồi, còn quan tâm gì nữa chứ? Đến tuổi này rồi, ai còn chơi ly hôn nữa chứ.”
Trần Tiểu Nghiên cầm chiếc cốc lên, rồi lại đặt xuống, chỉ cười cười nói: “Tớ hoàn toàn không hiểu được anh ta.”
Lý Du Du không hiểu lắm, thở dài một tiếng: “Cũng phải, thường những người trông ưa nhìn đến như vậy thì không dễ đụng chạm vậy đâu…Thêm nữa khí chất của người đó cũng mạnh quá, anh ta không nói thì thôi cũng chẳng ai dám bắt chuyện, khó xơi lắm.”
Câu này ngược lại khiến cô có chút mê hoặc: “Có sao?”
“Sao mà không có chứ? Dù gì tớ cũng cảm thấy rằng…không phải là một người bình thường có thể kiểm soát được đâu.”
Hai từ kiểm soát này, hình như bỗng chốc tiến vào trong tim cô.
Phải một lúc sau Trần Tiểu Nghiên mới nhận thức ra được: Quả thật, đến cả Hoàng Gia Vĩ cô còn không giữ không được, huống hồ gì là người như Nguyễn Chi Dập được chứ.
Ngồi được một lúc, hình như Lý Du Du lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Nè cậu biết Phạm Chí Thành đã nói như thế nào về anh ta không?”
Trần Tiểu Nghiên lắc đầu.
“Nói anh ta là một tình thánh.” Cô ấy lè lưỡi, chép miệng hai tiếng: “Từ này lại khá hiếm thấy, cũng không biết là đào hoa hay là toàn tâm toàn ý nữa.
Nhưng mà nghe chiều hướng của Phạm Chí Thành, có vẻ thời trẻ anh ta từng thích một người con gái.
Yêu rất sâu đậm, đã qua nhiều năm rồi mà vẫn không thể quên được.”
Trần Tiểu Nghiên im lặng mà nghe, không nói điều gì.
Vẻ mặt bên ngoài thì tỏ ra vô cảm, nhưng bên trong lại như có cảm giác bị cái gì đó túm lấy, không thể thở được.
Ngoài cửa sổ, bắt đầu chạng vạng, ánh đèn bắt đầu bật sáng.
Mỗi người đang đi trên đường đều bước đi vội vàng, không hề dừng lại chút nào.
Ở lại cùng với Lý Du Du cho đến gần chín giờ, cõ lẽ Ngô Thiến Thiến cũng đã đi rồi, cô mới gọi xe để về nhà.
Khi tới tiểu khu, Trần Tiểu Nghiên đã sớm xuống xe rồi…
Vẫn là con phố quen thuộc đó, vẫn là những hàng quán ven đường mấy năm nay vẫn như vậy.
Nhưng mọi thứ, dường như bởi vì hôm đó có người đi cùng, mà đã thay đổi hoàn toàn khác rồi.
Cô cho tay vào túi, một mình bước đi chậm rãi.
Những lời mà Nguyễn Chi Dập nói ở dưới ngọn đèn đường nào, ở ngã tư nào, anh ta đưa tay nhắc nhở cô tránh khỏi những chiếc xe đang phóng nhanh qua, còn cả cái cây ở dưới nhà, anh ta đột nhiên ôm cô vào lòng và hôn…
Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao lại có nụ hôn đó, chỉ nhận ra, bản thân lại đem hết mọi chuyện mà in dấu trong lòng.
Hóa ra không thể nào giấu được những ý nghĩ khi thích một ai đó.
Ngọn gió của tháng mười một đã có chút lạnh hơn, nhưng Trần Triểu Nghiên lại chẳng thấy lạnh gì cả, thậm chí trên mặt còn có chút ấm áp.
Nhưng lại nghĩ rằng, bản thân là một người phụ nữ không thể ly hôn được, mà lại nghĩ những thứ này với người đàn ông mà đến cả thân phận, địa vị hay gì cũng không có, thật là nực cười, lại thật đáng thương..