174.
Xem ra kiếp trước mối quan hệ giữa Nghiêm Thù Lân và Doãn Hoàn Từ thật sự rất sâu, nếu không người như hắn sao có thể khóc như con nít trước mặt người khác được.
Khi tỉnh lại lòng bàn tay tôi vẫn hơi ẩm ướt, qua một đêm mà nước mắt hắn vẫn chưa khô.
Tôi không nhớ được hết tiền duyên, tình cảm của Nghiêm Thù Lân quá sâu nặng khiến tôi thấy áp lực, cảm thấy mình không chịu nổi lòng tốt của hắn.
Khương Nhược Châu bảo tôi: "Hắn muốn cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, đừng ngại."
Tôi ngồi trên xích đu nói: "Khương đại hiệp, trên đời này những thứ cho không mới là quý nhất, không phải sao?"
Khương Nhược Châu lắc đầu: "Ngươi đã trao đi chân tình, là hắn nợ ngươi, kiếp trước chưa kịp trả nên giờ mới vội vã trao ngươi tất cả tình cảm."
Nói xong hắn đứng phía sau đẩy lưng tôi để xích đu bay xa hơn: "Tiểu Doãn, ta cũng nợ ngươi."Ánh nắng tươi đẹp rọi qua kẽ lá, tóc mai tôi bị gió thổi bay, tôi ngước mắt cười nói: "Khương đại hiệp, ngươi đừng nói nợ nần gì nữa, những lời này phải nói với Doãn Hoàn Từ có ký ức kiếp trước mới đúng."Khương Nhược Châu ngừng đẩy xích đu rồi nắm vai tôi nói: "Ngươi chính là Doãn Hoàn Từ kiếp trước mà."
Nếu bọn họ quả quyết như vậy thì tôi cũng không chối nữa: "Nhưng ta không nhớ được gì mà các ngươi vẫn muốn bù đắp cho ta sao?"
Hắn im lặng một lát rồi khẽ cười nói: "Đúng vậy, ngươi không nhớ được gì, chúng ta không nên đòi ngươi tha thứ, không bù đắp được thiệt thòi kiếp trước mà chỉ mong kiếp này ngươi sống vui vẻ, có vậy trong lòng chúng ta mới dễ chịu phần nào."
Tôi quay đầu nhìn hắn: "Khương đại hiệp, ngươi đừng mãi khổ đại cừu thâm nữa, ta muốn thấy ngươi cười nhiều hơn."
"Tiểu Doãn, ngươi không nhớ được cũng tốt." Hắn lại cười rồi đẩy tôi tiếp, "Nhớ lại sẽ đau lòng, sẽ hối tiếc, có lẽ còn oán hận nữa. Ngươi đừng nghĩ gì cả, kiếp này sống thật vui vẻ, làm tiểu hồ ly nhảy nhót tưng bừng đi."
175.
Mỗi ngày Khương Nhược Châu kiếp trước sẽ chiếm thân thể này một hai canh giờ, những lúc không bàn việc với Nghiêm Thù Lân đều ở cạnh tôi, nói sẽ không rời xa tôi nửa bước.
Hắn ôm tôi nói mình sẽ tu luyện chăm chỉ để sau này có được thân thể của riêng mình, không cần ngày ngày giành xác với một Khương Nhược Châu khác nữa.
Tôi dựa vào ngực hắn, hình như nghe thấy một Khương Nhược Châu khác trong lòng hắn ấm ức lên án, nói gì mà "đã chiếm xác ta mà còn chê ta vô tích sự nữa", "không được nói xấu ta trước mặt Tiểu Doãn".
176.
Nghiêm Thù Lân nói Khương Nhược Châu là chim tinh, Khương Nhược Châu nói Nghiêm Thù Lân là mèo thúi.
Tôi ở cạnh nghe mà không nhịn được cười, nghĩ thầm trong trang này đúng là chim bay mèo nhảy, thỉnh thoảng lại thấy lông chim và mấy túm lông mèo rơi trên mặt đất.
Nếu để tôi viết tiểu thuyết cho bọn họ, chắc chắn sẽ không viết ngược luyến tình thâm mà chỉ viết bọn họ là một đôi oan gia hoan hỉ.
Khương Nhược Châu mang khuôn mặt bị cào xước trở lại cạnh tôi rồi hậm hực nói: "Đúng là oan gia nhưng không hoan hỉ đâu."
Tôi đang định lấy thuốc bôi cho Khương đại hiệp thì Nghiêm Thù Lân bị chim mổ tóc rối tung ngồi xuống cạnh tôi, lạnh mặt nói: "Khương mặt chim, sớm muộn gì ta cũng ném ngươi xuống núi cho cọp ăn thôi."
Thấy bọn họ lại sắp đánh nhau, tôi vội vàng đứng dậy can ngăn, hôn má mấy cái mới dỗ được hai ông lớn này hết xụ mặt.
177.
Ngoài miệng bọn họ nói không tranh giành, kết quả ban đêm lại tranh nhau thể hiện bản lĩnh với tôi trên giường.
Tôi ôm mông, xương sống thắt lưng bủn rủn, khóc không ra nước mắt nghĩ: Lần sau cứ để bọn họ đánh nhau ban ngày cho hao bớt tinh lực đi, đừng để bọn họ còn sức giày vò tôi ban đêm nữa.