Đã biết thời gian casting vai diễn. Vân Hi dành cả một ngày để nghiên cứu kịch bản. Cô kĩ lưỡng phân tích ra Uyển Thụy của bản thân, càng nhập tâm Vân Hi càng phát hiện Uyển Thụy này là chính xác là một nhân vật được đắp nặn có tâm lí không bình thường. Diễn viên không chỉ nhất định phải lộ tả được sự khác biệt giữa suy nghĩ và hành động của nàng mà còn phải làm cho người xem hiểu được ý nghĩa của nó.
Kịch bản này vô cùng hoàn chỉnh, Vân Hi rất thích những thể loại khiêu khích diễn xuất như thế này. Nhưng cô hơi lo lắng việc hoàn toàn sử dụng nhân viên mới cho công trình kiến trúc đồ sộ này của Lưu đạo có thật sự thành công hay không. Phim tốt lại vì diễn viên quá kém mà trở thành rác rưởi vậy thì thật đáng tiếc. Bất quá nếu cô thủ vai nữ chủ thì cô sẽ không để điều đó xảy ra.
Sáng hôm sau tám giờ kém năm phút Vân Hi và Mục Trình đã có mặt ở hội trường nhỏ trong thành phố. Bởi vì bản thân Vân Hi vẫn chưa có trợ lí nên Mục Trình phải vào cùng cô.
Nhìn sơ qua một lượt thì cũng có mấy người rất trẻ. Ừm toàn là những gương mặt mới.
Vân Hi cầm kịch bản lên xem một lần nữa Mục Trình ghé vào tai cô nói nhỏ.
"Ở đây toàn là diễn viên mới vào nghề chưa được bao lâu tôi cũng không quen mắt lắm nhưng có một người thì tôi biết. Cô bé đó là Hề Nhu chính là cái người mặc áo xanh đứng cuối phòng đó. Diễn xuất của cô ta không tệ tôi có hơi thưởng thức, đã từng diễn nữ phụ thứ sáu cho bộ ".
Nghe Mục Trình bát quái bên tai Vân Hi ngẩn mặt lên nhìn một chút Hề Nhu ở cuối phòng. Diễn xuất làm cho con cáo già Mục Trình thưởng thức thì hẳn là không phải dạng vừa rồi.
Hề Nhu đứng nhã nhặn một bên đột nhiên có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Cô ta lúc này mới phát hiện Vân Hi ngồi trên ghế Mục Trình lại đứng kế bên có hơi ngẩn ra một chút, song lại gật đầu mỉm cười chào hai người.
Ánh mắt Vân Hi lóe lên gật đầu đáp lại. Cô quay qua nói nhỏ với Mục Trình.
"Cô ta không tồi, có ý tứ."
Mục Trình nhếch mép: "Cẩn thận đấy cô mà không lấy được vai này thì cũng đừng mong nổi tiếng."
Vân Hi lườm lườm hắn: "Anh đừng có xem thường tôi. Chút này không làm khó nhau được đâu."
Mục Trình đẩy kính: "Thế tôi đành chờ xem."
Vân Hi cười cười thôi không nói nữa. Trong thời gian cô thảo luận với Mục Trình thì đã là người thứ vào thử vai. Sắc mặt mỗi người dường như không tốt lắm có thể thấy rất không có tiền đồ.
Tiếp đến chính là Hề Nhu đi vào. Vân Hi hơi híp mắt nhìn cô ta. Sau lần thử vai của Hề Nhu chính là cô. Thật mong đợi nha...
Bên trong lại một lúc lâu không có động tĩnh. Vân Hi buồn chán chống tay lên cằm thở dài nói với Mục Trình.
"Mấy tiểu minh tinh này chẳng biết quý thời gian tí nào, thật lâu rồi còn chưa xong." Phải tốc chiến tốc thắng mới đúng!
Mục Trình giật giật khóe miệng: "..." chắc cô không phải tiểu minh tinh đâu ha. Người ta còn có một tác phẩm còn cô chưa có gì hết mà cũng ca thán!
Cánh cửa bị đẩy ra, Hề Nhu mang vẻ mặt tươi tỉnh nói chuyện với trợ lí của mình. Vân Hi đang chờ lâu nhìn vẻ mặt của cô ta hơi bĩu môi.
Có phải nhận được vai diễn luôn đâu mà vui cười. Đám người này một người cũng không có tiền đồ.
Mục Trình để ý biểu tình trên mặt Vân Hi, hắn thừa hiểu cô nghĩ gì trong đầu. Hắn cười cười.
Cùng lúc một cô trợ lí vang giọng gọi.
"xin mời cô Vân Hi vào thử vai."
Huých vào cánh tay của cô nàng Mục Trình nhắc nhở.
"Tới cô vào rồi kìa."
Vân Hi đứng dậy vuốt váy xếp lại ngay ngắn: "Tôi biết rồi."
Vân Hi theo trợ lí đoàn phim bước vào phòng. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài cho đạo diễn, phó diễn, nhà sản xuất, chủ đầu tư cùng một số hậu cần khác.
Vân Hi nhướn mày nhìn khung cảnh hai người đạo diễn và nhà sản xuất vẫn đang thảo luận về phần diễn của Hề Nhu. Cô đứng ở giữa căn phòng chờ trợ lí nhỏ thông báo sự tồn tại cua mình. Lúc này Lưu Cư mới để ý tới Vân Hi.
Ông nhìn cô gái xinh đẹp này hơi sờ cằm. Trong đầu sớm không ngừng phân loại ra một thang điểm.
Ngoại hình không tệ, đạt.
Khí chất tốt, đạt.
Còn diễn xuất thì phải thử mới biết chứ.