Mục Trình là một trong những người đại diện đứng đầu của Hoa Việt. Chỉ việc dựa vào danh tiếng uy tín và năng lực làm việc của hắn thì không biết có bao nhiêu công ty muốn mời hắn về dưới trướng của mình.
Đổi lại hắn rất quái dị, trong giới giải trí không ai không biết Mục Trình xuất thân từ thần tượng Sao Minh Tinh, nhưng đến khi đang trên đỉnh cao cuộc sống lại tách riêng ra mở một văn phòng nhỏ. Hắn một tay đào tạo Phong Hạ từ một tiểu oa nhi không có tiếng tăm chỉ sau ba bộ điện ảnh lại liên tiếp giựt rớt hai giải ảnh hậu của Hoa Việt sáng tạo nên kì tích.
Chỉ tiếc đại minh tinh Phong Hạ kia không lâu sau lại gặp tai nạn dây cáp khi quay phim, hậu quả là cả gương mặt bị hủy còn gãy một chân. Từ đó con đường nghệ thuật triệt để bị hủy. Mục Trình hắn vì chuyện này mà lặn mất tăm mất tích sáu năm. Trong giới đều đồn đại Mục Trình vì quá sốc cho nên muốn mai danh ẩn tích tránh xa giới giải trí.
Thật ra bọn họ đều không biết rằng hắn chỉ đau lòng cho diễn viên tiềm năng như Phong Hạ một chút. Lúc đó hắn có chút tự trách vì không thể bảo vệ được diễn viên của mình, nhưng Phong Hạ không để ý mà ngược lại cô còn an ủi hắn. Phong Hạ là một cô gái rất nghĩa khí, vụ tai nạn ấy là có người cố ý hại cô nên cô không trách hắn, Mục Trình cũng biết rõ việc này.
Sau đó hai năm, Mục Trình gia nhập Tinh Việt Entertainment nhưng hắn không làm việc. Hắn với công ty thỏa thuận rành mạch rằng chỉ khi là người đó do chính Hoắc Định Ngôn chọn ra hắn mới nhúng tay vào. Chỉ duy nhất một người.
Hôm nay chính là ngày Mục Trình và Vân Hi gặp nhau.
Trong văn phòng thông thoáng, hai thân ảnh đối diện nhau. Vân Hi chỉnh tề ngồi trên chiếc ghế dài cho khách, nụ cười tự nhiên trên mặt chưa bao giờ thay đổi. Mục Trình ngồi đối diện dò xét cô gái xinh xắn trước mặt.
Một lúc sau hắn đẩy mắt kính lên phá vỡ không khí yên lặng.
"Vân Hi tuổi sinh thần tháng , chiều cao m cân nặng kg, chưa có lịch sử hoạt động nghệ thuật, xuất thân không chính quy chưa từng học qua một khóa diễn xuất nào..."
Mục Trình theo trí nhớ đọc lại một lần thông tin của Vân Hi, hắn nhíu mày nhìn cô.
Phía đối diện cô gật đầu.
"Vâng."
Thấy cô gái trước mặt không có biểu tình hồi hộp hay lo lắng Mục Trình vừa lòng. Ngoại hình cô bé này rất tốt, biểu hiện cũng không tồi rất có phong thái.
Vân Hi đã quá quen với việc bị người khác đánh giá nên không có gì lo lắng là phải. Trực giác cho cô biết người trước mặt này rất có tư vị. Cô không chắc chắn hắn lợi hại nhưng cũng không phải dạng vừa đâu.
Mục Trình lúc này mới chính thức giới thiệu.
"Tôi là Mục Trình sau này sẽ là người đại diện của cô."
Hắn đưa tay phải ra, Vân Hi vui vẻ bắt tay với hắn. Trong lòng cô hơi kinh ngạc, cô đã từng đọc qua một số sự kiện của tên này rồi. Mất tích sáu năm không ngờ hắn lại đầu quân cho Tinh Việt bây giờ lại tái xuất giang hồ làm người đại diện cho cô. Chậc, thế sự quả là khó lường, không có chuyện gì là không thể xảy ra.
Mục Trình lấy ra hai bản hồ sơ đưa cho Vân Hi.
"Chắc cô cũng nghe danh tiếng của tôi rồi nhỉ. Nhiều người rất muốn tôi làm đại diện mà không được đấy, cô nên cảm khái vận may của mình đi."
Lời nói của hắn giống như trêu chọc nhưng đó đúng là sự thật. Hắn còn nghĩ sẽ không có ai lọt qua được con mắt sắt của tổng tài Tây Huy kia, nào ngờ đột nhiên lại lòi ra một Vân Hi để hắn nâng đỡ. Xem xong hồ sơ của Vân Hi hắn rất muốn xộc máu lên não ấy chứ. Không có xuất thân chính quy lại chưa một lần diễn xuất mà kêu hắn ký hợp đồng. Ký kiểu gì? Bất quá hắn tin tưởng Hoắc Định Ngôn nên thử lần này.
Vân Hi thong thả ngồi trên ghế dài cả mắt cũng không thèm nâng chỉ là vẫn luôn để ý vẻ mặt thị uy của Mục Trình có chút buồn cười. Mục Trình muốn kết thúc việc này cho nhanh nên hắn ta trực tiếp lấy ra cây bút trong túi áo định ký kết.
Nét bút chỉ còn một milimet nữa là hạ xuống bất ngờ lại bị một bàn tay trắng nõn ngăn lại. Mục Trình ngạc nhiên ngước lên nhìn Vân Hi. Ngạc nhiên của hắn không chỉ dừng ở đó.
Chỉ thấy Vân Hi đã không còn nhẹ cười như lúc nãy nữa, cô chằm chằm vào Mục Trình như khóa hắn ở nơi đó, giọng nói thanh lãnh nhẹ nhàng hữu lực cất lên.
"Nếu chính thức ký kết thì tôi với anh sẽ là người một nhà ngồi chung một thuyền, tôi cũng không cần giả dối với anh. Mục Trình tôi biết anh là một người đại diện có tài năng, anh có quyền kiêu ngạo vì điều đó. Nhưng. Có tài không có nghĩa là có thể tùy hứng với tất cả mọi người. Tôi cho anh biết Vân Hi tôi vào giới giải trí không phải để thử thách, mục tiêu của tôi rất thực tế. Tôi muốn đứng trên đỉnh cao của nghệ thuật. Không phải cao nhất mà là cao hơn."
Dừng lại một chút Vân Hi mỉm cười nhìn Mục Trình đã kinh ngạc đến mở to mắt. Cô nhấn mạnh.
"Tôi cần người có tâm. Không cần người có đầu."
"Có điều nếu như anh có đầu có cả tâm thì càng tốt."
Vân Hi dừng lại ngả người ra ghế miệng cười khúc khích như những lời vừa rồi không phải do cô nói. Mục Trình vẫn còn bị áp lực của cô áp đặt. Hắn không thể tin trừng trừng nhìn Vân Hi trước mắt.