Công ty giải trí Lê Hoa.
Trong phòng làm việc, vẻ mặt của Ngô Tuyết nôn nóng đến muốn điên: “Lê Y Lâm thử vai nữ phụ!”
“Nữ phụ!” Lê Tử Hân nghe xong, đầu mày nhíu chặt lại: “Không phải lúc trước cô ta đóng vai phụ trong đoàn làm phim không biết tên gì đó sao? Sao có thể có thời gian đi thử vai nữ phụ chứ!”
“Tôi cũng thấy rất kỳ lạ, hỏi rồi mới biết là hôm nay lúc thử vai nữ chính, khi buổi thử vai kết thúc, ban giám khảo chuẩn bị rời đi thì vô tình nhìn thấy Lê Y Lâm.
Họ cảm thấy cô ta vô cùng phù hợp với tạo hình nhân vật nữ phụ nên đã quyết định như vậy.
Khó trách cô đề phòng cô ta như vậy, cô nàng Lê Y Lâm này thật là mưu mô, buổi thử vai đã kết thúc rồi mà còn lượn lờ trước mặt ban giám khảo, cũng không biết là muốn quyến rũ ai!”
Vẫn còn vài lời Ngô Tuyết không dám nói, đó là vẻ ngoài của Lê Y Lâm quả thật là đòn sát thủ, cho dù ban giám khảo nhìn một cái đã nhìn trúng cô thì cô ta cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lúc đầu, khi Ngô Tuyết ký hợp đồng với Lê Y Lâm vốn là chuẩn bị tập trung bồi dưỡng cô, ai ngờ đột nhiên từ đâu nhảy ra một Lê Tử Hân.
Một người là người mới không có quyền thế, một người là nghệ sĩ đang hot có gia đình chống lưng, là người thì đều biết nên chọn như thế nào.
Ở những nơi như showbiz này, không phải chỉ xinh đẹp là đủ đâu.
Sắc mặt của Lê Tử Hân âm u: “Mặc dù không phải là nữ chính, nhưng bộ phim này là một tác phẩm lớn đấy!”
Câu nói này rõ ràng là không hy vọng Lê Y Lâm lấy được vai diễn này.
Ngô Tuyết hơi khó xử: “Lần này có lẽ là hơi khó, dù sao công ty đã đầu tư không ít tiền vào bộ phim này nên khi biết nữ chính và nữ phụ đều là người của công ty thì ông chủ đã rất vui.
Nếu công ty chúng ta có người phù hợp hơn Lê Y Lâm để thay thế cô ta thì cũng tốt, nhưng đáng tiếc là đã thất bại trong buổi thử vai lần trước, quả thật là không có lý do gì để đổi Lê Y Lâm…”
Không biết Lê Tử Hân đang nghĩ đến gì đó, đột nhiên bình tĩnh lại, xoa móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cười nhạo một tiếng: “Kệ đi, nếu cô ta muốn diễn vai hồ ly tinh thì cứ để cô ta diễn đi! Ha, yêu tinh hại nước hại dân đúng là rất phù hợp với cô ta đấy!”
…
Rất nhanh, Lê Y Lâm đã nhận được điện thoại của Ngô Tuyết, thông báo rằng cô đã được xác định diễn vai nữ phụ trong bộ phim “Giang Hồ”, bảo cô hãy chuẩn bị cho tốt.
Trong bộ phim “Giang Hồ” này, nữ chính là người hiểu biết sâu rộng, thông minh dũng cảm, giúp đỡ nam chính lên ngôi.
Còn nữ phụ lại là kẻ hại nước hại dân, âm hiểm xảo trá, bị người khác phỉ nhổ, cuối cùng bị nữ chính ép đến phải nhảy vực, mọi người đều hả hê.
Nhân vật như thế này, cũng khó trách Lê Tử Hân lại rộng lượng không phá hoại như vậy.
Mặc dù cô đã lấy được vai diễn nữ phụ của “Giang Hồ”, nhưng những công việc cần làm thì đều phải làm cho xong.
Hôm nay Lê Y Lâm còn phải chạy đến một đoàn làm phim, đóng nhân vật là một kẻ thứ ba giật chồng người khác.
Hôm nay cô vẫn còn lại phân đoạn năm phút cuối cùng, đó là phân cảnh cô bị một nhóm người vây đánh dưới ánh nắng mặt trời suốt năm phút.
Trên thực tế, để diễn xong phân cảnh năm phút này lại mất đến hơn hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì đám diễn viên quần chúng không có kinh nghiệm, động tác và biểu cảm không thống nhất nên cô phải diễn cảnh bị đánh này rất nhiều lần.
Về đến nhà, Lê Y Lâm tiện tay mở tivi ra, sức cùng lực kiệt nằm lên sô pha.
Nằm một lúc, cô cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.
Lúc này, trên tivi đang phát sóng tin tức, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Vẻ ngoài đẹp trai thế này, vai rộng eo hẹp cùng đôi chân dài thế này, khí chất cấm dục như toà núi băng thế này… Không phải là Trần Triết Hãn, cha của nhóc con đáng yêu thì còn là ai nữa!
Hình như Trần Triết Hãn đang ở một buổi lễ ký kết, đang bắt tay với mấy ông lớn.
Người dẫn chương trình hào hứng nói rằng Tập đoàn Trần Thị bắt tay với thương hiệu TD của Ý, tiến vào thị trường Châu Âu, giá trị trên thị trường có thể sẽ tăng gấp đôi.
Xem một lúc, cuối cùng Lê Y Lâm cũng nhớ ra, cô đã quên gọi điện cho Tiểu Bối rồi!
…
Lệ Hoa Gia Uyển.
Hai ông bà nhà họ Trần trở về từ nước ngoài, một nhà năm người đang ăn cơm với nhau.
Cuối cùng hợp đồng lớn đã bàn ba năm của Tập đoàn Trần Thị cũng đã thành công, ông cụ Trần vô cùng vui vẻ, bày tỏ sự khen ngợi đối với Trần Triết Hãn, đến Trần Triết Vũ cũng được khen.
Nhưng nói đến cuối cùng, trọng điểm cũng đến rồi.
Ý của ông là, công việc rất quan trọng, nhưng cháu nội cưng của ông càng quan trọng hơn!
Ông cụ Trần: “Triết Hãn, đúng là công việc quan trọng, nhưng cũng không thể lơ là Tiểu Bối.
Thời gian này con cũng đã bận rộn xong rồi, hãy dành nhiều thời gian để ở bên Tiểu Bối đi!”
Bà cụ Trần: “Nếu con thật sự không có thời gian thì hãy tìm một người giúp con trông con đi! Tiểu Bối cũng đã lớn như vậy rồi, con cũng nên suy nghĩ đến chuyện của bản thân mình rồi!”
Ông cụ Trần: “Mẹ con nói rất đúng!”
Trần Triết Vũ lén ra hiệu với anh ruột một cái, tỏ ý là anh xem, cha mẹ chúng ta lại bắt đầu song ca rồi.
Trần Triết Hãn vùi đầu ăn cơm, không nói gì cả.
Còn Trần Tiểu Bối thì ôm lấy điện thoại, không nhúc nhích gì..