“Chương : Bình thường như cơm bữa
Chuyển động của Tống Lâm rất nhanh, quyết tâm phải “ăn” cô sạch sẽ.
Mộ Cẩm Vân đã đổi thành bộ đồ ngủ, với tay tìm đồng hồ báo thức ở bên cạnh để nhìn thời gian, nhận ra hiện tại đã là tám giờ hơn.
Lúc này, Tống Lâm vừa đi từ nhà tắm ra, nhìn cô nói: “Anh đói rồi.”
Cô hừ một cái, nói: “Không phải anh nói ăn no rồi sao?”
Chợt nhớ tới vừa rồi tên này nói cái gì mà no bên tai cô, cô liền muốn đạp cho một cái.
Rõ ràng trước kia người này không phải người thích nói nhiều như vậy, không biết bây giờ gặp phải chuyện gì mà suốt ngày nói những câu khiến cô đỏ mặt tới tận mang tai.
Nói:
“Là chỗ này đói.”
Anh vừa nói xong liền giơ tay chỉ vào bụng của mình.
Lúc này Mộ Cẩm Vân mới bước xuống giường: “Anh sấy khô tóc đi, em đi hâm nóng lại thức ăn.”
Nói xong, cô lê thân thể mệt mỏi xuống dưới tầng.
Cô cố ý lừa anh là cô đi công tác, nhưng từ hơn ba giờ chiều đã chạy từ công ty về để nấu mấy món ăn mới. Ban đầu còn tưởng anh sáu rưỡi chiều mới về, không ngờ hơn bảy rưỡi tối mới thấy mặt. Chuyện này cũng không sao, nhưng không ngờ là anh lại ôm cô chạy lên tầng như vậy.
Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, thức ăn vốn nóng hổi bị nguội lạnh mất hai tiếng nên thoạt nhìn màu sắc không được tươi mới cho lắm.
Mộ Cẩm Vân đành mang đi hâm nóng lại. Khi cô bưng thức ăn ra thì Tống Lâm vừa hay đi xuống.
Bánh ngọt trên mặt bàn để lâu ngoài không khí suýt thì tan ra, Mộ Cẩm Vân liền nhanh chóng cầm lên cất vào trong tủ lạnh.
Tống Lâm bưng hai món cuối cùng ra ngoài, còn Mộ Cẩm Vân đi vào lấy chén đũa, lúc đi ra thì phát hiện anh đang cầm điện thoại di động chụp hình.
Cô hơi kinh ngạc, đi tới nói: “Tống Lâm, anh đang làm cái gì thế?”
Anh nhìn cô một cái, cũng không giấu giếm: “Chụp hình.”
“Anh chụp hình làm cái gì?”
Tống Lâm hơi mím môi, không trả lời.
Mộ Cẩm Vân cũng lười quản, đưa cho anh một đôi đũa: “Nhanh ăn cơm đi, em đói rồi.”
“Ừm.”
Anh nhận lấy đôi đũa, nhưng không vội ăn ngay mà cầm điện thoại di động khư khư, không biết là đang trả lời tin nhắn của ai.
Một lúc lâu sau mới đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm.
Thức ăn hôm nay đều là những món mà lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân làm, sau khi tiếp nhận dạy dỗ từ lần trước, lần này cô cân đo đong đếm gia vị rất cẩn thận.
Lúc cho gia vị, cô thà cho từng ít để nấu xong nếm rồi cho thêm, chứ không dám hào phóng đổ một lượt vào như lần trước khiến mùi vị không thể nào cứu vãn được.
Thật ra trước khi Tống Lâm về cô đã thử trước đồ ăn một lần rồi, mùi vị không thể so với các đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn được. Cái quan trọng là không mặn chát như lần trước cô nấu, đổ một đống muối vào đồ ăn.
“Ăn ngon không?”
Cô cắn đầu đũa, hai mắt mong đợi nhìn anh.
“Ừm.”
Anh nhìn cô một cái, đáp một tiếng.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, nói: “Sao anh lại phản ứng bình thản như vậy?”
Tống Lâm cũng nhíu mày, lại nhìn cô một lúc: “Ăn ngon.”
Mộ Cẩm Vân: “…”
Được rồi, hiện tại cô đã không còn trông mong quá nhiều vào cái miệng của anh có thể nói được điều gì dễ nghe nữa.
Hai người, bốn món ăn, một món canh.
Lúc Mộ Cẩm Vân ăn thì có hơi kiềm chế, ngồi một chỗ không động nhiều.
Tống Lâm nhìn cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp đeo bao tay, bắt đầu thong thả thu dọn dụng cụ làm bếp.
Cô chống cằm nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh cảm thấy câu nói ‘Quân tử xa nhà bếp’ như thế nào?”
“Nhàm chán.”
Cô không nhịn được mỉm cười, nói: “Tốt lắm, sau này em nấu cơm anh rửa chén đũa là được.”
“Chẳng lẽ không nên như vậy?”
Anh nhíu mày, chê bai nhìn cô.
“Dạ dạ dạ.”
Cô vội vàng gật đầu, nghỉ ngơi một lúc chợt nhớ ra trong tủ lạnh còn một đĩa anh đào, liền lấy ra bê trên tay đứng ở sau lưng Tống Lâm, vừa ăn vừa nhìn anh rửa chén đũa.
Mặc dù Tống Lâm là một thẳng nam hàng thật giá thật, nhưng chuyện nhà kiểu như này anh cũng biết được một chút.
Đa số mỗi lần cô nấu cơm đều là anh rửa chén đũa, ngay từ đầu liền như vậy rồi.
Tuy nhiên hai người họ không có quá nhiều việc nhà phải làm, dù sao mỗi tuần đều có hai ngày có cô giúp việc tới quét dọn nhà cửa. Quần áo thì cô ném vào trong máy giặt, sang sáng hôm sau lấy ra phơi là được rồi.
Nhưng đa số quần áo của Tống Lâm không thể giặt bằng máy nên Lý Minh Việt đã để người tới lấy quần áo của anh mang đi tiệm giặt là, ngày hôm sau chỉ cần mang tới nhà là được.
“Sao tối hôm qua anh lại về trễ như vậy?”
Nghe được giọng của cô, Tống Lâm quay đầu lại nhìn, sắc mặt hơi đen lại.
Anh không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Em luôn ăn một mình nhiều như này?”
“Ăn một mình khó béo.”
Nói thì nói vậy, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn đưa anh đào tới môi anh: “Anh chưa trả lời vấn đề của em.”
“Em ra ngoài đi, đừng cản trở anh rửa chén.”
Anh trưng bày ra bộ mặt lạnh lùng, đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
Lúc này mặt Mộ Cẩm Vân hơi khó hiểu, cô không biết trong một tiếng anh về trễ đó đã trải qua chuyện gì, tại sao vừa hỏi một chút thì mặt đã biến đen rồi.
Cô đứng ở cửa phòng bếp nhìn tấm lưng của anh, cuối cùng đành bất đắc dĩ ra ghế salon ngồi xuống.
Cô ăn hết nửa đĩa anh đào xong thì Tống Lâm mới ra khỏi phòng bếp, Mộ Cẩm Vân liền ngẩng đầu lên nhìn: “Anh còn ăn bánh ngọt được nữa không hả tổng giám đốc Lâm?”
“Tại sao lại không thể?”
Vừa nói anh vừa đứng dậy đi tới chỗ tủ lạnh lấy bánh ngọt ra.
Bánh ngọt để trong phòng khách một giờ không ai bảo quản, hiện tại phần kem đã hơi tan ra, tuy đã được bỏ vào tủ lạnh để cố định lại nhưng phần kem trang trí bên trên đã có chút thay đổi so với ban đầu.
Lúc ấy Mộ Cẩm Vân không đặt bánh to, khoảng nửa cân, đường kính ước chừng mười centimet.
Tống Lâm cắt một miếng bánh ngọt đưa cho cô: “Phần của em.”
Ánh mắt của anh tựa hồ đang trách cô không đưa anh đào cho anh ăn.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy dở khóc dở cười, đưa đĩa anh đào tới gần anh, nói: “Em cố ý để lại cho anh đấy.”
“Ha.”
Tống Lâm hừ lạnh một cái, hiển nhiên không hề tin tưởng lời của cô.
Mộ Cẩm Vân nhún vai, nói: “Anh không tin em cũng hết cách rồi.”
Trong tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình, hai người không ai lên tiếng. Cô ngẩng đầu xem phim thì phát hiện Tống Lâm vẫn luôn nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân ngẩn người, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Lúc nào thì em mang anh đi gặp người lớn trong nhà?”
Cô không kịp phản ứng, nói: “Người lớn cái gì, Mộ Đình Nam vừa chôn năm ngoái xong, mẹ em thì đã sớm…”
Cô nói một nửa đột nhiên phản ứng kịp, nhếch môi cười: “Ngày mai là thứ bảy, không biết tống giám đốc Lâm luôn bận rộn có thể rút ra một chút thời gian rảnh để đi cùng em tảo mộ mẹ không đây?”
“Anh không bận.”
“Được.”
Cô nhìn anh một cái, sau đó không nhịn được cúi đầu bật cười.
Sau khi ăn xong bánh ngọt, lúc này Mộ Cẩm Vân đã không chống đỡ được nửa, cô nhìn Tống Lâm nói: “Em no nên căng bụng rồi.”
“…”
Anh ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng liền vào phòng bếp lấy hộp cứu thương, lấy thuốc tiêu thực ra đưa cho cô, sau đó lại xoay người đi rót một cốc nước.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, cảm khái nói: “Không ngờ em cũng có ngày được hưởng tụ tổng giám đốc Lâm phục vụ.”
Cô nói xong liền ngửa đầu nhét thuốc vào miệng, sau đó nhấp một ngụm nước để trôi thuốc.
Lúc Lý Minh Việt tắm xong đi ra, định lướt điện thoại một lúc rồi mới đi ngủ, dù sao ngày mai cũng là ngày quốc tế gia đình.
Khi thấy Tống Lâm đăng tin lên vòng bạn bè liền tỏ vẻ khó tin.
Anh ta suýt chút nữa thì cho rằng Tống Lâm bị hack nick, kết bạn với Tống Lâm lâu như vậy rồi, đừng nói là vòng bạn bè, cho dù tin tức thường nhật cũng thấy anh ít khi đăng lên, bây giờ đột nhiên lại đăng bài lên.
Anh ta suýt thì nhắn hội thoại với Tống Lâm, hỏi xem anh có bị trộm tài khoản hay không.
Nhưng mặt bàn trong hình ảnh thì anh ta nhận ra, là bàn ăn của chung cư Hoàng Dương.
Lúc Tống Lâm nói muốn để Mộ Cẩm Vân ở chỗ đó thì đa số đồ dùng trong nhà đều do anh ta lựa chọn, ban đầu anh ta thích nhất là cái bàn ăn kia, mặc dù đã nhiều năm nhưng anh ta vẫn nhớ rõ ràng hoa văn ở trên mặt bàn.
Lý Minh Việt có chút bùi ngùi, gần đây Tống Lâm càng ngày càng giống một tên đàn ông bình thường.
Anh ta không ngừng khen ngợi, nhưng người phát hiện và nghi ngờ giống như anh ta không chỉ có một.
Trong vòng bạn bè của Tống Lâm đều bình luận bên dưới mấy dấu hỏi chấm giống nhau.
Khi Mộ Cẩm Vân thấy được bài đăng của anh trong vòng bạn bè đã là hơn mười một giờ đêm, Tống Lâm đang ở trong phòng tắm tắm rửa.
Cô không định tắm thêm nên nằm trên giường chơi điện thoại di động, vừa mở vòng bạn bè lên, lướt lướt mấy cái liền thấy bài đăng của Tống Lâm.
Tiêu đề là “Bình thường như cơm bữa”, hình ảnh là năm món ăn mà cô nấu hôm nay.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt mất một lúc sau mới phản ứng kịp, vội vàng cầm điện thoại của anh xem bình luận của bạn bè.
Số điện thoại trước kia của cô không con nên bạn chung với Tống Lâm chỉ còn một hai người.
Khi mở vòng bạn bè của Tống Lâm, tất cả bình luận đều là ba dấu chấm hỏi.
Mộ Cẩm Vân cầm điện thoại gập người cười thầm như điên, thấy Tống Lâm đi ra liền giơ tay lau khóe mắt, ngẩng đầu lên nói: “Tống Lâm, có phải anh lén gạt em ăn phải thứ gì dễ thương không?”
“Thứ gì cơ?”
Anh cau mày, không hiểu vì sao vừa tắm ra liền thấy Mộ Cẩm Vân nằm trên giường cười rơi cả nước mắt.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ đưa điện thoại tới: “Em cảm thấy anh nên đăng thêm một bài nữa, nói anh không bị trộm tài khoản.”
Tống Lâm nghe cô nói vậy liền biết nguyên nhân.
Anh nhận lấy điện thoại di động, nhìn bình luận bên trong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ngạc nhiên à.”
Nói xong liền vứt điện thoại sang một bên.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao anh đột nhiên dễ thương như vậy chứ?”
Thấy cô vẫn đang cười, sắc mặt Tống Lâm liền không tốt lên nổi, chậc một tiếng: “Anh chỉ đang ghi chép lại cuộc sống mà thôi.”
Trước kia nói anh không có lạc thú, hiện tại anh có thì lại cười vào mặt anh.
“Đúng đúng đúng.”
Nhưng đột nhiên thay đổi như vậy khiến mọi người thân quen có chút khó tiếp nhận được.
Nhưng Mộ Cẩm Vân lại không dám nói ra lời này, cô sợ nói xong thì mặt anh còn đặc sắc hơn nữa.
“Được rồi được rồi, sắp mười hai giờ đêm rồi, không phải anh nói ngày mai muốn cùng em đi ra mắt người lớn sao?”
Cô nói xong liền ngáp một cái.
Cô thực sự rất mệt.
Mộ Cẩm Vân cầm một cuốn truyện lên, nhìn anh rồi hỏi: “Tối nay phải nghe truyện trước khi đi ngủ không?”
“Tại sao lại không?”
Anh lạnh lùng nhìn cô, rất nhiều lần cô không đọc khiến anh phải tức giận rồi.
Cô bất đắc dĩ mở sách ra, đọc cho anh một đoạn.
Đọc một hồi, Tống Lâm còn chưa ngủ mà cô đã ngủ mất.
Tống Lâm lấy cuốn sách trong tay cô ra, sau đó nhẹ nhàng thả tay cô vào trong chăn ấm rồi mới cầm lấy điện thoại di động. Nhanh chóng gõ gõ trả lời bạn bè một câu “Bà xã làm”.
Làm xong đâu vào đấy anh mới hài lòng đi ngủ, dù sao sáng sớm mai vẫn phải đi gặp phụ huynh.
Nhưng Tống Lâm nhanh chóng tỉnh dậy, trước đây anh làm gì cũng khắc chế, tối nay là lần đầu tiên anh ăn nhiều như vậy, hậu quả là đêm này liền bị đầy bụng.
Anh nhìn sang Mộ Cẩm Vân, thấy cô vẫn còn ngủ say liền rón rén bước xuống giường, sau đó uống một viên thuốc tiêu cơm.
Lúc trở về giường thì thấy Mộ Cẩm Vân hừ một tiếng: “Anh làm gì đấy?”
“Uống nước.”
Cô xoay người tiếp tục ngủ.
Tống Lâm tắt đèn, tay dài chân dài ôm người vào trong lòng sau đó chìm vào giấc ngủ.”