Ở được ba ngày, Lê Thị Liên được xuất viện.
Trên bản báo cáo viết rằng tim không tốt, cần phải dưỡng bệnh cẩn thận.
Hoàng Gia Vĩ vốn định tháng sau sẽ đưa bà ta về quê, nhưng giờ thì cũng chỉ có thể ở lại vô thời hạn.
Dựa vào lần nhập viện này, Lê Thị Liên dường như khỏe hơn, ở trong nhà đã rất khác biệt.
Miệng không ngăn được, không ngừng nói nhiều lần: Có thể có một người con dâu như Ngô Thiến Thiến mới thật sự là có phúc.
Thậm chí khi ở trước mặt Trần Tiểu Nghiên, khen ngợi cô ta với Hoàng Gia Vĩ rằng cô ta thùy mị hiền lành, gia đình còn có tiền có quyền, không biết cao hơn bao nhiêu so với một số người.
Quả là dáng vẻ ngay cả che đậy cũng không muốn che đậy nữa.
Trần Tiểu Nghiên thực sự không muốn tranh cãi với bà ta nữa, cười cho qua.
Chỉ là cô nghĩ ở trong lòng, đây có lẽ là suy nghĩ thật sự xuất phát từ sâu thẳm trong lòng của bà ta.
Nói không chừng, trước khi hẹn Ngô Thiến Thiến ăn cơm ngày hôm đó, thì đã dự tính về một điều gì đó khủng khiếp.
Nhưng không sao, cô đã không để tâm đến những chuyện này nữa.
Ngày hôm đó gặp lại Lý Du Du, trời đã mát mẻ rồi.
Mấy ngày không gặp, cô đã gầy đi rất nhiều, bên ngoài chiếc váy khoác một chiếc áo rộng, tóc lỏng lẻo búi thành một cục.
Cả người dường như không còn sức sống nữa.
Nhưng chưa đợi Trần Tiểu Nghiên hỏi, Lý Du Du đã lên tiếng trước: “Đầu cậu bị làm sao vậy?”
Chỗ bị đánh trên trán hôm đó còn hơi sưng đỏ, cô chỉ nói không cẩn thận bị ngã.
“Người lớn như vậy rồi còn có thể ngã sao?” Lý Du Du nhấm nháp vào một ngụm cà phê mà giống như uống thuốc, đau khổ mà lè lưỡi ra.
Trần Tiểu Nghiên vội vàng bỏ hai viên đường vào trong cốc của cô ấy: “Đừng quản tớ nữa, cậu có chuyện gì vậy? Bận sao?”
Cô ấy dùng thìa khuấy hai lần rồi uống một ngụm nữa, cong môi: “Vốn dĩ không muốn nói với cậu, thôi vậy, nói cũng được.
Cũng không phải chuyện gì to tát.
Mấy ngày trước, tớ đã bảo Kim Trạch Ân dọn ra ngoài rồi…”
“Hả?”
“Không phải trước đây bố mẹ cậu ta đã tìm cho cậu ta một đối tượng để xem mắt sao? Còn nói đặc biệt hài lòng, bảo cậu ta phải qua lại với vợ chưa cưới.
Một thời gian trước, tớ mới phát hiện hai người đó vẫn chưa cắt đứt liên lạc.
Mẹ kiếp, bà đây mà cũng có một ngày gặp phải người thứ ba!”
Lòng Trần Tiểu Nghiên thắt lại một lúc, hô hấp cũng không thông: “Kim Trạch Ân thì sao? Cậu ta nói thế nào?”
Lý Du Du cúi đầu, mãi một lúc sau mới đưa mắt nhìn cô: “Cậu ta còn có thể nói gì nữa, ý nói không liên quan gì đến cô gái đó, giữ ý trước mặt bố mẹ… Tiểu Nghiên, cậu nói đi thế giới này có phải là không có đàn ông trung thực không? Chuyện này có nể mặt tớ không chứ? Tớ thực sự không ngờ rằng ngay cả Kim Trạch Ân, cũng là một kẻ lăng nhăng, nuôi lốp dự phòng!”
Kích động, tay cô ấy khua khua, ly cà phê không cẩn thận bị đổ mất một nửa.
Trần Tiểu Nghiên vội vàng gọi người phục vụ đến dọn dẹp sạch sẽ, mới hỏi: “Có phải là… có hiểu lầm gì không?”
“Đây có thể có hiểu lầm sao?”
Cô nhếch môi, cũng không thể nói là vì sao.
Chỉ cảm thấy rằng nhìn biểu hiện thường ngày của Kim Trạch Ân, dường như là không phải không để ý đến Lý Du Du.
Yêu một người, vẻ mặt như vậy, vui vẻ hay lo lắng đều không thể che giấu được.
Cũng giống như không yêu một người, giả vờ như thế nào đi nữa cũng đều không thể giống như thật.
“Trong suốt khoảng thời gian đó, cậu ta không tìm cậu nữa sao?”
Người thất tình là Lý Du Du, không hiểu sao, trong lòng Trần Tiểu Nghiên cũng rất khó chịu.
Không ngờ rằng những chuyện cô lo lắng cuối cùng đã trở thành sự thật.
“Tìm chứ, làm sao không tìm được?” Lý Du Du ra sức gãi đầu, đầu tóc rối bời như cỏ dại: “Nhưng tớ không muốn cho cậu ta thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.”
Nói xong lại xua tay: “Bỏ đi, đừng nói cậu ta nữa.
Nói cậu đi, tìm tớ ra đây có chuyện gì sao?”
Cô ấy không muốn nói, Trần Tiểu Nghiên cũng không hỏi nữa, hắng giọng chỉ nói: “Tớ là… là muốn nhờ cậu một việc.
Cậu có nhiều mối quan hệ, có thể tìm giúp tớ một vài nhà đầu tư hoặc tổ chức được không?”
“Để làm gì? Cậu muốn lập nghiệp à?”
“Không phải.
Công ty gặp phải một số vấn đề, trước cuối năm cần một khoản tiền vốn lớn, tớ muốn, cố gắng hết khả năng của mình, xem có thể giúp đỡ để kéo được một khoản tiền hay không.”
Lý Du Du mãi lâu chưa lên tiếng, giống như đột nhiên mất tín hiệu, lúc lâu mới hỏi: “Cậu bị ngốc à? Hoàng Gia Vĩ đối xử với cậu như vậy, cậu còn muốn giúp anh ta sao?”
“Không phải giúp anh ta.” Trần Tiểu Nghiên cười lắc đầu, hạ thấp giọng: “Là giúp bản thân tớ.”.