" Thơm quá." Vừa bước vào tẩm phòng của Hoàng đế đã bị một mùi hương thu hút, Ân Ly thật thích loại hương nhẹ dịu ngọt này.
Y đảo mắt khắp nơi cũng không thể tìm ra được thứ mà mình chắc chắn là phát mùi hương, hướng mắt đến nơi cánh cửa sổ lớn đóng kín khiến y tò mò ngước mặt nhìn hoàng đế: " Phụ hoàng!"
Hắn không nói mà chỉ gật đầu, vừa nhận được sự đồng ý y liền thật cao hứng.
Ân Ly thả ra tay hắn rồi chạy đi.
Minh Hạo nhìn xuống bàn tay trống không của mình, vừa rồi còn cảm nhận thật rõ sự mềm mại ấm áp, hiện bị bỏ quên khiến hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Không để ý thấy tâm trạng kẻ phía sau không tốt, Ân Ly với tay muốn mở ra cửa lại không cách nào với tới.
Y lập tức chạy đến bên thư án đánh giá chiếc ghế cạnh đó, thứ này y tuyệt đối không đủ sức kéo đến bên kia nha.
" Ân nhi."
Ân Ly nhìn lại Minh Hạo, y chợt nghĩ ra cách khác tốt hơn nhiều.
Nghĩ liền làm, y hé môi cười khẽ một tiếng rồi lại chạy trở về trước mặt hoàng đế đưa lên hai tay: " Phụ hoàng."
" Làm gì?"
" Mau bồng ta, ta muốn xem bên ngoài cửa sổ đó." Ân Ly thầm cười trong bụng, dọc đường được hắn bồng đến cũng không phải ít người biết.
Nhưng tự mình ra lệnh thế này càng thú vị hơn, hắn là người tính khí thế nào Ân Ly đương nhiên sẽ hiểu.
Cho dù là y trước kia đi nữa mỗi lần muốn ra điều kiện cũng không có khả năng đừng nói yêu cầu hắn làm điều gì: " Phụ hoàng nhanh lên, ta muốn xem a!"
Minh Hạo không rõ là tư vị gì, hắn trầm mặt nhìn hài tử kéo áo làm nũng mình.
Sắc mắt cứ như vậy lạnh lại lạnh hơn.
Nhận ra mình muốn đùa giỡn lại khiến hắn tức giận, Ân Ly hạ xuống hai tay mình: " Nếu phụ hoàng không thích thì...!"
" Được rồi." Hoàng đế chỉ nói hai từ ngắn gọn liền cúi người ôm hẳn hài tử đang cúi đầu cụp tai như con thỏ trắng nhỏ bị bỏ rơi kia lên.
Ân Ly lại một lần ngạc nhiên, y bấu hai tay vào cổ áo hắn gọi: " Phụ hoàng."
Nhìn thấy chính mình bên trong đôi mắt chứa đầy sự kinh hỷ, Minh Hạo đi đến mạnh tay mở bung cánh cửa kia.
Một cơn gió lập tức thổi mạnh vào bên trong mang theo mùi hương thơm càng rõ rệt, màu nắng rọi xuống làm bừng sáng cả một khung cảnh xinh đẹp.
Dù đã đoán ra từ sớm nhưng cả một hậu viên đầy hoa hồng trắng đang nở rộ trước mắt khiến y không khỏi kinh ngạc: " Thật đẹp."
" Vậy sao?"
" Đây là thứ người muốn cho ta thấy sao?"
" Không thích?"
Ân Ly lắc đầu, y tựa một bên mặt mình lên ngực hắn, đôi mắt vẫn không rời khỏi một màu xinh đẹp bên ngoài kia: " Ân nhi rất thích." Giọng y gọi nhỏ: " Phụ hoàng."
" Nói đi."
" Tại sao lại trồng nhiều hoa hồng trắng đến vậy?" Trong lòng dường như đã tự mình có câu trả lời y vẫn muốn nghe từ chính miệng hắn nói ra, Ân Ly giọng mỗi lúc một nhỏ hơn: " Người thích chúng sao?"
" Không phải?"
" Vậy...!"
" Đây là loài hoa mà y yêu thích nhất."
"...!"
" Đáng tiếc dù đã mười lăm năm, y vẫn không có nhìn qua chúng một lần." Cảm nhận thấy cái run khẽ của hài tử trong lòng, Minh Hạo quan tâm hỏi: " Làm sao vậy?"
" Người đó...!"
" Sao?"
" Người mà phụ hoàng nói đến...!rất quan trọng sao?"
Minh Hạo mỗi lần có ai đó nhắc đến y đều khiến mình nổi giận, hiện từ miệng tiểu tử này lại khiến hắn một chút khó chịu cũng không có, hắn ôn nhu xoa đầu y: " Không cần biết là gì, y quan trọng hơn tất cả."
" Quan trọng hơn tất cả!" Ân Ly đương nhiên nhận ra, nếu không hắn thế nào cần trồng cả một vườn hoa ở nơi này.
Tất cả nụ hoa đều đang nở kia không có đến một chiếc cánh rơi rụng, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết Minh Hạo đã dùng Vân Ấn giữ chúng như thế trong suốt mười lăm năm, mặc dù bản thân mình không muốn dùng đến loại sức mạnh đó: " Phụ hoàng và người đó tình cảm chắc sẽ rất tốt?"
" Tốt?" Minh Hạo cười nửa môi: " Không những không thể tốt, sợ rằng y vô cùng chán ghét, hận không thể tránh ta thật xa."
Ân Ly chợt thấy đau nhói trong lòng ngực, y chưa từng nghĩ muốn tránh xa hắn.
cho dù có cũng không phải vì chán ghét hắn: " Huyền Kỳ."
" Ngươi...!" Minh Hạo đột nhiên lạnh giọng: " Ân nhi, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Ân Ly rời đi bờ ngực của Hoàng đế, y ngước mắt nhìn thẳng vào hắn: " Người quan trọng đó có phải tên Huyền Kỳ?"
Sắc mặt Minh Hạo đen lại đến đáng sợ, hắn siết mạnh hài tử đang bồng trên tay: " Nói...!ngươi vì sao biết cái tên này?"
" Là...!"
" Thất nhi, nhất định phải nhớ rõ.
Không được để phụ hoàng ngươi biết được, chờ khi mạng kiếp của ngươi qua đi, lúc đó vi sư tuyệt đối sẽ không quản ngươi nữa."
Nhớ đến lời Lão Khang Dương mà Ân Ly cảm thấy thật đáng hận, y biết mà chỉ có thể im lặng không thể nói.
Nếu không phải sợ rằng một khi nói ra rồi lão có khả năng xóa đi ký ức của mình y tuyệt sẽ không nhịn: " Là một lần mẫu phi uống say, nàng nhất định ôm cứng ta chửi mắng Huyền Kỳ đó.
Nói y là tâm sắc đá, nói y nhẫn tâm vô tình, là kẻ khiến phụ hoàng trở nên giống như bây giờ."
" Đủ rồi." Minh Hạo nghiến răng: " Cô ta dám nói linh tinh những lời này?"
" Còn ta thì sao?"
" Ân nhi?"
" Ta cũng giống y chứ, Ân nhi cũng quan trọng với phụ hoàng chứ?"
Minh Hạo mỉm cười: " Ngươi và y khác nhau."
" Khác?"
" Nhưng ta hiện tại đã có ngươi." Minh Hạo hướng mắt ra ngoài hậu viên, hắn trầm giọng: " Có lẽ đã đến lúc phải từ bỏ những thứ hư ảo ta đã theo đuổi bấy lâu nay, vườn hoa này cho dù tiếp tục giữ lại cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
" Phụ hoàng."
" Huyền Kỳ lúc nào cũng lo lắng mỗi người trong chúng ta, nói không chừng y vì ta không thể buông tay mà bận lòng.
Biết đâu khi một kẻ như ta quên đi lại có thể khiến y vui vẻ hơn, nếu là như vậy...!"
" Đừng mà."
" Ân nhi."
Ân Ly hoảng sợ nhìn vài cánh hoa vừa bị gió thổi bay, y níu cổ áo Minh Hạo: " Đừng quên, đừng từ bỏ Huyền Kỳ."
" Ngươi...!"
" Ân nhi...!Ân nhi không biết người đó hiện tại đang ở đâu...!nhưng...!nhưng hoa hồng phụ hoàng trồng rất đẹp...!nếu y thích chúng thì một lúc nào đó chắc cũng sẽ trở về bên cạnh người."
-----------------------------------------------------------
" Tên khốn đáng chết, xem ta làm sao hỏi tội ngươi."
" Khoan...!khoan đã thừa tướng."
" Ngươi đến đây làm gì, còn không tránh đường?"
Gia Tấn chạy theo phía sau vất vả lắm mới đuổi kịp, hắn thở gấp mãi mới nói thành tiếng: " Thừa...!thừa tướng, ngài không thể đi a."
" Hay cho một quản gia như ngươi, hôm nay đến cả ta đi hay ở cũng do ngươi quyết định?"
" Gia nô không dám."
" Không dám thì nhanh một chút tránh sang cho ta."
" Ngài bây giờ đến tướng quân phủ thật không tiện nha."
" Ai nói ngươi ta hiện tại đi tướng quân phủ?"
" Cái này...!" Không hiểu vì sao vừa từ trong cung gặp mặt tiểu thư trở về thì đã như vậy, thừa tướng đại nhân lớn tiếng mắng tên đáng chết từ ngoài cửa vào rồi lại mắng từ trong phủ ra.
Gia Tấn không cần nghĩ cũng đoán ra " tên khốn đáng chết " là ai: " Quan trọng hơn gia nô chỉ sợ rằng ngài đã quên, hôm nay tướng quân phủ có tiệc mừng thọ...!ngài như vậy tức giận không tiện để đi a."
" Mừng thọ?" Lâm Chương nghi ngờ: " Của hắn vẫn còn chưa đến cái gì thọ thần, lão nương của hắn không phải chết lâu rồi sao?"
" Không phải đâu ạ." Gia Tấn thật phải đổ mồ hôi với chủ tử của mình: " Không phải thiếp mời đưa đến gia nô đã giao lại cho thừa tướng rồi sao? Có phải ngài lại quên không xem mà ném đi đâu rồi?"
" Nói nhiều quá làm gì, mặc kệ thọ thần của ai bản thừa tướng không có hứng thú.
Ta còn không thể phá nổi cái tiệc mừng này cho hả giận?"
" Nhưng mà này là của An phu nhân a."
" Cái gì?"
" Đúng a, An phu nhân gia thế cũng không phải nhỏ, ngài nên tránh cho tướng quân khó xử." Thấy Lâm Chương chịu ngừng lại Gia Tấn mừng rỡ vì cũng thuyết phục được.
Không ngờ ngay sau đó liền thấy hắn mặt mày nổi lửa, cả hai tay áo cũng xắn cao lên: " Thừa...!thừa tướng."
" Tên khốn đáng chết An Khương Tề, không phá được cái phu nhân thọ mừng của ngươi ta sẽ không mang họ Lâm.".