Chiếc xe đi thêm một chút thì dừng lại.
Bên ngoài cửa xe, cánh cổng được xây đơn sơ, hai chữ “Vườn Phủ” cũ kỹ bám đầy màng nhện.
Thời tiết hôm nay nắng nhẹ, phần nào giảm bớt sự âm u đáng sợ của nghĩa trang.
Xung quanh có kha khá người đi ra đi vào, gần Tết người xưa quan niệm khi bước sang một năm mới thì mọi điều cũng cần phải mới mẻ, tươm tất.
Vì thế, ngay cả phần mộ của người thân cũng vậy.
Họ thường tiến hành tục tảo mộ này vào khoảng thời gian từ ngày hai mươi đến chiều ba mươi Tết để phần mộ được dọn dẹp sạch sẽ, khang trang trước khi năm mới tới.
Dòng tộc lớn như nhà họ Hàn, thời gian trước nghe mẹ chồng nói lúc ông nội của Hàn Thiên Dương còn sống, ông còn quy định rất rõ ràng về ngày tảo mộ để con cháu trong dòng tộc cùng thực hiện một cách trang nghiêm nhất.
Sau này, ba chồng lên làm chủ vẫn giữ gìn truyền thống đó chỉ là đã giảm bớt một số điều lệ không cần thiết ngoài ra cũng chuyển thời gian từ ngày hai mươi tám sang ngày ba mươi nguyên do vì sao thì cô không rõ, chỉ cảm thấy mẹ chồng khá ngập ngừng không muốn nói nên cô không hỏi quá sâu.
Điều quan trọng ba chồng cũng không ép buộc con cháu phải đến từ sớm khắt khe như ông nội.
Hạ Nhi khi trước chưa từng cùng mẹ đi tảo mộ, nghĩ lại nhiều lúc cảm giác cô vẫn không hiểu rõ mẹ của mình.
Nếu như ông bà ngoại đã mất, chí ít cũng phải có cô dì chú bác chứ, nhưng không hề thấy ai.
Nếu như họ đều đã không còn trên đời thì phải có lễ tảo mộ chứ đúng không, nhưng chưa lần nào thấy mẹ làm vậy cả.
Đâm ra nghĩ kỹ cô lại hơi nghi ngờ.
Cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này cho lắm.
Bỗng nhiên có chiếc xe xịn đỗ lại khiến cho đám người nơi đây đưa mắt nhìn theo chăm chú.
Hàn Thiên Dương mở cốp xe, cầm theo một chiếc túi cỡ vừa của hãng Gucci nhìn rất sang chảnh cho đến khi thấy đống đồ bên trong.
Nào là hương khói, tiền vàng.
Hạ Nhi đến bất lực với anh, túi thời trang của người ta anh lại sử dụng như túi đi chợ ấy.
Ngoài ra tay còn lại anh còn ôm một bó hoa bách hợp trắng, để trong cốp xe lâu hơi mất nước nhưng bó hoa vẫn còn giữ được vẻ đẹp của nó.
Hạ Nhi sợ do mình đeo kính râm nhìn nhầm còn nâng hẳn mắt kính lên, sau đó kinh ngạc nói với anh: “Mẹ em rất thích hoa bách hợp trắng.”
Anh thoáng bất ngờ nhưng không trả lời cô mà nói sang vấn đều khác, hơi cau mày chỉnh cô: “Mẹ chúng ta.”
“Hừm.”
Hạ Nhi không thèm quan tâm anh, cô chủ động ôm lấy bó hoa từ tay anh.
Hai người đi thẳng vào bên trong dưới cái ngỡ ngàng cùng ánh mắt xăm xoi của nhiều người.
Do cả hai đều đeo kính râm nên họ nhất thời không nhận ra được là ai với ai.
Hạ Nhi đi vào bên trong, dưới kính râm cô dù có nhận ra mấy người lớn là hàng xóm cũ cũng tỏ ra không quen biết, tránh phiền phức.
Dựa theo trí nhớ Hạ Nhi dẫn anh đi đến phần mộ của mẹ mình.
Có điều cô cứ cảm thấy anh rất tự nhiên, không giống như là đi theo chỉ dẫn của cô mà cảm giác như anh đã biết đường từ trước.
Thế nhưng cũng không để ý lắm.
Phần mộ của mẹ cô nằm ở cuối Vườn Phủ.
Do có diện tích nên mỗi một phần mộ đều được cung cấp một mảnh đất hình chữ nhật khá lớn.
Chính vì thế, những nhà khác khi người thân mất đều xây lên một mái che mưa che nắng, để người thân mình yên nghỉ.
Nhưng phần mộ của mẹ cô thì không thế, được xây rất đơn giản, không hề có mái che.
Lúc này nhìn ai ai cũng có mái che mà mẹ mình không có khiến cô rất nhói lòng, cùng vô vàn tự trách.
“Hai năm nữa chúng ta chuyển mẹ sang nhà mới.
Anh đã tìm được một mảnh đất gần biển rất đẹp.
Có lẽ mẹ sẽ thích.”
Hạ Nhi khẽ gật đầu, không cần anh nói cô cũng tính như vậy.
Chỉ là vẫn phải tán thưởng anh, anh tính toán chu đáo quá rồi.
Mẹ cô trước đó không thiêu cho nên theo tục lễ qua ba đến năm năm sau khi mất sẽ chuyển sang nhà mới.
Lúc mẹ mất cô không có gì để giúp mẹ, bây giờ thì cô có rồi.
Cô sẽ xây cho mẹ một ngôi nhà mới khang trang hơn thực hiện lời hứa mua nhà cho mẹ, có thể không vẹn toàn cho lắm nhưng có còn hơn không.
Cô từng nghe mẹ kể chuyện, mẹ vô tình nói mẹ rất thích biển.
“Trong hồ sơ điều tra có nói về sở thích của mẹ sao?”
Cô không nhịn được mà hỏi.
Nghe vậy, Hàn Thiên Dương hơi xấu hổ.
Anh lắc đầu.
Hạ Nhi chẳng trách anh vì anh đào cả gốc rễ nhà mình lên đâu.
Nhìn anh khó xử như vậy, cô cũng không tra khảo nữa.
Gần một năm không gặp lại mẹ, không có thời gian dọn dẹp cho nên Hạ Nhi đã sắn cả ống tay áo sơ mi lên để định quét dọn chỉ là cô không hề nghĩ đến mộ của mẹ vô cùng sạch sẽ, cỏ cây linh tinh đều đã được nhặt sạch, chung quanh cũng không có lá cây rải rác.
Nhìn sang mấy phần mộ khác, không ít thì nhiều cũng phải có lá cây khô đọng lại thế nhưng của mẹ cô hoàn toàn không có.
Không những thế trước phần mộ của mẹ lại có một bó hoa bách hợp trắng.
Nhìn bó hoa còn rất tươi cô đoán người trước đó đến thăm mẹ mới rời đi không lâu.
Mẹ cô rất thích hoa bách hợp trắng, rất ít người biết điều này.
“Ai đến đây trước vậy nhỉ?”
Ai mà biết rõ sở thích của mẹ cô như thế?
Là ông bố kia sao? Chẳng lẽ sau khi ba mẹ con cô biến mất, ông bố đó đã ăn năn hối cải?
Nhưng trong tiềm thức của cô, ông bố không hề biết mẹ cô thích hoa bách hợp trắng.
Người ông ta yêu chính là bà mẹ kế, ông ta chỉ đặt tâm tư ở bà ta chứ làm gì biết đến mẹ cô yêu gì, thích gì?
Là hàng xóm thương xót cho mẹ cô ư? Thật là không có khả năng.
Cô mặc dù vẫn đắn đo vấn đề này nhưng đang ngồi trước mặt mẹ cho nên đã dẹp suy nghĩ đó ra sau đầu, chỉ tập trung vào mẹ.
Cô đặt bó hoa bách hợp trắng Hàn Thiên Dương đã chuẩn bị sang bên còn lại.
Khi hai bó hoa đặt song song nhau, thấy được bó hoa của hai người kém sắc hơn bó hoa kia.
Người có quan hệ như thế nào với mẹ mới có thể tận tâm như vậy?
Hàn Thiên Dương lúc này mới lên tiếng: “Bạn của mẹ sao?”
Anh nghi hoặc trong lòng, đây không phải lần đầu tiên anh tới nơi này nhưng thời gian cách đây nhất cũng là ba tuần trước.
Anh là có việc đi ngang qua, thuận tiện vào thăm mẹ vợ thôi.
Mẹ là người mà vợ yêu thương kính trọng nhất cho nên anh phải thể hiện lòng thành của mình với mẹ vợ chứ.
Lúc đến anh thấy cỏ cây mọc um tùm nên đã dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng trong khoảng thời gian ba tuần cỏ non phải mọc ra rồi, không thì chí ít cũng phải có lá khô chứ.
Đối phương cất công không ít đâu đấy!
“Lúc trước mẹ không có bạn bè.”
Hạ Nhi khẽ nói, cô nâng tay chạm lên bức ảnh của mẹ trên bia mộ.
Nếu như những người hàng xóm cũng tính là bạn thì mẹ có nhiều lắm, nhưng để mà thân thiết thì không có.
Hàng xóm cũng không tốt đến nỗi đi dọn dẹp bia mộ cho mẹ cô như thế này, cũng không tốn tiền mua một bó hoa đắt tiền đến thăm mẹ cô.
Hàn Thiên Dương nghĩ rằng anh cần phải tìm hiểu kỹ hơn về chuyện này.
Chuyện cứ như vậy mà đi vào ngõ cụt.
Hạ Nhi không để ý nữa, cô nghĩ cho dù là ai thì cũng rất cảm ơn đối phương còn nhớ đến mẹ mình.
Dựa vào chút kiến thức ít ỏi cô bắt đầu châm hương.
Hàn Thiên Dương thật có lòng, hương khói cũng là mua loại tốt nhất thị trường.
Sau khi đốt hương, cô chia cho anh một nửa hai người cùng nhau vái liền ba vái.
Xong xuôi cùng anh ngồi xuống trước phần mộ.
Lúc này khi đối diện với mẹ, lòng cô nhẹ tựa như nước.
Cô không khóc, cảm giác giống như đang tựa vào lòng mẹ, nhẹ nhàng êm ái lại vô cùng hạnh phúc.
Giống như lúc mẹ còn ở bên cô.
Đôi khi cô nhớ mẹ rồi muốn khóc nhưng sâu thẳm trong trái tim cô đã chấp nhận sự thật mẹ đã rời đi…
Cô thì thào tâm sự với mẹ: “Mẹ à, đây là chồng của con.
Tuy rằng mẹ nói không nên lấy chồng sớm nhưng con chót dại mà lấy anh ấy mất rồi.
Cơ mà mẹ yên tâm, anh ấy đối với con rất tốt.
Lấy sớm lấy muộn không bằng lấy đúng người mà phải không mẹ?”
Nhìn nụ cười trên tấm ảnh của mẹ, cô tự an ủi chính mình rằng mẹ rất hài lòng.
“Mẹ cũng không cần lo cho bé Nam, con sẽ chuẩn bị thật tốt…”
Hàn Thiên Dương lắng nghe từng lời thì thầm của cô, có điều anh không hiểu câu nói cô sẽ chuẩn bị thật tốt là như nào, chỉ cảm thấy rằng lời này không mấy tốt đẹp, cảm giác như cô chuẩn bị để rời xa anh…
Ánh mắt lo lắng, lại đụng phải nụ cười của mẹ vợ trên bức ảnh đen trắng, anh bất ngờ lên tiếng: “Chào mẹ, con là Hàn Thiên Dương.
Là con rể của mẹ.
Con sẽ chăm sóc tốt cho con gái của mẹ, cũng sẽ quan tâm đến bé Nam.
Mẹ hãy tin tưởng con.”
Hạ Nhi bật cười khẽ khàng, cô không cần anh phải hạ mình nói mấy lời sến sẩm giống cô nhưng anh đã làm thì cô đương nhiên rất vui.
Phải biết người đức cao vọng trọng giống như anh mà nói ra được mấy lời như vậy thì đủ hiểu được anh trân trọng chuyện này như thế nào.
Nói chuyện với người sống đã khó, đối diện với phần mộ còn khó hơn.
Hai người cùng nhau ngồi trước mộ rất lâu, Hạ Nhi nói rất nhiều, cô giống như tường thuật lại cuộc sống từ khi mẹ ra đi cho đến khi nhà họ Dịch nhận nuôi cô, rồi đến khi về làm dâu nhà anh.
Cô nói cô có một đám cưới rất lớn, một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp mà bản thân ao ước từ lâu.
Cô nhắc đến mẹ chồng, dùng hết từ ngữ có cánh để khen bà trước mặt mẹ.
Cô nói mẹ chồng đối với cô rất tốt, bà coi cô như coi gái…
Còn nhắc đến cả Trần Hà Huệ, cô nói cô cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là thương cho roi cho vọt rồi.
Nói Trần Hà Huệ tuy lúc nào cũng cáu gắt, cãi nhau với mình thực chất lại là người rất quan tâm đến cô… Nhưng cô lại phàn nàn với mẹ, tính cách của Trần Hà Huệ như thế rất dễ bị ghét, còn chê cô ta cọc cằn, đanh đá…
Đúng lúc này, Trần Hà Huệ đang đi mua sắm với Lại Phương Ly liền hắt xì mấy cái, gắt gỏng: “Đứa nào lại nói xấu bà!”
Tóm tại, suốt mấy tiếng đồng hồ, Hạ Nhi hầu như là nói không ngừng nghỉ.
Nói hết nỗi lòng, cuối cùng cô cũng cảm thấy cục đá mắc nghẹn trong lòng đã rơi xuống rồi.
Lòng nhẹ nhàng, thanh thản hơn.
Hàn Thiên Dương luôn ở bên cạnh cô, có lúc cô kể chuyện cao trào còn cười rất dễ thương.
Ánh mắt long lanh, đôi môi chúm chím.
Biểu cảm thế này thật chưa từng xuất hiện trên gương mặt cô, nó luôn được cô giấu nhẹm đi.
Chỉ khi đối diện với mẹ mình, anh mới có dịp được chiêm ngưỡng.
Thực lòng rất yêu cô của lúc này, tình yêu của anh đối với cô dạt dào vô bờ bến không gì có thể sánh bằng…
Trưa muộn, Hàn Thiên Dương lo lắng cô bị đói lại ảnh hưởng đến dạ dày cho nên đã nói với cô nên rời đi.
Hạ Nhi nhìn đồng hồ trên tay, cảm thấy cũng nên trở về rồi.
Cô vẫn không nỡ, lưu luyến mẹ không buông.
Lúc anh đưa tay đỡ cô đứng lên, chân hơi nhức mỏi.
Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt do dẫm vào lá khô, Hạ Nhi cùng Hàn Thiên Dương quay sang nhìn.
“Hai người là ai?”
….