Chương : Rõ ràng là thích lắm đấy
Khi xe dừng ở dưới căn hộ, Tống Lâm nghiêng đầu liếc nhìn cô, ra hiệu cho tài xế im lặng, sau đó lấy tiền mặt ra khỏi ví và thanh toán, rồi ôm người bước xuống xe.
Tuyết rơi trên mặt, và Mộ Cẩm Vân cảm thấy ớn lạnh.
Cô khẽ nhíu mày, mở mắt ra đã thấy Tống Lâm đang ôm mình.
Cô có chút hoảng hốt, cô nhìn Tống Lâm nhưng cảm thấy không thật lắm: “Tống Lâm?”
“Về đến nhà rồi, em tiếp tục ngủ đi.”
“Về đến nhà?”
Cô nhìn về phía trước và nhìn vào căn hộ cô đã ở hơn hai năm.
“Đây là Thành phố Hòa Bình?”
Cô nói năng lộn xộn, Tống Lâm biết cô chưa tỉnh, nên anh không trả lời cô gì cả.
Công ty Thụy Hiên chỉ được nghỉ mười ngày.
Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đã dành ba ngày ở Thành phố Hòa Bình và sau đó trở lại làm việc.
Ngay khi trở lại Hà Nội, dì của Mộ Cẩm Vân đã đến thăm.
Cô ngồi trên bồn cầu và có chút thất vọng.
Sau khi xong và đi ra ngoài, Mộ Cẩm Vân phát hiện Tống Lâm không có trong phòng.
Cô không khỏi nhướng mày, vào phòng làm việc tìm anh.
Tống Lâm đang ngồi trước máy tính không biết đang xem cái gì, rất nghiêm túc.
“Anh đang xem gì đó?”
“Một số tài liệu.”
Tống Lâm ngẩng đầu lên liếc cô một cái: “Đau bao tử sao?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu, cầm một cuốn sách và ngồi trên sofa đọc.
Sau ngày mùng Tết, Hà Nội dần dần khôi phục lại nhịp sống hối hả thường ngày.
Vào mồng tám của tháng này Lâm Dịch Đồng kết hôn, vừa hay là ngày đầu tiên Mộ Cẩm Vân đi làm, cô không thể tiễn Lâm Dịch Đồng xuất giá vì ngày đầu tiên đi làm cô phải họp nữa.
Cả ngày về cơ bản là chỉ có họp hành.
May mắn thay, tiệc cưới của Lâm Dịch Đồng bắt đầu vào lúc giờ tối, nên Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm vội vã đến hội trường sau khi tan sở.
Nhà họ Lâm mấy năm nay không làm ăn được, nhưng Lâm Dịch Đồng và Lâm Dĩ An sớm đã tách ra khỏi nhà họ Lâm.
Mặc dù đám cưới của Lâm Dịch Đồng không quá hoành tráng nhưng tất cả mọi chi tiết nhỏ của hôn lễ đều rất dụng tâm.
Cô dâu chú rể lên sân khấu ôm hôn nhau trong tiếng reo hò của mọi người dưới sân khấu.
Mộ Cẩm Vân ngồi bên dưới sân khấu và nhớ lại rằng năm mà mình quen cô ấy, cô ấy vẫn còn một cô gái nhỏ, chớp mắt bây giờ đã gả cho người ta, thời gian trôi thực sự quá nhanh.
Khi rời khỏi bàn ăn, tình cờ gặp Lục Hoài Cẩn, người mà cô đã lâu không gặp.
Mặc dù lần trước Lục Hoài Cẩn nói rằng nếu có thời gian thì ra ngoài dùng bữa, nhưng sau đó anh ta không bao giờ hẹn lại cô.
Tống Lâm vừa mới đối đầu với anh ta trong vòng bạn bè vài ngày trước, khi Mộ Cẩm Vân nghe thấy Lục Hoài Cẩn gọi mình, cô vô thức liếc nhìn Tống Lâm ở bên cạnh.
Quả nhiên sắc mặt của Tống Lâm rất tệ.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy có chút bất lực, cười với Lục Hoài Cẩn, nói: “Hoài Cẩn, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Lục Hoài Cẩn vừa nói vừa liếc nhìn Tống Lâm: “Chủ tịch Lâm, nếu anh có thời gian thì có thể đi xem những cuốn sách chuyên dùng để làm quà nhé.”
Sau khi anh ta nói xong thì cười rồi rời đi.
Mặt Tống Lâm lập tức tối sầm lại, Mộ Cẩm Vân kéo tay anh, nói: “Tống Lâm?”
Anh cúi mặt nhìn cô, sắc mặt của anh rất tệ.
Mộ Cẩm Vân có chút ngượng ngùng, nói: “Chúng ta về nhà thôi!”
Sau khi lên xe, Tống Lâm đột nhiên hỏi cô: “Em không thích món quà anh tặng sao?”
Cô ngớ ra một lúc rồi mới phản ứng lại, có phần dở khóc dở cười trả lời: “Em từng nói là em không thích sao?”
Vừa nói, cô vừa suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thực ra, nếu anh nghĩ như vậy, em cũng không thiếu tiền và em có thể tự kiếm tiền.
Nếu thứ em thích là thứ mà những người phụ nữ bình thường đều thích, anh nghĩ là em không thể tự mua được sao?”
Vừa nói, cô vừa dừng lại một lúc: “Món quà mà anh Lâm nhà chúng ta tặng rất khác thường.
Đó là sự chu đáo và quan tâm.
Em đang thiếu một thẻ làm dấu sách thì anh đã gửi cho em một dấu trang.
Món quà nên được trao cho đối phương vì những nhu cầu thiết thực, nếu không, món quà chỉ được giữ lại nhìn thôi, nó không có nhiều ý nghĩa.
Vì vậy, anh không cần để ý đến những gì Lục Hoài Cẩn nói đâu.”
Tống Lâm hừ lạnh một tiếng: “Anh vừa mới hỏi em một câu, em nói nhiều như vậy làm gì cơ chứ?”
“Ừ, em đã nói quá nhiều rồi.”
Cô nhịn cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cuối cùng thì cô cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Rõ ràng là thích lắm đấy, nhưng cứ phải giả vờ rằng là không thích nghe, thật là! Vào tháng Ba, Tống Gia Hào được hoãn án.
Các luật sư của Tống Lâm đã chỉ trích tội cố ý giết người của Tống Gia Hào.
Mặc dù Tống Gia Hào là người Mỹ gốc Hoa nhưng anh ta đã phạm tội ở Việt Nam.
Anh ta lại bị bắt ở Việt Nam nên không thể bị dẫn độ về nước.
Đi vào xét xử sẽ là vô thời hạn, và gia đình nhà họ Tống ngay tại tòa cho rằng luật pháp không công bằng.
Sự việc này đã được báo chí đưa tin và gây ồn ào khá lớn.
Gia đình nhà họ Tống muốn gặp cô và Tống Lâm, nhưng Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân không gặp, Tống Gia Hào không hài lòng với bản án và nộp đơn ra tòa lần hai.
Sau khi Mộ Cẩm Vân nghe được tin tức, cô chỉ cười, sau đó cô liên lạc với Tiêu Dật, người mà cô đã nửa tháng không gặp.
Hồi Tết Tiêu Dật chỉ trở về nước nửa tháng, anh ta cũng chỉ mới trở lại Mỹ vào tháng trước.
Vì chuyện của Tống Gia Hào, nhà họ Tống không có nhiều suy nghĩ khác ngoài việc đối đầu với Tiêu Dật và những người khác.
Điều này thực sự đã tạo cho sơ hở cho Tiêu Dật.
Sau khi cúp máy, Mộ Cẩm Vân có tâm trạng tốt và cô bảo Phương Hiểu Đồng liên lạc với An Kim Hiền..
Dự án đã khởi động được một tháng rưỡi, thế mà cô và An Kim Hiền đã không gặp nhau hơn một tháng.
Khi nhìn thấy An Kim Hiền, Mộ Cẩm Vân không khỏi giật mình, hỏi: “Cô sao vậy?”
Cô ta lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là mấy con chó chết tiệt cắn thôi.”
Khi An Kim Hiền nói lời này, trong mắt hiện rõ một chút tức giận.
Cô hiếm khi thấy An Kim Hiền như thế này, Mộ Cẩm Vân trầm ngâm nhìn cô ta một lúc: “Dự án đã bắt đầu được một tháng rưỡi, những người bên tôi đến thăm công trường cách đây hai ngày và họ nói rằng họ nhìn thấy có nhân viên không rõ danh tính vào công trường.”
An Kim Hiền cau mày: “Đã điều tra ra chưa?”
“Vẫn chưa, tôi nghi là người của Di Phúc.”
Sự nghi ngờ của Mộ Cẩm Vân không phải là không có cơ sở, Di Phúc và Hồng An luôn là đối thủ của nhau, nhưng việc làm ăn của Di Phúc ngày càng đi xuống trong những năm gần đây.
Sau khi được An Kim Hiền tiếp quản, Hồng An không còn đơn giản chỉ hoạt động trong lĩnh vực bất động sản nữa, vì thế có thể nói tình hình của Hồng An những năm gần đây vẫn rất tốt.
Khi cô tiếp quản Thụy Hiên, Phương Duệ đã đề cập với cô ấy rằng tất cả các dự án của Di Phúc không cần thảo luận.
Cô không hỏi Phương Duệ tại sao, Phương Duệ cũng không nói, nhưng cô vẫn cảm thấy mình phải giải quyết, vì mối quan hệ giữa Di Phúc và Thụy Hiên không được hài hòa.
Và bây giờ Thụy Hiên và Hồng An đã hợp tác, Di Phúc có lẽ đã bắt đầu nhảy dựng lên.
An Kim Hiền mím môi, nói: “Tôi sẽ cho người đi kiểm tra.”
Bên phía An Kim Hiền phụ trách việc thi công, còn bên phía Thụy Hiên của cô chịu trách nhiệm chính trong việc lập kế hoạch và thiết kế marketing sau đó.
“Được rồi, chúng ta phải để mắt tới một chút.”
Nếu như năm ngoái không có Ngũ Lạc Tư quấy rối ở phía sau, thì dự án có lẽ đã tiến hành hơn nửa năm.
Sau khi nói về công ty, Mộ Cẩm Vân ngập ngừng: “Kỷ Văn An tới tìm cô rồi sao?”
An Kim Hiền ngẩng đầu nhìn cô cười khổ: “Sao cô biết vậy?”
“Khi tôi nhìn thấy anh ta vào ngày hôm đó, tôi đã nghĩ rằng anh ta sẽ không dễ dàng chịu để yên.”
An Kim Hiền đột nhiên cười mỉa mai: “Thế rồi thì sao chứ?”
Sau đó, cô ta nhấp một ngụm rượu vang đỏ và nhìn Mộ Cẩm Vân: “Tôi chưa nói hết chuyện của tôi với Kỷ Văn An cho cô nghe.
Tôi từng nghĩ rằng mình nợ họ,nhưng sau này nghĩ lại, tôi thực sự chẳng nợ họ gì cả.”
Vừa nói, cô vừa nheo mắt, kể về chuyện cũ năm xưa.
Đó thực sự là một câu chuyện rất vô lý.
Trước khi An Kim Hiền hai mươi bốn tuổi, An Kim Hiền không hề là An Kim Hiền, cô là Lâm Chân, từng là con gái của bảo mẫu nhà họ An.
Tuy nhiên, sau hai mươi bốn tuổi, cô biết rằng mình là con gái ruột của nhà họ An.
Hồi đó, mẹ nuôi của cô sinh ra một cô con gái, không nỡ để con gái chịu tội nên bà đã tráo đổi con gái ruột của mình bằng cô, còn tìm cớ thôi việc rồi rời khỏi nhà họ An.
Điều buồn cười nhất là cô ta và An Hoà Viên vẫn là bạn học cấp ba, và họ luôn là đối thủ của nhau.
Kỷ Văn An và An Hoà Viên là thanh mai trúc mã, lại vì thân phận bị đánh tráo, cuối cùng cũng phải kết hôn với cô ta.
An Hoà Viên đã tự sát vào năm thứ hai sau khi họ kết hôn.
Thật nực cười, cái tên hiện tại của cô vẫn luôn nhuốm bóng của An Hoà Viên.
“Tôi đã làm gì sai? Rõ ràng tôi là người vô tội nhất.
An Hoà Viên giành chỗ của người khác.
Cô ta biết rằng mình không phải là con gái ruột của gia đình nhà họ An từ năm cấp hai, nhưng cô ta vẫn cứ hiển nhiên hưởng thụ mọi thứ! Cuối cùng thì Kỷ Văn Nam cũng nói rằng tôi là kẻ sát nhân đã giết hại An Hoà Viên, thực sự rất nực cười.”
Cô ta cũng thực sự yêu Kỷ Văn An, sau năm năm chung sống, cô ta đã hết mực yêu thương anh ta.
Cuối cùng cô ta cũng nhìn rõ người anh ta yêu chính là An Hoà Viên, cô chẳng qua chỉ là An Kim Hiền mà thôi.
Sau khi Mộ Cẩm Vân ra khỏi khách sạn, một cơn gió thổi qua.
Cô thở dài và chặn số trên điện thoại.
Đúng, Kỷ Văn Nam đã đến tìm cô chỉ hai giờ trước.
Những điều kiện mà anh ta đưa ra rất hấp dẫn, anh ta cho biết mình có cách khiến Tống Gia Hào bị kết án tử hình trong lần xét xử thứ hai.
Cô không đến nỗi muốn Tống Gia Hào chết, nhưng đối với một người như Tống Gia Hào, nếu một ngày anh ta còn sống thì cô và Tống Lâm không thể yên ổn được.
Thay vì chôn bom xung quanh mình, thì tốt hơn là nên tự kích nổ bom.
Tuy nhiên, sau cuộc gặp với An Kim Hiền, cô không thể thực hiện giao dịch này như một thương nhân.
Cô không tin, cô làm nhà họ Tống suy sụp, sau này Tống Gia Hào ra mặt, anh ta còn có thể làm gì nữa! “Em nghĩ gì vậy?”
Nhìn thấy cô không nghe những gì mình nói, Tống Lâm có chút bất mãn.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh thở dài: “Em vừa nghe một câu chuyện.”
“Kỷ Vân Nam tới tìm em rồi sao?”
Nghe được lời nói của anh, cô không khỏi sững sờ: “Sao anh biết?”
“Đoán được thôi.”
Tống Lâm hừ lạnh: “Đừng quan tâm tới hắn.”
“Em cũng không muốn quan tâm tới anh ta.”
Sau khi lên xe, Mộ Cẩm Vân thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghĩ đến lời nói vừa rồi của An Kim Hiền, cô không thể giải thích được và cũng thấy hơi khó chịu.
Mộ Cẩm Vân, tôi nghĩ rằng điều duy nhất tôi mà tôi sai có lẽ là yêu Kỷ Văn An.
Cô không biết Kỷ Văn An nghĩ gì, cô chỉ biết rằng một người phụ nữ đã chính tay chôn vùi cả tuổi thanh xuân và tình yêu của bản thân thì điều đó chứng tỏ cô ấy đang thực sự tuyệt vọng.
Trên thế giới này, sẽ không phải lúc nào cũng có người chờ đợi ở đó.
Năm đó cô không muốn, bây giờ An Kim Hiền lại không muốn.
Nghĩ đến đây, Mộ Cẩm Vân không khỏi nghiêng đầu nhìn Tống Lâm ở bên cạnh: “Tống Lâm, em hỏi anh một câu.”
“Ừ hỏi đi?”
Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, anh quay đầu nhìn cô.
“Có bao giờ anh hối hận không?”