Phu Lang Ngốc Của Ta

chương 53: giải sâu độc [1]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“....Mặc.” Chu Cầm chần chờ kêu một tiếng, nhờ việc tối hôm qua nhìn thấy Mặc Thư Kỳ sử dụng sợi dây bạc bắt mạch cho Hứa Giảo thì đã đoán ra quan hệ giữa Mặc Thư Kỳ và Ngọc Mặc, tự mình nghĩ quá nhiều có thể các nàng chính là tỷ muội đồng môn. Nhưng là hôm nay được chính Mặc Thư Kỳ thừa nhận vẫn còn có chút khó có thể tin, rõ ràng Ngọc Mặc và Mặc Thư Kỳ chính là hai loại khí chất. Ngọc Mặc bên ngoài khiêm tốn, ôn tồn tao nhã, nhân từ lương thiện, giống như “Trích Tiên“. Mặc Thư Kỳ lạnh lùng cao ngạo, lắm mưu nhiều kế. Muốn nói giữa hai người có điểm giống nhau cũng chỉ có một đặc tính tao nhã này, cho dù nàng thông minh như thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới đem hai người liên hệ với nhau. Nhưng là sự thật nói cho Chu Cầm, hai người kia chính là một người, nàng không tin cũng không được.

“Cầm, sao thế, không nhớ rõ tại hạ à?”

“Không, không có, chỉ là không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên sẽ là....” Chu Cầm ấp úng nói.

“A.” Mặc Thư Kỳ cười khổ: “Mỗi người đều có cách sống của họ, ta chỉ có thể nói Ngọc Mặc là ta, Mặc Thư Kỳ cũng là ta, điểm này là sẽ không thay đổi. Ngươi xem Ngọc Mặc như tỷ như hữu, Ngọc Mặc cảm kích ngươi, nhận người muội muội này, bằng hữu này. Nhưng Mặc Thư Kỳ xác thật là kẻ thù hại ngươi tan nhà nát cửa, ngươi muốn báo thù thì cứ đến, chuyện từng làm ta sẽ không hối hận.” Mặc Thư Kỳ ngay thẳng nói.

“Ngươi tại sao phải khổ như vậy, ta chưa bao giờ nghĩ tới tìm ngươi báo thù. Chuyện Mặc gia là mẫu thân ta sai, ngươi đối xử bà như thế nào ta cũng nhận, tìm đến ngươi chỉ muốn biết rõ toàn bộ mọi chuyện. Bây giờ, xem ra đã không cần, dựa vào ta hiểu rõ Mặc ngươi, ta nghĩ mọi chuyện đã rất rõ ràng, không phải sao.”

Nghe thế này Mặc Thư Kỳ khẽ mỉm cười, nụ cười xán lạn này giống như cây anh đào nở tháng ba vậy, làm cho người không khỏi mê muội trong đó muốn rút ra cũng không được. Chu Cầm đúng là như thế, nàng si ngốc nhìn dung nhan Mặc Thư Kỳ, một khắc không thể dừng lại.

Chanh cũng bị nụ cười này làm cho hoa mắt, có thể là nàng thỉnh thoảng đi phía sau lưng Mặc Thư Kỳ, cho nên rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, đứng cách hai người một chỗ hơi xa, một bên nhìn Chu Cầm mê muội đắm chìm trong nụ cười của Các chủ mình lắc lắc đầu, không khỏi thở dài ở trong lòng: “Lại thêm một người bị Các chủ mê hoặc.”

“Mặc, đang nói chuyện gì thế?” Lâm Lam từ trong phòng chậm rãi đi ra, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ở chỗ này, đi dạo tới bên cạnh nàng.

“Không làm gì? Sao Lam nhi lại thức dậy sớm như vậy?” Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Lam tao nhã cười cười.

“Đã không còn sớm, đúng rồi. Thư tiểu thư ở trong nhà bếp, ta đi giúp nàng đây.” Lâm Lam mỉm cười đi tới nhà bếp.

Điểm tâm làm xong sau đó Chanh cũng đi hỗ trợ bưng, lúc này Hứa U và Hứa Giảo cũng rời giường. demcodon- Sắc mặt Hứa U tái nhợt như tờ giấy, thân thể cũng mềm nhũn, dựa vào Hứa Giảo dìu bà mới có thể đi tới trước bàn cơm. Hai người đều là một bộ dáng vẻ có bệnh, Thư Hân Đồng nhìn sư phụ mình lo lắng nói: “Sư phụ, thân thể sư thúc không khỏe thì ở trong phòng dùng cơm đi.”

Hiểu rõ thân thể mình Hứa Giảo bất đắc dĩ gật đầu, có Thư Hân Đồng và Chanh dìu hai người vào trong nhà.

Thư Hân Đồng bưng cơm nước nước xong vào phòng, Lâm Lam vội vàng cầm cái chén trong tay.

“Mặc công tử đâu?” Chu Cầm bỗng nhiên nói.

“À, hắn có thể còn chưa rời giường đâu, ta đi gọi cho.” Nói xong đi về phía gian phòng của Mặc Vong Trần.

Không lâu Mặc Vong Trần ngáp một cái theo Lâm Lam từ trong nhà đi ra, nhìn cơm nước trên bàn nhanh chóng chạy vội đến ăn.

“Đúng rồi, tiểu cô cô, Thư tỷ tỷ, tiểu nam hài kia làm sao bây giờ?” Mặc Vong Trần vừa nuốt cơm nước trong miệng vừa nói.

“Là Hạ tiểu công tử à?” Mặc Thư Kỳ hỏi.

“Đúng thế. Tối hôm qua tiểu nam hài kia phát sốt cao, tiểu dượng còn chăm sóc nó.” Mặc Vong Trần nói xong nhìn Lâm Lam một cái.

Lâm Lam khẽ gật đầu.

“Đã phiền Lâm công tử chăm sóc Thiên nhi.” Thư Hân Đồng áy náy nói

“Như vậy đi, chờ sau khi ăn xong ta đi xem xem thử.” Mặc Thư Kỳ nói.

Dùng đồ ăn sáng xong Mặc Thư Kỳ bắt mạch cho Hạ Thiên sau đó cho một chút thuốc, Thư Hân Đồng và Chu Cầm còn có Chanh lên núi đi hái thuốc. Mặc Vong Trần cũng nhất định phải đi theo, để lại Lâm Lam một mình chăm sóc cho Hạ Thiên.

Khi tất cả mọi người không có phát hiện Mặc Thư Kỳ đơn độc gặp Hứa U, để Hứa U kéo thân thể nặng nề lảo đảo đi tới thì Mặc Thư Kỳ đang tựa ở một cây khô tốt nhất chờ bà. Hứa U đi tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ móc ra một cái hộp đưa cho nàng, Mặc Thư Kỳ xem cũng không xem liền cất đi, tiếp theo đưa hai cái bình đến trước mắt bà: “Trong bình sứ màu trắng là thuốc giải ngài muốn, lấy nó pha vào trong nước cho người trúng độc uống vào liền có thể khỏi. Đúng rồi, mỗi thùng nước trong nhà nhỏ ba giọt thì có thể dùng, thuốc chỉ có một bình tự ngài chia ra dùng. Còn trong bình sứ màu xanh là cho ngài điều trị thân thể, nhanh khỏe lên một chút đi, rất nhanh ngài liền có thể cùng sư tỷ ngài như hình với bóng; còn có, ta không muốn để cho những người khác biết thuốc giải là ta đưa cho ngài.”

Mặc Thư Kỳ sau khi rời đi Hứa U mở bình sứ màu trắng ra, nhìn thấy chất lỏng bên trong là tay bỗng hơi run run, nhưng bà để dưới mũi ngửi một cái, ánh mắt tối lại nhìn nơi Mặc Thư Kỳ biến mất, trong mắt sóng ngầm cuồn cuộn.

Hứa U cầm thuốc giải kêu mọi người tụ đến một chỗ, đưa bình thuốc giải đặt ở giữa bàn đá. Mọi người ngồi xuống vây quanh bàn đá: “Đây là thuốc giải, tối hôm qua ta mới nhớ tới loại độc này còn có một cách giải khác, cho nên cả đêm phối thuốc.”

“Tiểu cô cô, ngài không phải nói chỉ có một cách giải sao? Sao bây giờ...” Mặc Vong Trần không rõ hỏi.

“Tại hạ sống ở nước Tần đối với độc của Hứa chưởng môn bên kia cũng không phải hiểu rất rõ, cho nên rốt cuộc có cách giải khác hay không tại hạ cũng không rõ ràng lắm, có điều nếu Hứa chưởng môn đã nói đây là thuốc giải, vậy chúng ta cứ thử xem đi, cố gắng còn có thể dùng một.” Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ vững vàng nói lại.

“Đã như vậy, chúng ta nhanh chóng đi đi.” Thư Hân Đồng cầm lấy bình thuốc liền muốn đi ra ngoài, mấy người khác cũng đi theo sau lưng nàng, chỉ là trong chốc lát sau khi lúc đi được một khoảng xa thì nàng đột nhiên xoay người lại: “Đúng rồi sư thúc, trên trấn có nhiều nhiễm bệnh như vậy một bình thuốc này chỉ sợ không đủ đó.”

“Thuốc trong này là chất lỏng, pha nó vào trong nước mới có thể dùng, một thùng nước pha khoảng chừng ba giọt thì có thể dùng.” Hứa U thuật lại lời Mặc Thư Kỳ đã nói. Nói xong nàng lại phức tạp nhìn Mặc Thư Kỳ một cái.

Mặc Thư Kỳ không để ý đến ánh mắt của nàng, mà là đi chung ở sau lưng mọi người, đi giúp các nàng cứu người.

Mấy người phân công rất rõ ràng, Thư Hân Đồng, Chanh còn có Chu Cầm phụ trách đưa những người nhiễm bệnh còn lại ở trên trấn tụ lại một chỗ. Mặc Thư Kỳ bắt mạch, Lâm Lam và Mặc Vong Trần phụ trách phát thuốc.

Rất nhanh những người nhiễm phải ôn dịch đều phải uống qua, không có nhiễm cũng phải uống một chén phòng thân.

“Các ngươi mang thi thể đi hỏa táng.” Mặc Thư Kỳ thản nhiên dặn dò nói.

“Tại sao?” Thư Hân Đồng giật mình hỏi. Ở hiện mang người chết đi hoả táng là một chuyện rất bình thường, nhưng là ở xã hội phong kiến chính là thể hiện bất kính rất lớn với người chết. Các nàng đều kế thừa thân thể tóc da ngón tay của phụ mẫu thân, nếu chết rồi cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh lá rụng về cội, cho nên cách này của Mặc Thư Kỳ làm cho rất nhiều người đều có chút phản cảm.

“Nếu như còn để những thi thể này chẳng mấy chốc sẽ gây nên ôn dịch chân chính, đến lúc đó muốn cứu thì đã trễ.” Mặc Thư Kỳ thở dài nói.

“Được rồi.” Thư Hân Đồng còn có chút khó có thể tin, thế nhưng nghĩ đến hậu quả lại không thể không đồng ý.

Truyện Chữ Hay