Edit: Hành Lá
Beta: Hạt Dẻ
Hà Ngạn bị đánh, ôm kéo vào phòng khách, bị quăng bật ngửa trên ghế sô pha.
Quần áo của trẻ con cùng chiếc gối trúc bị hất văng, lệch sang bàn tivi, đẩy rớt điều khiển tivi cùng chiếc ly mug ngày trước, đổ cả một chồng tạp chí, mọi thứ đều ngổn ngang khắp nền nhà.
Trịnh Phi Loan cao xấp xỉ m, ném Hà Ngạn ra tận m, xương sống va vào góc hộp nhựa như muốn gãy; trong phút chốc, thần kinh kéo căng, toàn bụng đều cứng lại. Cậu còn chưa kịp làm ra loại phản kháng nào, đã cảm thấy bụng dưới mãnh liệt co giật, theo giữa hai chân liền có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc, cậu rất sợ.
Hà Ngạn cứng người ở trên sô pha như một đoạn dây cót quả lắc của đồng hồ cũ kĩ, tiếng kêu gào sắc bén chợt im bặt.
Hà Ngạn thật lòng không biết làm sao mà mờ ảo nhìn chằm chằm trần nhà, thân thể bất động.
Hoa linh lan.
Tiểu Linh Lan của cậu còn chưa đủ tháng, không có Linh Lan cậu làm sao để có thể tiếp tục sống.
Ngoài cửa sổ tuyết lớn tung bay, bóng chèn bóng, đem tia sáng hoàng hôn cuối ngày nuốt chửng hơn nửa.
Phòng khách không bật đèn, Trịnh Phi Loan đứng thẳng che khuất ánh sáng, ngũ quan như ẩn vào trong bóng đêm, đúc thành một bức tường đen to lớn che chắn mọi tầm nhìn. Tính dục bạo phát chi phối triệt để lý trí của hắn, hắn quỳ một gối xuống sô pha, một tay chống bên cạnh gáy của Hà Ngạn, canh phòng nghiêm ngặt không cho phép chạy trốn, một tay khác thì bạo lực kéo dây thắt lưng, nỗ lực đem trói buộc bản thân tháo xuống, mong muốn thả mãnh thú ra khỏi lồng. Nhưng vì hắn quá nóng nảy, ngón tay loạn lên, làm sao cũng không tháo được dây thắt lưng đơn giản thế này, ngược lại ngón tay bấu kéo dây da liền tạo ra vết hồng hồng.
Hắn gấp đến độ miệng hà hơi, hô hấp càng gấp gáp càng thêm nhiệt, hoàn toàn bị sự trói buộc này chọc cho nổi giận, một quyền nện xuống tựa lưng sô pha, đầu gối cọ sát, giật lấy bàn tay lạnh lẽo của Hà Ngạn chà sát vào đũng quần đã phồng cứng lên, ra lệnh cho cậu: “Mở ra cho tôi!”
Hà Ngạn không thuận theo.
Bản tính trời sinh của Omega khiến cậu hoảng hốt trong chốc lát, vì bảo bọc hoa linh lan mà bản năng cuối cùng của cậu cũng chiếm thượng phong. Sự mờ mịt từ trong đáy mắt dần tiêu biến, cậu ngước nhìn Trịnh Phi Loan, ánh mắt cậu rất tỉnh táo, bàn tay đưa tới, cách lớp vải chậm rãi xoa nắn dương cụ của hắn, an ủi tính dục của nam nhân nóng nảy, đang bất an, Hà Ngạn nói: “Phi Loan, ở đây thiếu một thứ rồi, em cũng không thể giúp anh mở nó ra.”
“Thiếu cái gì?”
Trịnh Phi Loan nôn nóng mà truy hỏi.
“Dầu bôi trơn.” – Hà Ngạn nói – “Từ trước đến nay, anh có thể tiến vào thoải mái, không phải đều cần có dầu bôi trơn đầu tiên sao? Chỉ cần bôi dầu, phiền toái gì cũng mất. Ở đây không tìm thấy, cho nên dây thắt lưng cũng không mở được. Phi Loan, anh đi lấy chút dầu cho em, có được hay không?”
Khuôn mặt Trịnh Phi Loan âm trầm: “Nơi nào?”
“Nhà bếp, ở đó có.” – Hà Ngạn chỉ về phía sau hắn – “Sau cánh cửa, không xa, chỉ đi hai bước đã đến, anh lấy cho em, được không?”
Cự li gần Hà Ngạn nhất chỉ có ly mug bị gối đầu xô đổ ban nãy lăn đến mép bàn, bấp bênh chông chênh mà dừng lại, nước lạnh còn sót lại trong ly vẫn còn đang nhỏ từng giọt từng giọt.
Ly mug là thành phẩm làm từ gốm sứ, vách ly dày, trọng lượng nặng, chiếc ly chiếm toàn bộ ký thác hi vọng trốn thoát của cậu. Cậu chỉ mong nắm lấy thời cơ Trịnh Phi Loan quay người đi, đem ly mug mạnh mẽ đập về phía gáy hắn.
Nhưng Trịnh Phi Loan lại không động đậy.
Hắn quỳ trên sô pha nhìn xuống Hà Ngạn, chau mày, rõ ràng đối với tính chân thực của lời nói này có chút hoài nghi – đây là bản năng của Alpha như một con dã thú đang cảnh giác, Omega lộ ra lo lắng liền bị hắn nắm thóp được.
Hà Ngạn thấy hắn không bị lừa, tâm lý càng lúc càng hồi hộp.
Trong bụng co rút lại, như có nhịp điệu mà một trận rồi tiếp một trận, cường độ càng lúc càng tăng lên, cảm giác thấm ướt dinh dính ở giữa hai chân cứ vậy mà lan tràn. Cậu một giây cũng không chờ đợi được, liền càng thêm phối hợp vừa xoa nắn tính khí của Trình Phi Loan vừa dỗ ngọt hắn: “Phi Loan, bên trong em rất nóng còn rất ướt, sẽ ôm thật chặt anh, rất thoải mái a, anh thật sự không muốn tiến vào sao?”
Trịnh Phi Loan nghe đến toàn thân run lên kích động, khoé mắt đỏ ngầu.
Hắn nói: “Muốn.”
“Vậy…chỉ cần bôi trơn một chút thôi, em để anh tiến vào.” – Hà Ngạn ngữ khí ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay hắn – “Phi Loan, em chưa từng lừa anh, anh có thể tin em mà đúng không?”
Trịnh Phi Loan lúc này liền miễn cưỡng tin, buông cánh tay đang giam cầm ra, bước xuống sô pha, quay người đi tìm nhà bếp.
Hà Ngạn gắt gao hít một hơi, chống lên ghế sô pha, vịn tay dùng sức đứng lên. Đột nhiên xuất hiện hiện tượng tụt huyết áp khiến hai mắt tối đen một mảng, khắp nơi đều như kính vạn hoa, choáng váng đến cái gì cũng không rõ. Nhưng cậu không dám bỏ lỡ mất cơ hội, chộp lấy ly mug, vội vàng sải bước, nhắm ngay đầu Trịnh Phi Loan dùng toàn lực đập xuống.
Theo một tiếng “cộp” vang lên, sau đầu Trịnh Phi Loan bị đánh, hắn lảo đảo về phía trước vài bước.
Đầu gối Trịnh Phi Loan như nhũn ra, bước chân bất ổn, thân hình cao lớn lung lay trái phải hai lần, cả người đều lảo đảo, mấy lần suýt nữa ngã ra đất. Nhưng cuối cùng, vẫn không như Hà Ngạn kỳ vọng, hắn không rơi vào hôn mê mà dùng vai trái tựa vào vách tường, tay phải chống bên cửa phòng bếp, cố gắng ổn định lại bước chân – lần này cú đập chuẩn xác tàn nhẫn, vốn nên đạt mục đích, lại vì chiều cao chênh lệch tận cm, cùng với cơn đau bụng kịch liệt, Hà Ngạn sử dụng còn chưa tới được bảy phần mười khí lực.
Nam nhân hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ vì bị đánh lén, tay bứng ót quay người, tức giận nhìn chằm chằm Omega gan to bằng trời này, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận vì bị lừa.
“Em gạt tôi.”
Hắn tiến lên hai bước, giật đoạt lấy ly mug, đập nát nó ngay bên cạnh chân Hà Ngạn. Lực đạo cực lớn, mảnh sứ vỡ toang văng đến bốn phương tám hướng, nền đá hoa cương cũng bị đập xuất hiện ra vết nứt.
Hà Ngạn run rẩy, sợ vỡ mật, ôm bụng từng bước từng bước thụt lùi lại.
Trịnh Phi Loan mặt không chút cảm xúc, từng bước từng bước tiến tới.
Hắn di chuyển rất chậm, bước chân vững vàng, cùng tần số tư duy của Hà Ngạn bất đồng, thậm chí còn như đang nhàn nhã tản bộ, lại như con báo đang kiểm soát mọi thế cục trong tay, theo sát con mồi nhỏ không cách nào có thể trốn thoát, cho nên hắn cũng là lười tốn công mất sức truy đuổi. Bước tới, hắn tháo bỏ âu phục trên người, tiện tay vứt chúng lên ghế, kéo bỏ áo sơ mi, may ô, lộ ra lồng ngực cùng vòng eo cường tráng.
Khuy áo sơ mi đắt giá có vài khuya bị kéo đứt lăn vào khe hở sô pha.
Cuối cùng, kèm theo tiếng kim loại trong trẻo vang vọng, dây thắt lưng trói buộc bị tháo mở bằng bạo lực
Hà Ngàn lùi bước tới bên cửa, không còn đường thối lui, chỉ có thể nhìn từng động tác của Trịnh Phi Loan, quần tây cũng đang được cởi – ngay lúc này hắn không thể truy đuổi, Hà Ngạn muốn nhanh chóng trốn vào phòng ngủ, khoá trái cửa.
Nhưng hi vọng của Hà Ngạn hoàn toàn vỡ vụn.
Alpha mới vừa bị lừa, đang ở trong trạng thái đề cao cảnh giác, dây thắt lưng rút ra hắn không vội mở khuy quần, tay vẫn còn cầm theo thắt lưng.
Một đầu được cầm trong tay, một đầu khác rũ xuống đất, uốn lượn mất tấc trông không khác gì lưỡi rắn độc.
“Em gạt tôi, cho nên, tôi nhất định phải trừng phạt em.”
Đây là câu nói dài nhất mà hắn nói được khi trong trạng thái mất tỉnh táo, đồng thời vung thắt lưng, giơ ngang ở ngực, kéo căng hai đầu tạo ra âm thanh “phực phực” – Omega không nghe lời, thì phải trói lại thật chặt, cả đời liền nhốt khoá bên trong.
Hà Ngạn sắc mặt trắng bệch, ngay khoảnh khắc này mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm sau gáy, bên tai không ngừng vang lên tiếng còi báo hiệu nguy hiểm, ngay cả cơn đau ở bụng Hà Ngạn cũng đều không cảm giác được, chỉ liều chạy hướng về phòng ngủ.
Trịnh Phi Loan thấy cậu chạy tán loạn, lúc này đôi chân dài sải vài bước liền đuổi tới, một cước đạp văng cửa phòng, kéo mạnh cổ tay Hà Ngạn vào trong vòng tay của mình, hắn túm eo xoay ngửa Hà Ngạn đẩy xuống giường. Lấy thắt lưng, vòng qua cổ tay nhỏ gầy, quấn ba vòng gắt gao.
Hà Ngạn kịch liệt giằng co, tứ chi lại bị Alpha dùng lực đạo cường hãn khống chế, một chút hi vọng trốn thoát cũng không có. Cậu rơi vào khủng hoảng đến cực hạn, nước mắt xâu thành chuỗi lăn trên mặt, khóc thút thít nói: “Phi Loan, không muốn… Van anh, ngày hôm nay không được…”
Lúc bắt đầu chỉ là lời cầu khẩn lẩm bẩm, sau đó cậu rên rỉ mỗi lúc một dữ dội hơn, còn run rẩy giãy dụa kịch liệt, đến nỗi Trịnh Phi Loan cũng không thể không chế được. Đột nhiên cậu ngẩng mặt, kêu đến tâm tê liệt phế: “Nó đã chín tháng rồi, có thể sống, sinh ra là có thể sống! Anh không phải muốn tuyến gáy của em sao, em dùng nó để đổi với anh, lấy dao cắt đi, đổi Tiểu Linh Lan một con đường sống, anh có nghe thấy không? Phi Loan! Trịnh Phi Loan! Anh có nghe thấy không?!”
Trịnh Phi Loan ngoảnh mặt làm lơ.
Lượng lớn mồ hôi pha lẫn với nước mắt khiến phòng ngủ tràn đầy hương hoa linh lan. Trịnh Phi Loan đắm chìm vào bể hương thơm, thấm đẫm ruột gan, ngăn cách mọi thính giác cùng thị giác, chỉ cảm nhận được tín tức tố đầy hấp dẫn, hắn cúi đầu, mắt mũi cọ sát cần cổ Hà Ngạn, vui sướng mà hưởng thụ. Tính dục được thoả mãn một chút liền muốn thêm một chút, tính khí cương cứng, sôi sục bên trong quần tây càng lúc càng càn rỡ, muốn đem chỉ khâu từng mũi bứt rách. Đỉnh đầu đỏ tươi đỉnh ra khỏi cạp quần lót, mắt lỗ dương cụ khẽ hở, tràn ra chất lỏng tính dục nhiễm ướt vải vóc. (Thật sự là rất lớn ư? Miêu tả thật khiến người ta thấy thẹn mà >///