Trần Tiểu Nghiên ngừng một lúc, ngẩng đầu, Lý Du Du đang nhìn chằm chằm cô.
“Tớ có gì đáng để ngưỡng mộ chứ? Tớ vừa mới ly hôn, không có gì cả, chuyện trong nhà lại loạn thành một đống.” Cô tiếp tục cắt táo, nói xong, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
Lý Du Du không phản ứng, mất một lúc sau mới hừ một tiếng thật thấp: “Nhưng cậu có anh chàng họ Nguyễn kia, vừa đẹp trai vừa giàu có, lại đáng tin cậy.
Có anh ấy, những thứ khác có là gì chứ?”
Trần Tiểu Nghiên cười: “Cho dù người ta có đẹp trai và giàu có hơn nữa thì cũng có liên quan gì đến tớ chứ.
Cậu đừng nghĩ lung tung…”
“Nghĩ lung tung gì chứ? Tiểu Nghiên, đến tớ cũng nhìn ra, chẳng lẽ cậu không cảm thấy gì sao?”
“Cảm thấy cái gì?”
“Tình cảm của anh ấy đối với cậu đó.” Lý Du Du trừng to mắt, giống như còn mê mẩn hơn Trần Tiểu Nghiên, lại nói: “Đến cả Phạm Chí Thành cũng nói như vậy.”
Cả người đột nhiên hơi cứng lại, Trần Tiểu Nghiên cảm thấy trái táo trong tay dường như không cắt được nữa, rất lâu sau mới thở dài một hơi: “Không phải đâu.
Có thể là anh Nguyễn quan tâm tớ, nhưng không phải là kiểu mà cậu nghĩ đâu.”
“Vậy thì là kiểu gì?”
Cô cầm dao tiếp tục cắt táo: “Chỉ là vì, tớ trông giống mối tình đầu của anh ấy… Phạm Chí Thành nói như vậy, mà bản thân anh ấy cũng đã thừa nhận.”
“Mối… tình đầu?” Lý Du Du lại càng không tin, im lặng một lúc rồi đè thấp giọng chậc hai tiếng: “Ba mươi mấy tuổi rồi, sao còn nghĩ đến mối tình đầu gì nữa chứ? Già mồm thôi, bây giờ làm gì còn đàn ông đơn thuần như vậy nữa.”
Liên quan đến vấn đề riêng tư của người khác, Trần Tiểu Nghiên cũng không tiện nói quá nhiều, cô hơi cong môi đưa một miếng táo vào tay Lý Du Du, nói: “Việc này đúng là có hơi phức tạp, nhưng sự thật chính là như vậy.
Cậu đừng đề cao tớ quá, một người phụ nữ đã ly hôn như tớ sao có thể thu hút được người như vậy chứ? Những việc anh ấy làm đều có suy nghĩ và mục đích của anh ấy cả.”
Lý Du Du nhận lấy táo, bỏ vào miệng, nói không rõ ràng: “Được rồi, cậu nói như vậy thì như vậy.
Dù sao tớ cũng không lo nổi, chuyện của bản thân tớ còn đang sứt đầu mẻ trán đây.”
Trần Tiểu Nghiên nghiêng đầu, thấy trên mặt cô ấy cuối cùng cũng hơi tức giận, trong lòng bất giác mà thở phào một hơi: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, chăm sóc sức khỏe cho tốt.
Đợi Kim Trạch Ân thấy tin nhắn cậu để lại rồi tìm đến đây, tất cả sẽ được giải quyết hết thôi.
Nói không chừng, qua mấy ngày nữa, mình có thể uống rượu mừng của hai người rồi.”
Lý Du Du ngây người một lúc, không biết đang nghĩ gì, cúi đầu một lúc lâu, chán nản nói: “Cũng có thể anh ấy sẽ không bao giờ đến…”
“Cậu làm gì bi quan như vậy?” Trần Tiểu Nghiên nửa trêu chọc: “Có phải khi có cục cưng rồi thì người ta hay đa sầu đa cảm như vậy không? Lấy khí thế trước đây của cậu ra nào, nếu anh ta mà dám không trở về thì có đuổi theo đến chân trời góc bể cũng phải đào cho ra anh ta.”
Câu nói này khiến Lý Du Du bất giác cười lên, nói: “Được, mượn lời nói của cậu, như vậy được rồi chứ?”
“Như vậy còn tạm được.” Trần Tiểu Nghiên cũng cười thành tiếng.
Ăn xong một trái táo, Lý Du Du nằm xuống, vẫn quay đầu qua một bên, không nhìn rõ sắc mặt.
Trần Tiểu Nghiên cũng không biết nên nói gì nữa.
Dù sao đùa thì đùa, nhưng trước khi sự việc có một kết quả rõ ràng, thì có lẽ vẫn sẽ luôn thấy bất an.
Bây giờ, việc duy nhất có thể làm là chờ đợi, cho dù có suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, đều không có lợi với ai cả.
Buổi tối, Trần Tiểu Nghiên ngủ trên sofa trong phòng bệnh.
Sofa hơi chật, cô vẫn luôn không ngủ sâu giấc.
Ban đêm, khi điện thoại để bên gối rung lên một cái, cô lập tức tỉnh dậy.
Là tin nhắn Nguyễn Chi Dập gửi đến, nói là đã báo cảnh sát, người cũng đã bắt được trong đêm rồi, bây giờ đang bị nhốt trong trại giam.
Hiệu quả này thật nằm ngoài dự liệu của cô.
Trần Tiểu Nghiên vội trả lời lại một tin nhắn, nói với anh ta là cô biết rồi.
Cô lại mang theo chút áy náy mà cảm ơn: Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tối như vậy mà còn liên luỵ anh phải vất vả bên ngoài, làm phiền anh rồi.
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, bên kia đã trả lời: ‘Đều là chuyện nhỏ.
Cô vẫn chưa ngủ sao?’
‘Tôi vừa tỉnh dậy.’ Trần Tiểu Nghiên đánh một hàng chữ.
Nguyễn Chi Dập rất nhanh lại gửi đến một tin nhắn, nói là mặc dù Vương Chí Lương đã bị bắt, nhưng có lẽ nhiều nhất cũng chỉ bị giam vài ngày.
Mấy ngày sau anh ta sẽ được thả ra, khó đảm bảo sẽ không gây rối.
Cô hiểu ý của anh ta, đó là khuyên cô nên chuyển chỗ ở.
Thực ra bản thân cô cũng nghĩ như vậy.
Chuyện tối qua đúng là hơi doạ người, nếu không phải có Nguyễn Chi Dập, hậu quả chắc sẽ khó có thể tưởng tượng.
Còn hôm nay, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng sẽ khiến người khác rất hối hận…
Nhưng hy vọng cuối cùng của Lý Du Du đều ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý dọn đi.
Không còn cách nào khác, Trần Tiểu Nghiên chỉ đành giải thích ngắn gọn: Lý Du Du muốn tiếp tục ở đây, vì một do lý do nào đó.
Bên kia điện thoại không còn trả lời gì nữa.
Một lúc sau, cô tưởng cần anh ta sẽ không trả lời nữa, vừa chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, một hàng chữ lại nhảy ra.
‘Nếu tiện thì có thể tiết lộ con của bạn cô là của ai không?’ Nguyễn Chi Dập hỏi.
Trước đây lúc ở trong bệnh viện, anh ta luôn ở bên cạnh, mặc dù không hiểu đang nói gì, nhưng chắc anh ta đều nhìn thấy hết chuyện của Lý Du Du.
Nếu anh ta không hỏi thì sẽ cho qua một cách mơ hồ như vậy, nhưng anh ta hỏi rồi, cô cũng không giấu được, chỉ có thể trả lời sự thật: Là của bạn trai vừa chia tay, xảy ra chuyện như vậy cũng rất bất ngờ, không ai ngờ trước được.
Lần này, Phương Chi Dập thật sự không trả lời nữa.
Trần Tiểu Nghiên đợi một lúc, ôm chút thấp thỏm đi ngủ.
Buổi trưa cách một ngày, bác sĩ đến kiểm tra, nói tình trạng của Lý Du Du đã ổn định rồi, nếu không muốn ở bệnh viện thì có thể về nhà dưỡng bệnh.
Lý Du Du vừa nghe thấy vậy thì đương nhiên cầu còn không được, lập tức muốn xuất viện.
Trần Tiểu Nghiên cũng hiểu, có lẽ là cô ấy sợ sẽ bỏ lỡ Kim Trạch Ân trong thời gian mình không ở nhà.
Thu dọn đồ đạc xong, bác sĩ lại kê không ít thuốc dinh dưỡng và thuốc dưỡng thai.
Trần Tiểu Nghiên cầm túi, vừa xuống cầu thang, ngẩng đầu lên một cái, bước chân đột nhiên dừng lại.
Hai người đang đi đến trước mặt cô dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra: Hoàng Gia Vĩ và Ngô Thiến Thiến.
Thế giới này như một vở kịch vậy đấy, cô thật sự không ngờ sẽ lại gặp bọn họ ở đây.
Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng thấy kỳ lạ.
Đây là khoa phụ sản, Hoàng Gia Vũ đưa Ngô Thiến Thiến đến, chắc là để kiểm tra rồi?
Lý Du Du đi theo phía sau cô, bước chân cũng đột nhiên dừng lại.
Có lẽ cô ấy cũng đã nhìn thấy hai người đang anh anh em em, đến đi đường cũng ôm chặt lấy nhau ở trước mặt.
Hoàng Gia Vĩ và Ngô Thiến Thiến hiển nhiên cũng nhìn thấy hai cô, đứng yên ở đó không nhúc nhích, chỉ là sắc mặt thì có hơi khó miêu tả.
Ngây người khoảng hai phút, Trần Tiểu Nghiên cắn cắn môi, đi lên trước nở nụ cười: “Thật trùng hợp, lại gặp hai người ở đây.”
“Sao… em lại ở đây?” Hoàng Gia Vĩ bỏ cánh tay đang khoác trên vai Ngô Thiến Thiến xuống, giọng nói hơi không tự nhiên.
Nhưng không đợi cô nói, Lý Du Du ở bên cạnh đột nhiên bước lên trước một bước, khinh thường đánh giá Ngô Thiến Thiến vài cái, cười nói: “Cũng đâu phải là của nhà anh, các người có thể đến, còn người khác thì không thể đến sao?”
Vẻ mặt của Hoàng Gia Vĩ càng khó coi hơn, u ám nhìn Trần Tiểu Nghiên một cái, nói: “Anh đang hỏi, em ở đây làm gì?”
Câu hỏi này thật kỳ lạ, Trần Tiểu Nghiên nhíu mày, rồi phát hiện ánh mắt của anh ta đang đặt lên túi ni lông chứa đầy hộp thuốc.
Chẳng lẽ, anh ta tưởng…?
Vừa định lên tiếng, Hoàng Gia Vĩ đột nhiên đi qua kéo cô qua một bên, trầm giọng hổn hển nói: “Trần Tiểu Nghiên, em nói xem, có phải em và tên họ Nguyễn đó…”.