“Anh, cứ tiếp tục thế này không ổn đâu, hay là gọi Lê Y Lâm sang đây một chuyến đi?”
“Không được gọi.
” Trần Triết Hãn lạnh lùng quở trách.
Trần Triết Vũ khuyên nhủ hết lời: “Anh à, Tiểu Bối vẫn còn là một đứa trẻ, không phải cấp dưới của anh, anh nghiêm khắc với thằng bé quá, nuông chiều nó một chút thì có làm sao? Làm gì có đứa trẻ nào không tùy hứng không quậy phá đâu?”
“Không đến lượt chú dạy anh phải dạy con thế nào.
” Trần Triết Hãn mặt lạnh như tiền, xem ra đã kiên quyết chắc chắn sẽ không dung túng cho thói quen xấu quậy phá để đạt được mục đích này của Tiểu Bối.
Trần Triết Vũ bị kẹp giữa hai cha con cũng thấy khó xử với hai bên, đúng là đau đầu chết đi được.
Ngộ nhỡ chuyện này làm ầm lên quấy rầy đến cụ Hai, nếu tiếp tục truy đến cùng thì chuyện anh ấy đưa Tiểu Bối đến quán bar rất có thể sẽ bị bại lộ.
Thần linh ơi, cho người đến cứu con đi!
Nhân lúc Trần Triết Hãn đi bắt Tiểu Bối, Trần Triết Vũ tranh thủ móc điện thoại ra lén gọi cho Lê Y Lâm…
…
Buổi tối, Lê Y Lâm đang ở nhà vừa xem kịch bản vừa kiếm chuyện tán dóc với người trên mạng.
Thánh Đấu Sĩ: Lê Tiểu Lâm, tên QQ của bà đổi được không? Quả thật không thể nào nhìn nổi!
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Thánh Đấu Sĩ thì nhìn nổi sao? Không biết ngượng lại còn nói tôi à?
Thánh Đấu Sĩ: Khụ, tháng sau tôi về nước, đến sân bay đón tôi!
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Không đi, ai rảnh.
Thánh Đấu Sĩ: Đến đón tôi!
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Đã bảo không rảnh rồi!
Thánh Đấu Sĩ: Rốt cuộc bà có đến không?
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Đối phương không muốn trò chuyện với bạn đồng thời đã ném một con chó cho bạn.
Thánh Đấu Sĩ: Đối phương đã nhận được con chó của bạn đồng thời đã nện nó một trận.
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Trong lòng con chó bày tỏ cảm giác giống như kim đâm.
Thánh Đấu Sĩ: Đệch! Sao bà còn dơ hơn tôi nữa thế! Còn nữa, mẹ kiếp ai là cây kim!
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Ông dơ trước mà, không tám với ông nữa, tôi còn phải đọc kịch bản.
Thánh Đấu Sĩ: Chỉ là vai nữ phụ thôi, có gì đáng xem đâu! Hai chúng ta dù sao cũng xem như từng thân thiết, bà tuyệt tình thật vậy sao?
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Người từng thân thiết với tôi nhiều như vậy, ông thì tính là cái thá gì?
Thánh Đấu Sĩ: Trần Tiểu Lâm! Bà chờ đó cho ông đây!
Lê Y Lâm tắt máy tính, chăm chú đọc kịch bản.
Đọc được một lúc, bỗng nhiên điện thoại reo lên, là một dãy số lạ.
Cô lo là điện thoại của đoàn làm phim, vì vậy lập tức nghe máy.
“Này, Lê Y Lâm, cứu mạng!”
“Anh là…”
“Tôi là Trần Triết Vũ, cô mau đến Lệ Hoa Gia Uyển một chuyến, Tiểu Bối xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì? Tiểu Bối làm sao?” Trong lòng Lê Y Lâm chợt căng thẳng.
“Tóm lại vô cùng khẩn cấp, cô đến mau đi nhanh lên… anh anh anh ơi, anh bình tĩnh chút đi… con vẫn còn nhỏ… Tiểu Bối Tiểu Bối cái đó không đập được đâu… á…”
Trần Triết Vũ nói nghiêm trọng như vậy, đầu dây bên kia chốc chốc lại vang lên tiếng va chạm và bể nát của đồ đạc, Lê Y Lâm càng căng thẳng hơn, vội vàng vừa thay đồ vừa trả lời: “Tôi đến ngay!”
Cô cũng không biết mình làm sao, vừa nghe Tiểu Bối xảy ra chuyện thì đã hoàn toàn không ngồi yên được.
Rõ ràng mới quen chưa được mấy ngày, trong lòng lại cứ nhớ nhung không buông được.
Chỗ này cách Lệ Hoa Gia Uyển rất xa, bắt xe đi ít nhất cũng mất bốn mươi phút.
Lê Y Lâm lo lắng lâu như vậy sẽ xảy ra chuyện bèn dắt chiếc mô tô của cô trong nhà xe ra, phóng đi nhanh như chớp.
Vốn là phải mất bốn mươi phút đi đường nhưng Lê Y Lâm chỉ tốn mười mấy phút mà thôi.
Có lẽ là Trần Triết Vũ đã nói chuyện với bảo vệ trước, Lê Y Lâm nói tên xong thì bảo vệ đã trực tiếp cho cô vào, sau khi đến cổng căn biệt thự số cũng đã có cô giúp việc chờ sẵn để dẫn đường cho cô.