Phù Lạc không biết Long Hiên đế đến tột cùng là sủng ái toàn thân mình, hay là sủng ái nửa người dưới của mình.
Nhưng rất nhanh đã có phương pháp kiểm tra.
Nữ nhân mỗi tháng luôn có thời gian không tiện.
Tay chân Phù Lạc tới mùa đông, luôn đông lạnh như chạm băng.
Thời gian như vậy, lại càng thống khổ không chịu nổi.
Long Hiên đế là biết hết thảy tình huống của thân thể mình.
Phù Lạc buông sách.
Chứng kiến bàn tay to đột nhiên để lên trên bụng mình.
Hắn lại vẫn nhớ rõ.
Những ngày tiếp theo, hắn so với trước kia còn tới sớm hơn.
Mùa đông ấm áp luôn làm cho lòng người đặc biệt mềm mại.
Có đôi khi lẳng lặng ôm ấp nhau,
Lại càng có thể cảm thấy dung hợp lẫn nhau.
Long Hiên đế mở hai mắt sương mù, một bộ dạng nàng cần giải thích rõ ràng, liếc nhìn tròng mắt sáng trong suốt của Phù Lạc.
“Ta đói bụng.” Phù Lạc rất phối hợp sờ sờ bụng.
Long Hiên đế xoa nhẹ cái trán, “Muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn xâu thịt dê nước.” Phù Lạc cao hứng ôm lấy eo Long Hiên đế.
Lúc Long Hiên đế nhìn chằm chằm, mặc vào áo bông rất nặng, mập mạp giống như bánh bao, hai người tay trong tay đi về phương hướng ngự thiện phòng.
Phù Lạc ngựa quen đường cũ dẫn Long Hiên đế, dùng chiêu bài hơn nửa đêm không muốn đánh động mọi người, lén lút đi tới phòng ăn.
Phù Lạc canh chừng.
Long Hiên đế thực hiện ăn trộm, khinh công không dùng lúc này, thì đợi đến bao giờ.
Điện Dạ Lan.
Chất củi lửa, hai người ngồi ở trên ghế đá trong sân, thêm gia vị cho xâu thịt.
Nghe mỡ nhỏ trên ngọn lửa phát ra tiếng tí tách, ngửi trong không khí hương vị thịt cay, vô cùng muốn ăn.
Long Hiên đế đem xâu thịt đã nướng xong đưa tới trong tay Phù Lạc, lẳng lặng nhìn nàng ăn như hổ đói.
“Ngày tốt cảnh đẹp thế này, nên có rượu ngon trợ hứng mới phải.” Phù Lạc vẻ nho nhã đi lên một câu.
Long Hiên đế chỉ cười không nói, từ phía sau lấy ra một bầu rượu.
Phù Lạc cảm thấy tri âm thật tuyệt.
“Trúc Diệp Thanh ủ mười năm?” Phù Lạc phẩm rượu, rồi uống vào.
Phẩm rượu, ở Xuyên Nguyệt lâu đã huấn luyện qua rất nhiều, chút này tự nhiên không đáng kể.
Long Hiên đế thoáng kinh ngạc kiến thức của Phù Lạc đối với rượu.
“Trẫm, lúc còn trẻ thì xuất ngoại lịch lãm, cũng thường xuyên màn trời chiếu đất, dưới ánh trăng nướng thịt phẩm rượu, phủ sáo làm tiêu, rất khoái nhạc.”
Mặt của hắn chiếu lên ánh lửa, lộ ra hoài niệm về những ngày tiêu sái khi còn trẻ, điều này chưa từng xảy ra, hắn lại có thể đối với mình mở ra nội tâm, đàm luận chuyện cũ của hắn.
“Tối nay, hoàng thượng có nhã hứng?”
Trăng sáng ngang trời, ánh sao rạng rỡ, trong màn tuyết, mỹ nhân như ngọc.
Long Hiên đế giống như cũng buông lỏng rất nhiều, ngay tại chỗ tạc trúc, chế thành một thanh sáo trúc thô sơ.
Tiếng sáo của hắn đẹp và tĩnh mịch tuấn lãng, phóng túng mà không mất nội liễm, thiếu một chút khí phách, nhiều vài phần nhu tình.
Vang lên trong cung điện trống trải, càng thêm thôi thúc tinh thần người ta.
Trong nháy mắt này, Phù Lạc cảm thấy bọn họ giống như tiên lữ giang hồ, tiêu sái du đãng ở trong thiên địa.
Đáng tiếc giang hồ có không như ý của giang hồ, cung đình có trói buộc của cung đình.
Kiếm nhất thời, không tránh được một đời.
Bỗng nhiên muốn hát khúc 《Thiên nhai ca nữ()》.
Chuyện xưa của Dịch tiên sinh và Vương Giai Chi(), nhớ tới bỗng tuyệt tâm hàn.
Chân trời a góc biển
Kiếm a kiếm tri âm
Tiểu muội muội ca hát lang thổi sáo
Lang a hai chúng ta là một lòng
Yêu a yêu a lang a
Hai chúng ta là một lòng
Gia sơn a nam vọng
Lệ a lệ thấm áo
Tiểu muội muội muốn lang mãi đến nay
Lang a hoạn nạn chi giao ân ái sâu
Yêu a yêu a lang à
Hoạn nạn chi giao ân ái sâu
Nhân sinh a ai không tiếc a tiếc thanh xuân
Tiểu muội muội như chỉ lang như kim
Lang a xuyên cùng một chỗ không rời nhau
Yêu a yêu a lang nha
Xuyên cùng một chỗ không rời nhau
Không biết sau khi mình rời đi, Long Hiên đế có phải cũng coi như chưa từng có người này hay không.
Có những việc đã trễ rồi, thì không thể sửa sai được nữa.
Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, khi đó hắn vẫn là Long Hiên đế cao cao tại thượng, lãnh mạc anh tuấn, mình vẫn là xuyên qua công chúa mới vào Viêm Hạ, đầy cõi lòng khát khao, hắn chờ đợi nhu tình của nàng, cũng đủ để nàng bỏ xuống hết thảy, chìm nổi trong biển sâu của hắn.
Hiện giờ, chuyện đã lạnh, tâm đã băng.
Lưu dưới đáy lòng chỉ có một chút chấp nhất quyến luyến nơi phương xa máu thân đúc khuôn.
Mọi chuyện mang theo tính toán, lúc nào cũng muốn tính toán, nói dối thành thói quen.
Hai người trầm mặc nhìn nhau.
Phù Lạc chịu không nổi cảm tình nhìn không rõ trong mắt Long Hiên đế.
Hoặc là không muốn thấy rõ cảm tình.
Phù Lạc cảm giác mình với Long Hiên đế, chẳng qua là sủng vật.
Hắn sủng ái mình giống như sủng vật,
Không có cảm giác kiên định, không có cảm giác an toàn.
Nam nhân là động vật thị giác, nữ nhân là động vật thính giác.
Nữ nhân luôn muốn nghe được cái gì đó, mới có thể tạo ra cảm giác an toàn cho bản thân.
Hoàng hậu Liên Nguyệt trước kia, có phải cũng là như thế hay không?
Trời sắp sáng.
Phù Lạc hoàn toàn không buồn ngủ, ở trong tiếng sáo của Long Hiên đế, đắp lên người tuyết.
Hai người tuyết, một người cao lớn uy mãnh, một người nhỏ xinh dựa vào, cùng đứng ở trong gió rét.
Phù Lạc rất hài lòng tác phẩm của mình.
Lại thấy Long Hiên đế động thủ đắp lên một người tuyết nho nhỏ khác.
Thân mình mập mạp, đầu tròn vo, ngây thơ động lòng người.
Tựa ở dưới chân hai người tuyết lớn, một nhà ba người, một hình ảnh ấm áp.
Ánh mắt hắn ngóng nhìn Phù Lạc, đã tràn ngập áy náy.
Nàng biết, đây là hắn im lặng giải thích.
Nàng nhào vào trong ngực của hắn, che dấu hai mắt khô cạn của mình.
“Hôm nay, cùng trẫm hồi cung đi.” Hắn thản nhiên nói, chấm dứt mùa đông ấm áp này.
Phù Lạc rời khỏi thân thể hắn, “Được.” Vẻ mặt tươi cười.
Có người nói tình yêu là chuyện hai người, hôn nhân là chuyện toàn gia tộc.
Phù Lạc ở điện Dạ Lan, phóng túng bản thân, hưởng thụ một lần hai người yêu say đắm. Nếu không phóng túng, chỉ sợ một thân cũng muốn hối hận khó ngủ.
Cùng nam tử như Hiên Áo yêu nhau thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng cùng hoàng đế như Hiên Áo lấy nhau, thật sự rất thê lương, gia tộc của hắn quá mức khổng lồ, thê thiếp của hắn quá mức đa tình.
Duy nhất tiếc nuối chính là, trong lúc nàng quyết tâm phóng túng chính mình một hồi, cũng rốt cuộc không thể nhấm nháp tự do như lúc mới gặp, trong ngọt ngào mang theo chua xót trí mạng.
Cũng chưa từng thật sự phóng túng, chỉ sợ thật sự phải thâu đêm khó ngủ.
___________________________________
() Bài hát “Thiên nhai ca nữ” bản Cung Nguyệt hát
() Trong tác phẩm Sắc, Giới (色,戒) của nhà văn nữ Trung Quốc Trương Ái Linh (-). Bối cảnh của tác phẩm vào lúc quân đội Nhật Bản chiếm đóng Trung Quốc trong Thế chiến thứ hai, xoay quanh một nhóm sinh viên yêu nước chống Nhật. Vương Giai Chi, một cô sinh viên của trường kịch nói Quảng Đông, được giao nhiệm vụ ám sát một nhân vật thân Nhật họ Dịch trong chính phủ Uông Tinh Vệ. Sử dụng bí danh Mạch thái thái trong khi Âu Dương Linh Văn vào vai Mạch tiên sinh, chồng cô, Giai Chi đã kết bạn được với vợ ông Dịch là Dịch thái thái, và sau đó quyến rũ được ông Dịch để tìm cách thủ tiêu. Tuy nhiên, khi gần gũi xác thịt với Dịch, Giai Chi đã yêu ông và cảnh báo ông khi đồng đội của mình tổ chức kế hoạch ám sát ông. Cuối cùng ông Dịch chạy thoát, âm mưu ám sát bại lộ, cả nhóm sinh viên kể cả Vương Giai Chi đều bị bắt và bị xử tử.