Và bây giờ, mục tiêu của cô ta đã trở thành Hoàng Gia Vĩ.
Đầu ngón tay Trần Tiểu Nghiên lạnh ngắt, da đầu cũng tê dại.
“Vậy tại sao cô ta lại làm thế? Tôi nghĩ không ra, với điều kiện của cô ta, hoàn toàn có thể…”
"Điều kiện? Điều kiện gì?”
"Du học sinh, nhà phân tích tài chính, xem gia cảnh… cũng là loại con nhà giàu có.”
Nguyễn Chi Dập lắc lư ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn về phía cô rất sắc bén, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cô cảm thấy, đáng tin sao?”
Một câu nói, trong đầu giống như có một tia sét đánh xuống.
Đúng vậy, có rất nhiều điểm nghi ngờ.
Nếu Ngô Thiến Thiến thật sự giống như cô nói, chắc hẳn mắt phải cao hơn đầu mới đúng.
Nhưng tất cả mọi thứ của cô ta lại đều phải dựa vào Hoàng Gia Vĩ, còn cam tâm tình nguyện trở thành người tình lén lút một cách xấu hổ.
Cũng có thể, không phải là cam tâm tình nguyện như vậy.
“Nhưng mà, hình như cô ta quả thật có rất nhiều người bên cạnh.
Nghe nói còn có một người chú, họ Trương, cũng là người rất lợi hại…”
Nguyễn Chi Dập chỉ cười cười: "Chú như vậy, chỉ sợ không chỉ có một người.”
Một lúc sau, Trần Tiểu Nghiên tựa vào sô pha, ánh mắt nhìn bình rượu lộn xộn trên bàn, không nói một chữ.
Nói thật, trước kia khi nghe được những từ này, trong lòng cô cũng có chút tự ti.
Thậm chí còn nghĩ tới, Hoàng Gia Vĩ bị Ngô Thiến Thiến quyến rũ là chuyện không thể tránh khỏi.
Thật không ngờ, không những không gặp phải một nhân vật tàn nhẫn, mà còn là một con búp bê bơm hơi được xây dựng từ sự xinh đẹp…
Thì ra, sự thật có thể mang lại cho mọi người không chỉ là sự tỉnh ngộ, mà còn có sự vô lý đến tức cười.
Hoàng Gia Vĩ, Lê Thị Liên, trong chuyện này đóng vai diễn hài như thế nào?
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
Nghe Nguyễn Chi Dập hỏi, cô thu hồi ánh mắt, giọng nói khàn khàn chỉ nói: "Tôi đang suy nghĩ, rốt cuộc anh ta có biết Ngô Thiến Thiến là người như thế không.”
“Ý cô là, chồng cô?”
“Ừm…”
"Đàn ông đều rất kiêu ngạo, nếu trong lòng có những suy nghĩ lệch lạc, rất dễ bị một vài thủ đoạn nhỏ mê hoặc.
Tự cho là đang săn cái đẹp, lại không nghĩ tới, bản thân đã sớm trở thành con mồi trong tay người khác.”
Lời này chắc là nói Hoàng Gia Vĩ rất có thể chưa phát hiện.
“Nếu cô cảm thấy hứng thú, tôi có thể đưa cô đi gặp người bạn kia của tôi, nghe anh ấy chính miệng nói ra, Ngô Thiến Thiến rốt cuộc là người như thế nào…” Nguyễn Chi Dập uống xong một chút rượu cuối cùng trong ly, lại đổ đầy.
Nói chuyện cả một đêm.
Lúc mở đến chai rượu thứ ba, Trần Tiểu Nghiên say rượu đứng lên, mới không nói gì nữa.
Không biết là mấy giờ rồi, người trong quán bar dường như đã rời đi, chỉ còn lại Lý Du Du và Phạm Chí Thành còn đang điên cuồng.
Nói chung cũng không có gì để chơi, Phạm Chí Thành đột nhiên chạy lên sân khấu, cầm lấy micro gào lên một tiếng: "A Dập!”
Nguyễn Chi Dập buông ly rượu xuống, nhìn qua.
Trần Tiểu Nghiên cũng ngẩng đầu lên.
Giá đỡ của micro hơi thấp so với chiều cao của Phạm Chí Thành, anh ta còng lưng như một con tôm, đột nhiên cười lớn, giọng điệu cũng trở nên dồi dào tình cảm.
"A Dập, quen biết nhiều năm như vậy, anh vẫn là anh em tốt nhất của tôi.
Sau đây, tôi sẽ gửi tặng anh một bài hát.
Còn có một câu, tôi cũng phải gửi tới anh: Nếu như người mà anh mong nhớ ngày đêm đang ở bên cạnh, thì tối nay hãy giữ chặt lấy cô ấy, không được bỏ lỡ một lần nữa.”
Anh ta chọn bài hát cũ của Lưu Đức Hoa, “Người đàn ông khóc không phải vì đau khổ”, giọng điệu bắt chước rất giống.
Nhưng Trần Tiểu Nghiên hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, chỉ ngơ ngác nhìn.
“Người mà anh mong nhớ ngày bên đang ở bên cạnh.” Những lời này vẫn vang lên ở bên tai.
Ý anh ta là sao?
Lý Du Du đứng dưới sân khấu, vốn đang vỗ tay, lúc này cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn lại.
Ánh mắt dừng lại ở Nguyễn Chi Dập, một lát sau lại chuyển sang cô.
Trần Tiểu Nghiên đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một học sinh tiểu học đang đeo cặp sách, ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Nguyễn Chi Dập đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác lên.
“Nhưng…” Cô nhìn lên sân khấu chỗ Phạm Chí Thành đang đứng.
“Anh ta say rồi.
Mặc kệ anh ta.” Giọng nói giống như đang tức giận..